Bước Nhầm Đường Ngay

Dư Siêu vừa nói, nước mắt vừa chảy xuống. Y mau chóng lau đi, “Cô ta nói cô ta rất thích ăn quà vặt, mà ăn thế nào cũng không bị béo, tôi bèn mang một túi đặc sản quê nhà và quà vặt cho cô ta.”

Lăng Bác Kim nói, “Túi gì? Túi bạt à? Màu gì, to cỡ nào?”

Dư Siêu giơ tay so so để miêu tả.

Lăng Bác Kim và Thường Trấn Viễn liếc nhau. Túi bạt y nói chắc hẳn là cái túi dùng để chứa thi thể Tưởng Hiểu.

“Về sau thì sao?”

“Tôi biết cô ta rất thích một đôi giày hiệu, vì vậy tới đó mua đôi giày mới cho cô ta. Cô ta thấy thì rất vui, chúng tôi cùng ra ngoài ăn cơm, trò chuyện với nhau. Sau đó không biết tôi nói sai gì đó, cô ta tự dưng tức giận, tôi có giải thích thế nào cô ta cũng không nghe, quay đầu bỏ đi. Tôi gọi liên tục cho cô ta, nhưng cô ta chẳng bắt máy. Tôi tìm cô ta trên QQ cô ta cũng không đáp lại. Tôi hết cách nên cố ý nói, nếu cô ta không xuất hiện thì tôi sẽ công bố tất tật hình ảnh, tên tuổi và ghi chép trò chuyện của cô ta lên mạng, bấy giờ cô ta mới đi ra gặp tôi. Nhưng khi đó tôi mới biết được, cô ta vốn không thích tôi, trong mắt cô ta, tôi là một thằng đần, là một thằng ngu!” Mu bàn tay đang nắm chặt của Dư Siêu hằn gân xanh, nỗi căm hờn ứa ra từ mỗi lỗ chân lông trên thân thể, khiến y hoàn toàn thoát khỏi cơn kinh hoàng khi vừa trông thấy cảnh sát, sa vào trong lửa giận vì bị lừa gạt và bỡn cợt.

Thường Trấn Viễn vỗ lên bàn, “Đừng nóng giận vội, nói tiếp đi.”

Dư Siêu run rẩy môi, mãi sau mới nói, “Thoạt đầu tôi nghĩ rằng tâm trạng cô ta không tốt nên nói lung tung, nhưng cô ta càng nói càng không chấp nhận được, chửi tôi suốt, bảo tôi cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Câu này cô ta nói sáu lần! Còn bảo tôi là thằng ăn mày, câu này cô ta nói mười lăm lần! Tôi nhớ hết! Nhớ hết! Cô ta bảo tôi nghèo tới nỗi chẳng mua nổi cái nhẫn mà còn học đòi cưới vợ…Các anh nói coi, người như cô ta chẳng lẽ không đáng chết sao? Cô ta sống trên đời này mà còn muốn đi lừa gạt những người đàn ông khác, sau này đẻ con ra cũng rặt một cái đức hạnh giống cô ta, xã hội này bị loại đàn bà con gái như cô ta làm nhơ nhuốc! Bợ đỡ, vô liêm sỉ!”

Y gầm lên, khiến khách trong quán nét nhìn sang liên tục.

Lăng Bác Kim nói, “Dù vậy anh cũng không nên giết cô ta. Giết người là phạm pháp.”

Dư Siêu nói, “Lẽ nào lừa gạt tình cảm thì không phạm pháp sao? Đợi vợ anh nói với anh cô ta ở với anh chỉ là đùa chơi thôi, ngay từ đầu đã không ưa anh, còn lên giường cùng thằng đàn ông khác nữa mà anh bình tĩnh được thì hẵng tới dạy bảo tôi!”

Thường Trấn Viễn gõ bàn, “Láo nháo nữa là kiện cậu công kích cá nhân.”

Dư Siêu hơi sợ hắn, mấp máy khóe miệng rồi ngừng lại.

Lăng Bác Kim cúi đầu che miệng cười.

Thường Trấn Viễn nói, “Tiếp đi.”


Nói tới phần này, Dư Siêu héo rũ, gục đầu, “Tôi nhớ hồi trước có kết bạn với cô ta ở tài khoản phụ, lúc ấy nói chuyện rất vui, cảm thấy cô ta không tồi mới chuyển sang dùng tài khoản chính kết bạn với cô ta. Cô ta không biết bọn tôi là một người. Tôi bèn dùng tài khoản phụ hẹn cô ta ra ngoài, bảo là mang quà cho cô ta. Thế mà cô ta tin thật, tôi hẹn cô ta chờ ở một quán cà phê chuỗi, sau đó giả vờ lạc đường, qua điện thoại từng bước một dẫn cô ta tới bờ sông, sau đó…” Y nghĩ tới hành vi của mình, vùi mặt trong lòng bàn tay, khóc lóc nghẹn ngào.

Lăng Bác Kim và Thường Trấn Viễn đợi y khóc đã đời mới hỏi tiếp.

