Bước Nhầm Đường Ngay

Trong nhà vắng ngắt, cửa phòng Lăng Bác Kim mở toang, bàn học, giường, ghế đều được dọn dẹp gọn gàng, nhưng chăn đệm trên giường, đống tiểu thuyết chất đống trên bàn đã không thấy đâu nữa.

Quả nhiên là đi rồi.

Thường Trấn Viễn trở tay kéo cửa, phản ứng đầu tiên là thở phào.

Buông bỏ Triệu Thác Đường, là vì kẻ đó chết rồi. Đối với người chết vô hại, đương nhiên hắn có thể vừa câu cá vừa nghĩ tới nhiều ưu điểm của kẻ đó. Nhưng Lăng Bác Kim chưa chết, cậu vẫn đang tung tăng nhảy múa, dù lý trí cho rằng người này không phải là không tha thứ được, nhưng ký ức luôn lật lại cảnh Từ Tắc Thừa bắn chết mình. Với lại, Lăng Bác Kim này càng có thể gây cho hắn những cảm xúc không nên có hơn Từ Tắc Thừa.

Cơn xúc động nhất thời ngày hôm qua đích xác là khiến hắn đạt được khoái cảm ngắn ngủi, nhưng sau khoái cảm chính là hối hận.

Trả thù như vậy ngây thơ quá.

Nếu Lăng Bác Kim gật đầu thật thì hắn nên sắp xếp lại quan hệ của hai người như thế nào? Hắn không thể nào quay về làm một Trang Tranh không biết gì cả trước khi tỏ lòng, cũng không thể trở về làm một Thường Trấn Viễn sốt sắng báo thù lúc mới sống lại. Hắn đang ở trong một giai đoạn mâu thuẫn cố gắng mày mò, một lần nữa làm quen với bản thân.

Dù là Từ Tắc Thừa hay Lăng Bác Kim thì đều không nên xuất hiện trong giai đoạn mâu thuẫn này.

Kết quả như này là tốt nhất.

Thường Trấn Viễn nhìn gian phòng trống rỗng, chậm rãi khép cửa lại.

Thói quen ngủ tắt di động Thường Trấn Viễn đã khôi phục lâu rồi, nhưng thói quen ngủ rút dây điện thoại vẫn chưa hình thành. Sau khi bị tiếng chuông vang gần nửa tiếng đánh thức, Thường Trấn Viễn không nhịn nổi nữa đi xuống nghe điện thoại.

“A Tiêu.” Giọng Đầu to rất khẽ.

“Nói!” Ngữ khí của Thường Trấn Viễn rất kém. Bất cứ ai đang ngủ say bị dựng dậy thì tâm trạng đều sẽ không tốt.

Đầu to nói, “Mình nói chuyện đi.”

Thường Trấn Viễn quyết đoán cúp máy rút dây điện thoại.

Nhưng hắn rút dây điện thoại chưa được hai giây thì tiếng đập cửa vang lên.

Thường Trấn Viễn trừng ván cửa, cân nhắc xem trực tiếp lấy chăn bông bịt tai ngủ hay là mở cửa đập tên bên ngoài một trận rồi mới lên tầng đi ngủ. Cuối cùng, đánh người thắng áp đảo. Hắn mở cửa, Đầu to tay trái xách rượu, tay phải ôm gà nướng đứng ở cửa, hềnh hệch cười ngố.

Từ sau khi quan hệ giữa hắn và Lăng Bác Kim rạn nứt, quan hệ giữa hắn và Đầu to cũng vắng lặng một thời gian, vì vậy đột nhiên thấy anh ta nửa đêm canh ba đứng cười hì hì ở cửa rất là hãi hồn.

Thường Trấn Viễn nói, “Chuyện gì?”

Đầu to cố gắng chen chân vào trong, “Thì nói chuyện chứ sao. Mở cửa cho anh vào mau đi.”

Thường Trấn Viễn nói giận dữ, “Anh biết mấy giờ rồi không vậy?”

“Biết mà, anh đợi Hòa thượng ngủ rồi mới lên đấy.” Đầu to nói, “Cho anh vào mau lên, nói chuyện một chốc thôi, nói một chốc rồi anh đi.”

Thường Trấn Viễn nhìn anh ta, vẻ như đang suy tính độ đáng tin trong lời nói.

“Một chốc thật mà. Anh tới báo tin vui với cậu, anh gặp bố mẹ Trân Trân rồi. Hai cụ rất hài lòng về anh. Chuyện kết hôn cũng lên chương trình rồi, nè, thế là xong rồi nhỉ, chặn cửa làm chi vậy.”

Thường Trấn Viễn nhường cửa không hề bởi tò mò chuyện cưới hỏi của anh ta và Trân Trân, mà là biết khi tên ngốc lâm vào bể tình thì sẽ điên hơn cả tên điên. Hắn không định nửa đêm nửa hôm tranh đấu với một tên điên.

Đầu to dùng chân đóng cửa lại, tự động vào bếp lấy hai cái chén, rót chút rượu vào chén mỗi người, sau đó xé đùi gà cho Thường Trấn Viễn, “Nào, uống với anh đôi chén nào.”

“Tôi đánh răng rồi.” Thường Trấn Viễn nhíu mày nhìn cái tay bóng nhẫy của anh ta, “Đừng có làm bẩn sô-pha của tôi, ngồi xuống đất.”

Đầu to chẳng để bụng, ngồi xuống đất nói, “Cậu xem, anh với Trân Trân sắp kết hôn rồi đấy, hỷ sự của cậu bao giờ tổ chức đây?”

Thường Trấn Viễn nói, “Anh định nhường vị trí chú rể lại à?”

“Phẹt.” Đầu to trừng hắn, “Cậu không nói xuôi tai chút được à?”

“Ban ngày tôi nói chuyện xuôi tai hơn buổi tối.”

Đầu to nói, “Thực ra là anh muốn hỏi, Hòa thượng tự nói việc chuyển nhà hay là cậu đuổi nó ra vậy?”

“Có gì khác nhau à?”

“Đương nhiên là có. Nếu là nó nói thì anh đi khuyên nó, nếu là cậu nói thì anh tới khuyên cậu.”

“Cậu ta.” Thường Trấn Viễn nói tỉnh queo. Đích thật là Lăng Bác Kim tự hạ quyết định, nói vậy cũng không tính là sai.

Đầu to nói lần chần, “Thật à?”

Thường Trấn Viễn nói, “Không tin thì hỏi tôi làm gì?”

“Không phải không tin, mà là anh không biết sao các cậu lại ra nông nỗi này. Cậu nói coi, lúc Hòa thượng mới tới, chẳng biết gì cả, không phải là cậu dắt tay chỉ bảo đó sao? Còn cả lúc Triệu Thác Đường muốn giết nó, cũng là cậu dũng cảm lao ra cứu nó. Đây chính là tình bạn vào sinh ra tử. Sao tự dưng lại thành ra thế này vậy? Chẳng phải nực cười quá sao? Cậu nói coi, Vương Thụy nó nhớ nhà, anh đành chịu. Nếu là nguyên nhân khác thì chắc chắn anh sẽ khuyên nó ở lại, cậu nói… Này! Đừng có ngủ mà.” Đầu to đập tay lên chân Thường Trấn Viễn.

Thường Trấn Viễn gối đầu lên tay vịn sô-pha, nhắm mắt nói, “Đừng có chạm tay vào tôi.”

“Ai thèm!” Đầu to đạp chân vào hắn, “Rốt cuộc cậu định bao giờ về đội thế?”

“Đội trưởng chưa nói thì về thế nào?”

“Gần đây bọn anh bận chết luôn, tra hồ sơ, tìm nhân chứng, tổng hợp tài liệu, ghi khẩu cung, còn cả theo dõi nữa, cả đội tối tăm mặt mũi. Căng thẳng hơn cả lúc điều tra Triệu Thác Đường, với lại Lịch Sâm…” Đầu to thình lình ngừng lại.

Thường Trấn Viễn mở mắt ra, “Cậu ta dính vào rồi à?”

“Gã với Hầu Nguyên Côn gây sự rồi.”

Thường Trấn Viễn biết nhất định Lưu Triệu đã dặn anh ta không được tiết lộ quá nhiều tư liệu về Lịch Sâm, nhưng điều này gián tiếp chứng minh chẳng những Lịch Sâm liên quan tới vụ án mà còn liên quan rất sâu rất rộng.

Đầu to nói, “Cậu đừng qua lại với gã nữa.”

“…”

“Cậu với Hòa thượng rốt cuộc là…”

Thường Trấn Viễn trở mình, quay mặt vào lưng ghế sô-pha ngủ, không thể không nói, cái giọng rì rầm của Đầu to rất có hiệu quả ru ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Đầu to chẳng biết đi từ khi nào rồi, xương gà ăn thừa với bình rượu uống dư la liệt trên bàn trà.

Thường Trấn Viễn dọn đồ xong, dậy tập thể dục rồi đi làm.

Đầu to sắp kết hôn chứng tỏ Lăng Bác Kim ở chỗ anh ta không lâu, tới lúc đó có thể sẽ rời xa tòa nhà này, đây là chuyện tốt, hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt của hắn. Nếu hắn có thể ở lại đội phòng chống ma túy mãi mãi thì càng tốt, đến đi làm cũng chẳng cần chạm mặt thường xuyên.

Song tưởng tượng luôn tươi đẹp mà hiện thực lại luôn tàn khốc.

Thường Trấn Viễn vừa đi vào văn phòng đội phòng chống ma túy thì Đồng Chấn Hổ thông báo hắn phải trở lại đội cảnh sát hình sự, đồng thời dùng giọng điệu vô cùng tiếc nuối bày tỏ lúc hắn tới không gặp được vụ án lớn, vì vậy không có cơ hội hợp tác, không thì với năng lực làm việc của hắn nhất định sẽ có những biểu hiện rất xuất sắc v.v.

Những lời xã giao anh ta nói nhanh chóng vào tai trái ra tai phải của Thường Trấn Viễn, điều duy nhất hắn nghĩ là, lại phải gặp mặt nhau rồi.

Từ đội phòng chống ma túy trở lại đội cảnh sát hình sự chỉ có mấy phút. Cánh cửa đi vào đi ra mấy trăm lần tự dưng thấy lạ lẫm, Thường Trấn Viễn đứng ở cửa nhìn Lưu Triệu đang gọi điện thoại một lúc lâu mới nhấc chân đi vào.

Lưu Triệu nhanh chóng nói điện thoại xong, nhìn hắn nói, “Cậu muốn xin nghỉ à?”

Thường Trấn Viễn nghệch ra, nói, “Thư ký Liêu nói rồi à?”

Lưu Triệu nói, “Từ sau việc này cậu tự nói với tôi cũng được.”

Thường Trấn Viễn nói, “Em vốn định dùng anh làm lá chắn.”

Lần này tới lượt Lưu Triệu nghệch ra, “Tôi đồng ý rồi.”

“Đi cửa sau không phải thói quen tốt đâu.”

“Cậu nên nói trước cho tôi.” Lưu Triệu nói, “Tí nữa đi điền đơn rồi nộp lên.”

Thường Trấn Viễn nói, “Trong đội bận lắm à?”

“Cũng tàm tạm.” Lưu Triệu trả lời hơi thận trọng, “Đầu to bảo cậu ở đội phòng chống ma túy rảnh lắm, vì vậy điều cậu về hỗ trợ. Cậu tới thôn Lỗ gia gặp Hòa thượng đi. Cậu ta đang ở đó theo dõi cháu ngoại của Hầu Nguyên Côn.”

Thường Trấn Viễn nói, “Không cho em chút thời gian đọc tư liệu sao?”

Lưu Triệu nói, “Cụ thể thế nào thì để Hòa thượng nói cho cậu.”

Đây rõ ràng là muốn cho bọn hắn cơ hội làm hòa.

Thường Trấn Viễn cười lạnh trong lòng, cầm chìa khóa đi xuống.

Mười mấy năm nay, kinh tế thôn Lỗ gia tăng tưởng nhanh chóng, thôn trưởng được bầu làm cán bộ thôn ưu tú, mấy lần được biểu dương trên báo, là thôn nổi tiếng của thành phố này.

Nhưng người am hiểu đôi chút đều biết thôn Lỗ gia sở dĩ có thể vượt trội trong số bao nhiêu là thôn, không phải thôn trưởng có công lãnh đạo, cũng không phải vị trí địa lý của thôn được ông trời ưu ái, mà là trong thôn có Kim Phượng Hoàng —— vợ của Hầu Nguyên Côn, Lỗ Minh Hà.

Năm xưa khi Hầu Nguyên Côn sa sút, vợ lão chẳng những đập nồi bán sắt nuôi lão, mà còn tự ra ngoài làm thuê kiếm tiền, đồn rằng còn làm cả mấy chuyện không thể nói cho người khác, Hầu Nguyên Côn thượng vị lập tức quấy lên một trận bão tố không nhỏ vì chuyện này. Tóm lại, năm xưa nếu không có bà ta giúp sức thì sẽ không có Hầu Nguyên Côn của hôm nay. Sau khi phát đạt tuy Hầu Nguyên Côn từng có những người đàn bà khác, nhưng luôn luôn thương yêu vợ. Có người từng giật dây lão đổi một cô vợ trẻ đẹp hơn, đến nay vẫn chưa tìm thấy xác đâu. Vì vậy, nếu Hầu Nguyên Côn có điểm yếu thì một trong số đó chính là vợ của lão.

Trên đường tới thôn Lỗ gia, Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim đã khớp tuyến đường hẹn nơi gặp xong xuôi. Xe chạy trên con đường Phát Đạt được Hầu Nguyên Côn đặt tên, đường rất bằng phẳng, bằng phẳng hơn cả những con đường sửa chữa quanh năm suốt tháng trong nội thành. Trên đường không có người, tối đa chỉ đó mấy bóng người xẹt qua trong những nhà ở ven đường thôi.

Hắn thấy đằng trước xuất hiện tường xám chữ đỏ mà Lăng Bác Kim nói, giảm tốc độ, lái xe vào khoảng đất trống trước quán cơm ở chỗ thụt ven đường.

Lăng Bác Kim đang ngồi cho một chân lên băng ghế ở bên cạnh quán cơm, sì sụp ăn mì, thấy hắn xuống xe thì lập tức chào hỏi, “Hê, anh Ngưu, anh tới rồi đấy à!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui