“Alo! Luân à, chỗ bác gái thế nào rồi? Tao vừa đến quán mì, mới biết chuyện đã xảy ra.
Tao nghĩ chuyện không có đơn giản, cho nên muốn hỏi rõ nơi mày...!Luân! Có chuyện thì không được giấu anh em đâu ha.”
Cố Thừa Luân thở dài, ở trước mặt Doãn Ân Hi anh có thể tỏ ra kiên cường, nhưng anh biết vấn đề của mình hiện tại khó khăn ra sao.
Nghe Thượng Thần Hi hỏi đến như vậy cũng không thể không buộc miệng trải lòng.
“Em gái tao ở bên Bắc Kinh gặp chút chuyện, nợ người ta 3 triệu...!Trước đó họ bắt mẹ tao uy hiếp, cho nên mới bị họ đả thương thành ra như thế.”
“Vậy chắc chắn không phải thứ đàng hoàng rồi.
Vậy mày tính sao?”
“Hy Hiền là em gái của tao, dù thế nào tao cũng nghĩ cách gom tiền cứu em ấy ra.”
“Mày vẫn còn 1 phần 3 cổ phần ở Dật Vĩ, hay để tao giải quyết chuyện này cho mày ha.”
Cố Thừa Luân nhíu mày ngẫm nghĩ, không thể không lo lắng: “Tao biết cổ phiếu của mày đã lấy ra đầu tư ở bên ngoài, nhất thời không xoay sở được.
Chuyện rút cổ phần của tao ảnh hưởng công ty...!nếu thấy miễn cưỡng thì đừng nha.
Dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của tao, tao không muốn phiền hà mọi người.”
“Mày đâu có được ăn nói như thế chứ.
Để tao tính toán lại sổ sách...!Hãy ngủ sớm đi, đừng lo lắng quá, tiền thôi mà.”
“Tép Nhỏ! Cảm ơn nhiều.”
Cố Thừa Luân cúp máy, xoa nhẹ huyệt thái dương, có chút phiền muộn.
Sáng sớm, tại bãi cỏ sân golf Lôi Kình cao hứng vung gậy dứt khoát, mấy lần đều rơi trúng điểm.
Vẻ mặt đắc chí.
Xa xa Thượng Thần Hi đi tới, chưa mở lời chào đã nghe Lôi Kình hỏi tới: “Dạo này túng tiền lắm sao?”
“Không phải...!Sao tự nhiên ông lại hỏi vậy?”
“Giám đốc phòng Tài chính có nói lại, cậu muốn bán hết cổ phiếu có trong tay.
Sắp tới phát hành cổ tức rồi, tại sao nóng lòng không cố chờ thêm?”
Thượng Thần Hi thành thật trả lời: “Dạ không...!Bạn thân tôi đang cần tiền xoay sở thôi.”
“Cái người bạn làm ở Sở Quy Hoạch đó hả?” Lôi Kình nhướng nhẹ mi mắt.
“Người nhà nó có chuyện, con số cần không nhỏ.”
Lôi Kình tiếp tục vung gậy, thần thái hiên ngang.
Là trái banh cuối.
Sau đó ông ném nhẹ gậy đánh golf về tay Simon, kết thúc cuộc chơi.
“Chả trách lần trước bảo cậu mời nó ra ăn bữa cơm cứ nói không được rảnh.”
Lôi Kình quay về chỗ xe điện chạy trên sân cỏ, tay đón lấy chai nước mà Simon đưa tới uống lấy một ngụm.
“Thật ra thì...!con người của cậu ấy không có thích xã giao lắm.”
Lôi Kình điềm tĩnh nói: “Muốn mượn tiền cho nó không phải là vấn đề đâu.
Vấn đề nằm ở chỗ vì sao thằng bạn của cậu lại không muốn lấy một số tiền không cần trả lãi, thậm chí là trả vốn.
Đi học theo lão Hiếu nói nguyên tắc, đúng là điên mà.”
Lôi Kình và Thượng Thần Hi đồng thời ngồi vào xe điện để Simon lái đi.
Tâm tình so với cảnh sắc xanh rờn nên thơ hoàn toàn đối lập.
“Nếu nó thật sự cần tiền thì dễ thôi.
Nó tốt thì tôi cũng tốt, sao lại không đồng ý?” Lôi Kình vỗ vào ngực Thượng Thần Hi hai cái, chắc nịch nói: “Ván cờ này xem biểu hiện của cậu.”
Bên này, Cố Thừa Luân vừa ngồi vào văn phòng liền nóng lòng gọi cho Uông Thành, khẩn trương hỏi tới: “Tính toán ra sao rồi?”
“Ngoại tệ và tiền tiết kiệm định kì của mày nếu rút ra hết thì đâu phải là con số lớn gì.”
“Bên bảo hiểm tao còn tiền tích góp đó mà.”
“Mày mua loại nhỏ như thế, lãi tức đâu có được bao nhiêu.”
“Nếu tao vay tiền tín dụng thì thấp nhất được bao nhiêu?”
Vẫn là thái độ quyết liệt phản đối đó của Uông Thành, anh trả lời: “Bây giờ lãi nhân lên cao lắm, không được đâu.
Mày làm công chức đó mà, lương hướng cố định, liều lĩnh không khéo sợ ôm nợ cả đời...!Luân à! Tép Nhỏ bảo là sẽ tính toán sổ sách cho mày mà, cứ để cho nó lo liệu đi.
Mày giúp nó nhiều việc như vậy đây là lúc để nó báo ân đấy.”
Cố Thừa Luân ngược lại không cho là như vậy, anh thành thật nói: “Nếu có thể tự giải quyết, tao không muốn phiền người ta.”
Bên kia Uông Thành bực dọc bắt bẻ: “Cái gì mà ‘người ta’ chứ? Ở Dật Vĩ tao và mày đều có phần mà.
Bất quá thì rút của tao và mày thôi.
Ây! Tao phải kết toán, đang rất bận.
Nghỉ trưa sẽ gọi cho mày.”
Cố Thừa Luân cúp máy, ôm trán phiền não.
Tài sản của anh hiện tại còn chưa tới 1 triệu.
Đi đâu gom được 3 triệu đây chứ?
Cố Thừa Luân lại nhìn đến cốc sứ trên bàn, hoa mặt trời mỉm cười như đang động viên anh.
Nụ cười của Ân Hi lần nữa hiển hiện trong tâm trí.
Anh đọc dòng slogan trên chiếc cốc ‘Chỉ cần đưa tay ra sẽ đón được tia nắng’, sau đó khẽ cười.
Anh kéo mở ngăn tủ bên dưới, lấy ra đôi giày thể thao, muốn tranh thủ trời chưa nắng gắt chạy bộ vài vòng.
Buổi tối sau khi thư thả anh lại xuống công viên chạy bộ, toàn tâm toàn sức mà chạy, tâm tư cuộn vào nhau, nhịp nhàng và hối thúc.
Đến khi trán đẫm mồ hôi, hai chân như sắp đuối anh mới vòng về khu phố của mình.
Lúc đang chạy thì đèn ô tô phía sau pha vào người, Cố Thừa Luân tò mò quay đầu lại.
Người bên trong hạ kính xe, nhìn anh mỉm cười.
Hai người tìm một góc đỗ xe và nói chuyện với nhau.
Thượng Thần Hi phiền muộn hút nửa điếu thuốc thì dụi tắt, sau đó ngước mắt nhìn Cố Thừa Luân đầy vẻ ái ngại: “Thành thật xin lỗi, do tao không được sáng mắt, vay mấy loại cổ phiếu đều bị treo bảng.
Không biết nên giữ lại hay là bán đi nữa, số tiền còn lại đều phải trả đặt cọc chiếu theo hợp đồng.
Thật sự xin lỗi.”
Cố Thừa Luân uống mấy ngụm nước suối thì thản nhiên nhìn qua Thượng Thần Hi, không hề để lộ tia thất vọng nào.
“Thôi bỏ đi, tao đã có nói với mày đừng miễn cưỡng mà.”
“Nói thật, nếu là tiền lặt vặt tao và thằng Thành trước sau phải kiếm cho mày, nhưng mà con số chỉ tiêu mày đặt ra là 2 triệu...!phải xoay sở làm sao đây?”
Cố Thừa Luân cúi mặt, dụi dụi mũi giày dưới đất, không thể không hiểu vấn đề nan giải trước mắt.
Anh điềm nhiên nói: “Chỗ cậu út tao còn nợ mẹ 300 nghìn, tao nghĩ tao xoay sở luôn có thể gom được 2 triệu.
Còn thiếu 1 triệu...!Nếu như sửa san chiếc xe và đi đánh bóng lại, biết chừng thêm được 200 nghìn.”
Chiếc xe Cố Thừa Luân đang chạy từ thời anh tốt nghiệp đại học, tích góp ở chỗ Thượng Thần mua được, bao năm qua cũng lỗi thời.
Đừng nói giá bán lại là 200 nghìn, chỉ sợ 100 nghìn cũng khó kiếm.
“Đúng ra cuộc sống của mày đã đi vào ổn định từ sau việc của chú Cố.
Chuyến này thực sự bị em gái mày báo hại rồi, cứ cuốn mày vào bộn bề.
Tao thật giận, cuộc sống quả thực không hề công bằng.
Mày càng nghiêm chỉnh sống tử tế, hạn chế tiếp cận vấn đề rủi ro thì chuyện không do mày tạo ra cứ ập đến trên người mày.
Nghĩ đến thôi bản thân tao cũng không cam lòng.”
Cố Thừa Luân biết, đó hầu như là số mạng của anh.
Bao năm nay, anh không hề tạo ra sóng gió và tiếp cận với những rủi ro.
Anh không muốn để mình va chạm quá nhiều.
Nhưng mọi thứ cứ không ngừng kéo anh theo, buộc anh phải bận tâm đến.
“Đành chịu thôi, họ đều là cha mẹ chí thân của tao.
Không có họ thì làm sao có tao ở trên đời.
Thuận buồm xuôi gió thì cũng phải coi số mạng.
Cho dù tao xấu số cách mấy, xem tao có những người bạn thế nào thì đã rõ rồi.” Cố Thừa Luân mỉm cười vỗ vào vai Thượng Thần Hi, cảm giác trân trọng.
Thượng Thần Hi trầm mặc, biểu cảm tức thì đã lạ thường thay đổi.
Chỉ là Cố Thừa Luân mải miết trải lòng không có nhìn ra tâm tư bên trong.
“...!về chuyện này mày và thằng Thành không cần lo lắng cho tao.
Tao nghĩ tao sẽ có cách ứng phó mà.”
Thượng Thần Hi chăm chú nhìn vẻ mặt tự tại của Thừa Luân, thì âm trầm cất lên: “Không phải là không có cách...!phải xem mày có chịu làm hay không?”.