“Sau khi giết cô ta, tôi cảm thấy hả giận, lại cảm thấy sợ hãi, tôi bỏ cô ta vào cái túi bạt lần trước mang tới rồi chôn xuống đất, còn chèn đá lên trên che lại.” Dư Siêu vừa nói vừa run rẩy, “Cô ta mang đôi giày tôi mua, tôi rất giận, định tháo ra mang đi, nhưng đi được nửa chừng thì thấy một người mặc đồng phục đi tới. Tôi sợ quá, lúc ấy tôi chỉ muốn mau chóng rời khỏi chỗ đó, không thể để bất cứ ai trông thấy tôi… Tôi cũng không biết chuyện gì nữa, ném giày vào trong bụi cỏ rồi chạy luôn.” Y ôm đầu, lâm vào hỗn loạn và ân hận cực độ.

Dư Siêu bị tạm giam ở cục cảnh sát địa phương.

Vụ án giải quyết thuận lợi, giữa trưa đồng sự ở cục cảnh sát địa phương bảo mời ăn cơm, nhưng Vương Thụy xuất hiện giữa chừng, người khác nghe bảo Lăng Bác Kim là dân bản xứ thì đều cười rồi đi.

Vương Thụy cạo tóc húi cua, hoạt bát hơn hồi trước rất nhiều. Cậu ta không nói hai lời dẫn hai người vào một tiệm cơm gần đó, “Biết các ông tối định ăn cơm đoàn viên nên tôi không tranh với cô Lăng nữa, nhưng bữa cơm này tôi mời, các ông không chạy thoát được đâu.”

Lăng Bác Kim cười nói, “Ông thấy bọn tôi có chỗ nào giống muốn chạy vậy, rõ ràng là chặn đường ông sợ ông chạy đấy chứ.”

Vương Thụy đã đặt xong đồ ăn từ hôm trước, ba người vừa ngồi xuống thì đồ ăn liền được bưng lên không ngừng như băng chuyền. Vương Thụy cảm khái, “Chẳng ngờ các ông lại thành đôi thật. Nào, tôi kính các ông một chén! Chúc các ông bạch đầu giai lão!”

Lăng Bác Kim nói, “Có cũ kỹ quá không vậy?”

Thường Trấn Viễn hiếm khi phối hợp nâng chén lên.

Ba người cụng chén, mỗi người nhấp một hớp.

Vương Thụy nói, “Sao? Vụ án Hầu Nguyên Côn thế nào rồi?”

Lăng Bác Kim kể lại đầu đuôi mọi chuyện, bao gồm cả mấy tên thân tín của Triệu Thác Đường với kết cục của Thành Vân Mạt.

Vương Thụy thổn thức, “Đây quả là mỗi người mỗi mệnh! Ông thấy Triệu Thác Đường và Thành Vân Mạt đấy, một nam một nữ mà cuối cùng chẳng thành đôi, để cho hai tên đực rựa các ông thành cặp.”

Lăng Bác Kim nói, “Sao tôi thấy lời này chua loen loét vậy?”


Vương Thụy cười khề khề hai tiếng, thấp giọng nói, “Sư phụ tôi về chưa?”

Lăng Bác Kim nói, “Lần trước bảo là ngày mấy về ấy, chắc cũng tầm mấy bữa nay thôi.”

Vương Thụy gật đầu, “Hạnh phúc là tốt rồi.”

Lăng Bác Kim nói, “Ông thì sao? Có ai lọt mắt chưa?”

Vương Thụy nói, “Ông tưởng là ra chợ lựa dưa leo đấy à? Sao mà dễ vậy được? Dù sao thấy các ông ổn tôi cũng vui rồi. Đó là hy vọng đó. Nào nào nào, tôi kính các ông chén nữa.”

Ba người cười cười nói nói, ăn gần một tiếng mới giải tán.

Lúc gần đi, Vương Thụy thừa dịp Lăng Bác Kim vào phòng vệ sinh, nói thấm thía với Thường Trấn Viễn, “Đừng nhìn bộ dạng vô tư lự của cậu ấy chứ thật ra trong lòng cậu ấy khổ lắm. Thi thoảng bế tắc mà vẫn không nhìn ra, thi thoảng sẽ cảm thấy không an toàn. Nếu khi nào anh cảm thấy cậu ấy đặc biệt nịnh nọt đặc biệt quan tâm đặc biệt đeo bám anh, thế có lẽ là anh làm chuyện gì khiến cậu ấy cảm thấy anh đang giận rồi đó.”

Thường Trấn Viễn nói, “Nghe cậu tả lại như vậy, phán đoán của cậu ấy đối với cậu không chuẩn xác lắm.”

“Đúng đó.”

“Nhưng đối với tôi thì rất chuẩn.”

“Hả?”

Thường Trấn Viễn khoanh tay trước ngực, “Mỗi phán đoán của cậu ấy đối với tôi…đều rất chuẩn xác.”

Vương Thụy thoạt tiên ngẩn ra, rồi mau chóng cười nói, “Coi như tôi lắm chuyện.”

Lăng Bác Kim đi ra, ba người tạm biệt, hẹn thời gian sơ sơ cho lần gặp tiếp theo xong, Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim đi loăng quăng gần đó, đợi hơi men đã tản đi hòm hòm mới lái xe về nhà.


Càng gần cửa nhà, Lăng Bác Kim nhận ra Thường Trấn Viễn càng tĩnh lặng, không khỏi cười nói, “Mẹ em dễ gần lắm.”

“Nhìn ra được.”

“Nhìn ai? Nhìn em à?”

“Ừ.”

Lăng Bác Kim cười, “Với lại em đã miêu tả lại anh rồi, mẹ em rất thích anh.”

Thường Trấn Viễn nói, “Nhìn ra được.”

“Lần này thì nhìn ai?”

Thường Trấn Viễn nói, “Chẳng phải em nói anh giống bố em đó sao?”

Lăng Bác Kim sửa lời, “Thỉnh thoảng thôi.”

Thường Trấn Viễn nói, “Giờ thì sao?”

Lăng Bác Kim nói, “Hoàn toàn thay đổi sự thưởng thức của em dành cho anh, đáp án này được không? Sư phụ?”

Thường Trấn Viễn nói, “Không đạt chuẩn.”

Lăng Bác Kim ngạc nhiên nói, “Vì sao?”

Thường Trấn Viễn nói, “Vì không muốn em tốt nghiệp.”

Lăng Bác Kim cười nói, “Khéo sao em cũng không muốn tốt nghiệp để anh đầu độc khóa tiếp theo, vì vậy mình cứ dây dưa với nhau đi thôi.”

Thường Trấn Viễn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, đường cong khóe miệng chiếu lờ mờ lên cửa sổ xe.

Nhà Lăng Bác Kim là tòa nhà tập thể bệnh viện, vào lúc này trong tòa nhà không có tiếng động gì. Lăng Bác Kim chào hỏi người gác cửa rồi dẫn Thường Trấn Viễn đi thang máy lên tầng.


Thường Trấn Viễn vươn tay sờ soạng trong túi áo.

Lăng Bác Kim cười hì hì nói chuyện với hắn để điều hòa sự căng thẳng của hắn.

Đến lúc ra khỏi thang máy, Thường Trấn Viễn có vẻ đã bình tĩnh lại hẳn rồi, ít nhất không nhìn ra dấu vết căng thẳng trên mặt.

Lăng Bác Kim lấy chìa khóa ra, rồi lại đổi ý nhấn chuông cửa.

Cửa nhanh chóng mở ra, Lăng Quốc Lệ đứng bên trong, trước là nhìn quét cả người đứa con trai, xác định cậu bình an xong mới nhìn sang người đàn ông đứng sau lưng ông con. Bằng một ánh nhìn bà đã thấy người đàn ông này không đơn giản, thậm chí là không đơn giản hơn cả lời miêu tả của con bà qua điện thoại.

“Cô ạ.” Thường Trấn Viễn vừa vào phòng vừa đưa quà sang. Nói thật, phải xưng một người chỉ lớn hơn tuổi thật của mình vài tuổi là bề trên dù ít dù nhiều cũng thử thách tố chất tâm lý của hắn.

Lăng Quốc Lệ thu lại ánh mắt săm soi, nhận lấy đồ, cười nói, “Đến là được rồi, quà cáp làm gì chứ. Các con đói không? Trên bàn có thanh đoàn đấy, đói thì ăn chút đi nhé.”

Lời nói thân thuộc tới độ không thể thân thuộc hơn khiến Thường Trấn Viễn cảm thấy bỡ ngỡ và nhớ nhung, trong trí nhớ, chỉ có khi còn nhỏ bà hắn mới hỏi han hắn như vậy. Thế nên dù bản thân không thích ăn thanh đoàn thì hắn vẫn ăn một cái.

Lăng Bác Kim xắn tay áo đi vào phòng bếp, “Nhà bẩn chỗ nào, bọn con quét giùm mẹ.”

Cậu chớm dứt lời thì bị Lăng Quốc Lệ đập đầu, “Con lắng nhắng cái gì vậy, người ta nghe lại tưởng bình thường nhà ta bẩn lắm ấy. Biết con sắp dẫn bạn về, mẹ thuê người làm quét dọn sạch sẽ rồi. À phải, tối anh hai con cũng tới đó.”

“Ồ.” Ánh mắt Lăng Bác Kim lấp lóe.

“Sao thế?” Lăng Quốc Lệ rất quen thuộc với vẻ mặt này của cậu, điều này chứng tỏ cậu nghĩ tới chuyện quan trọng gì đó.

Lăng Bác Kim cười nói, “Sư phụ gặp anh hai con rồi.”

“Con còn gọi nó là sư phụ à?” Lăng Quốc Lệ hỏi ngạc nhiên.

Lăng Bác Kim nói, “Không thì sao chứ?”

Lăng Quốc Lệ nói, “Con yêu đương, mẹ con chỉ phụ trách giải quyết tình trạng tâm lý của mẹ, những thứ khác không phải việc của mẹ. Con tự nghĩ đi.”

“…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận