Bước Nhầm Đường Ngay

Sau bữa tối, Thường Trấn Viễn lái xe tới thăm Lưu Triệu.

Đời trước hắn có duyên gặp Lưu Triệu mấy lần, chẳng để lại ấn tượng tốt lành gì cho nhau. Đời này, nhìn Lưu Triệu từ góc độ khác, người thì vẫn là người đó, nhưng thiện cảm lại tăng lên không ít. Dù sao cũng chung một chiến hào, thái độ đối với cấp dưới của ông ta có thể nói là khoan dung. Thi thoảng nhớ lại thái độ khi trước của mình dành cho ông ta, Thường Trấn Viễn nghĩ, nếu đổi vị trí, cấp dưới như vậy hắn nhất định cho kẻ đó biết tay từ lâu rồi. Nói từ điểm này thì Lưu Triệu cũng không tệ lắm.

Nếu nói khuyết điểm thì cũng có. Lưu Triệu mặt ngoài vững vàng, nhưng bên trong cũng là kẻ tầm nhìn ngắn hạn, lòng dạ cũng quắt quéo, bình thường nghiêm trang dày dạn, lúc gặp phải bản án không phá được thì những ý nghĩ quắt quéo nọ sẽ rục rịch. Nếu Lưu Triệu không rục rịch thì lời ngon tiếng ngọt của hắn sao có thể thuyết phục Lưu Triệu mạo hiểm nằm vùng vô số lần được.

Nhất là vụ án Triệu Thác Đường khiến Lưu Triệu ăn sướng miệng, vì vậy mới ăn vố đau từ Lỗ Dương Quang và Lịch Sâm.

Hắn lái xe vào khu Lưu Triệu ở, sau đó xách quà lên tầng.

Lưu Triệu là người có gia đình. Chị vợ mở cửa, hỏi rõ mục đích xong thì lo âu nói rằng Lưu Triệu về cái là không bước chân ra khỏi phòng.

Thường Trấn Viễn thấy chị ta đi đứng chậm chạp, hỏi ngạc nhiên, “Chị có thai à?”

Vợ Lưu Triệu sờ bụng, cười dịu dàng, “Gần được năm tháng rồi, chưa rõ lắm nhỉ? Bác sĩ bảo cái thai của chị gần lưng.”

Thường Trấn Viễn nghĩ tới mấy tháng trước Lưu Triệu ở lại cục cảnh sát suốt ngày suốt đêm, nghĩ tới mình hằng ngày tan việc cái là vội vàng chạy về, trong lòng cảm thấy khó nói nên lời. Đương nhiên, hắn không hề cho rằng đó là áy náy. Dù sao cũng là cựu phần tử phạm tội, hắn thật sự không nghĩ ra lý do để mình phải vào sống ra chết vì cục cảnh sát, song ít nhiều cũng có chút xót xa.

Đó hẳn là xót xa.

Hắn nghĩ, đây là sự xót xa của một người ngoài cuộc dành cho một gia đình, sự xót xa dành cho trách nhiệm gia đình và xã hội mà một người đàn ông phải gánh vác, với cả, sự xót xa dành cho một người phụ nữ đứng sau người đàn ông như vậy.

Hắn gõ cửa.

“Vào đi.” Giọng nói của Lưu Triệu vẫn vững vàng bình thản như cũ.

Thường Trấn Viễn đẩy cửa ra, Lưu Triệu ngồi khoanh chân trên giường, một tay cầm tài liệu một tay cầm điếu thuốc.

“Cậu tới đấy à?” Lưu Triệu vỗ giường, “Ngồi đi.” Thái độ của ông ta tự nhiên dường vậy, giống như địa điểm họ đang gặp nhau không phải nhà ông ta mà là văn phòng.

Thường Trấn Viễn đứng bên giường một lát, chợt nói, “Anh không sợ tàn thuốc rơi ra giường à?”

Lưu Triệu ngẩn ra.

Đúng lúc vợ Lưu Triệu bưng trà vào.

Lưu Triệu hơi cựa quậy người, tàn thuốc liền rơi khỏi đầu lọc.

“Thấy chưa.” Thường Trấn Viễn chỉ vào tàn thuốc rơi trên giường.

Lưu Triệu vô thức nhìn sắc mặt của vợ, thấy chị ta đang trừng mình, lại vô thức nói một câu, “Ơ, xin lỗi.” Ông ta ra sức phủi tàn.

Vợ Lưu Triệu thở dài, “Anh xem anh đi, cứ bày bới ra như vậy, không sợ người khác chê cười à, ra phòng khách nói chuyện đi. Để em dọn dẹp.”

Lưu Triệu đành phải dẫn Thường Trấn Viễn tới phòng khách.

“Anh sống hạnh phúc nhỉ?” Thường Trấn Viễn tự dưng nói một câu như vậy.

Lưu Triệu chẳng hiểu mô tê gì nhìn hắn, lập tức đập lên đùi hắn, “Thằng ranh này, chạy tới nhà tôi chòng tôi à? Tôi đã bị đình chỉ rồi thì còn hạnh phúc cái nỗi gì? Tôi có ngẫn đâu?”

Thường Trấn Viễn nhìn vợ Lưu Triệu đang lúi húi trong phòng, không giải thích.

Trang Tranh cũng vậy, Thường Trấn Viễn cũng vậy, làm nghiệp lớn cũng vậy mà ôm bát cơm sắt cũng vậy, đều mong mỏi khi về nhà có một người chẳng oán than chẳng trách hận mà chờ đợi mình, dù hắn thành công hay thất bại, dù bên ngoài mưa rền gió dữ hay sóng đập hãi hùng, chỉ cần hắn về nhà là có thể ăn được miếng cơm nóng, một người ôm hắn nói với hắn rằng dù chuyện gì xảy ra thì cũng không sao cả, sẽ có một người vĩnh viễn ở bên hắn.

Hắn từng thay Từ Tắc Thừa vào nhân vật này, vì Từ Tắc Thừa luôn xuất hiện ở nơi mà hắn quay đầu lại liền có thể nhìn thấy, giống như cách chung sống lý tưởng của hắn, giờ nghĩ lại, có lẽ khi đó Từ Tắc Thừa toàn đang tính toán hắn, thu thập chứng cứ phạm tội, tìm cơ hội vạch trần hắn.

Khi hắn gặp được Lăng Bác Kim, sống chung một mái nhà với Lăng Bác Kim, suýt nữa thì hắn lại nhịn không được mà ráp vào. Biết Lăng Bác Kim chắc chắn không phải nằm vùng, cũng sẽ không nói một đằng làm một nẻo tính toán hắn, song đáy lòng luôn có một bậc ngăn, mỗi lần hắn định thử yên tâm, cơn đau lúc viên đạn xuyên tim liền thít chặt hô hấp của hắn khiến hắn không thở nổi.

Rốt cuộc hắn tỏ tường, mang theo ký ức sống lại đối với hắn không hề chỉ là xuất phát điểm để sinh mệnh bắt đầu một lần nữa, mà còn là sự tiếp diễn cho sinh mệnh hắn từng có. Hắn dùng thân phận của kẻ ngoài cuộc để nhìn rõ một đời của Trang Tranh, rồi dùng thân phận của Trang Tranh để xét lại cuộc đời mình. Hắn có quyền lựa chọn mới, nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi vết thương ngày xưa.

Hắn từng quen với việc mình có thù tất báo, cũng lấy sự hối hận thống khổ của tất cả những kẻ từng tổn thương mình làm vui. Mà giờ đây, hắn nếm được quả đắng vì có thù tất báo, xét nét thiệt hơn, bởi hắn mãi chẳng thể thuyết phục mình tha thứ hẳn cho Từ Tắc Thừa, dù bọn hắn đã đứng chung một chiến tuyến, hướng về cùng một phương hướng và mục tiêu rồi. Nhưng nên buông thì rồi cũng phải buông. Có lẽ hắn nên thử buông xuống tên Từ Tắc Thừa mà hắn từng muốn sống bên trọn đời rồi lại phản bội hắn để đón nhận Lăng Bác Kim đơn thuần nhưng chỉ là đồ đệ và đồng sự kia.

“Thằng ranh cậu, tư xuân đấy à?” Lưu Triệu khó chịu cầm tài liệu đập lên mặt Thường Trấn Viễn, che ánh mắt đang nhìn vợ mình của hắn đi.

Thường Trấn Viễn thuận tay cầm lấy tài liệu, “Đây là gì vậy?”

Lưu Triệu nói, “Ghi chép hoạt động của Lịch Sâm trong thành phố này.”

“Có thu hoạch không?”

“Nếu mà có thì tôi còn ngồi ở đây à?” Lưu Triệu lắc đầu, “Gã khó nhằn hơn cả Trang Tranh và Triệu Thác Đường. Thứ nhất là bối cảnh của gã vững chắc, thứ hai là căn cơ của gã không ở đây, làm việc lại gọn gàng lưu loát.”

Thường Trấn Viễn nói sâu xa, “Nghĩ thế nào mà lại cho em chạm tay vào rồi vậy?”

“Toàn mấy thứ không quan trọng thôi.” Lưu Triệu dừng một chút, cảm thấy nói như vậy giống như nhấn mạnh mình không tin tưởng hắn, vội bổ sung, “Cậu tới thăm tôi lúc này chứng tỏ cậu vẫn đứng về phía tôi.”

Thường Trấn Viễn như cười như không, “Có lẽ em tới nghe ngóng quân địch đó.”

Lưu Triệu nói, “Cho xin. Giờ tôi còn gì để mà nghe với chả ngóng. Kỳ thật bên trên thanh tra đúng. Trang Tranh bị Triệu Thác Đường tiêu diệt, tuy Triệu Thác Đường bị cậu tiêu diệt, nhưng Hòa tượng suýt vì thế mà toi mạng. Thi thể của Triệu Thác Đường lại bị người ta đốt thành tro, còn liên lụy tới người làm nhà gã. Gần đây chúng ta theo dõi Hầu Nguyên Côn lâu như vậy rồi mà vẫn không có thành quả quan trọng. Cuối cùng còn báo hại Hòa thượng nằm vùng bị phát hiện, bị đánh một trận. Nói thực lúc các cậu gặp được Lịch Sâm, tôi nên ngừng nhiệm vụ lại. Hôm nay sau khi về nhà, tôi tự kiểm điểm nghiêm túc rồi, gần đây những chuyện tôi làm không có lề lối gì cả, liên tục dùng tính mạng của Hòa thượng để mạo hiểm, giống như bị ma quỷ che mắt, bị đình chỉ tự kiểm kiểm là đúng.”

Thường Trấn Viễn nói, “Bao giờ phục chức?”

Lưu Triệu nói, “Nếu thông báo đình chỉ với thông báo phục chức đưa tới cùng lúc thì không gọi là đình chỉ mà gọi là nghỉ phép.”

Thường Trấn Viễn nói, “Vậy anh có dự định gì không?”

“Đợi tin cục trưởng. Cậu yên tâm, tôi ở trong cục ngần ấy năm, bét nhất là chuyển sang làm ở nơi khác thôi. Dù sao cũng là ăn bát cơm này cả, đi đâu làm cảnh sát chả là làm cảnh sát, với lại, chuyện chưa chắc tới nông nỗi đó, tôi với cục trưởng quen biết nhiều năm, tôi tin tưởng ông ấy, nhất định ông ấy sẽ ra sức bảo vệ tôi.”

Thường Trấn Viễn nhíu mày. Lẽ nào bên trên định bắt thóp ông ta để xử lý tội không làm tròn trách nhiệm? Vậy cũng giơ cao đánh khẽ quá.

Lưu Triệu vỗ vai hắn, “Chuyện nhà cậu tôi cũng biết chút đỉnh, vì vậy tôi muốn nhờ cậu một chuyện.”

“Chuyện gì?” Thường Trấn Viễn cúi đầu nhìn tài liệu. Con dấu của ngày hôm kia, nhưng giấy đã nát tới nỗi chẳng còn hình thù gì rồi, đủ thấy nó được người ta đọc bao nhiêu lần.

“Đừng bỏ cuộc.” Ông ta vỗ vai hắn, hết thảy không cần nói gì thêm nữa.

Thường Trấn Viễn ngẩng đầu nhìn ông ta.

Quan hệ giữa hắn và Lưu Triệu luôn khá vi diệu. Bọn hắn phòng bị lẫn nhau lại hợp tác cùng nhau, lợi dụng lẫn nhau nhưng lại tán thưởng lẫn nhau. Có thể nói thế này, ở trong cục cảnh sát này, người hắn thích nhất là Lưu Triệu, gan dạ biết tính toán cũng có uy tín, có thể quản chế đám cấp dưới cho ngoan ngoãn nhưng không gây ghét bỏ. Lăng Bác Kim còn quá trẻ, chỉ là con tiểu hồ ly chưa đủ đạo hạnh. Gậy trúc tinh tế có thừa, chín chắn chưa đủ. Đầu to chất phác vô tư, khuyết thiếu đầu óc. Cá nhỏ thân thiết dịu dàng, hợp để làm vợ.

Thi thoảng hắn thấy may mắn vì trong đội có Lưu Triệu. Ít nhất thì ông ta kiềm chế Thường Trấn Viễn lúc mới sống lại, khiến ham muốn báo thù đầy ắp khoang ngực hắn bị mài mòn gần sạch theo thời gian.

Vì vậy, nếu chỉ thật sự coi mình là Thường Trấn Viễn, người đàn ông này có thể xem là bạn, mà còn là người bạn rất đáng tin nữa.

“Được.” Thường Trấn Viễn chủ động nắm lấy tay ông ta.

Đầu to và Lăng Bác Kim vội vàng chạy tới, vừa vào cửa thì thấy Thường Trấn Viễn và Lưu Triệu ngồi trên ghế sô-pha chơi cờ tướng. Vợ Lưu Triệu ngồi bên gọt táo cho bọn họ, bầu không khí ấm áp hài hòa khiến Đầu to và Lăng Bác Kim cảm thấy bọn họ tới thừa thãi quá.

“A Tiêu, lần đầu cậu tới nhà sếp phỏng?’ Đầu to vừa kêu chị dâu vừa nhận trà, nói tiếp, “Nhưng sao anh cảm thấy cậu tự nhiên hơn cả anh vậy?”

Thường Trấn Viễn nói, “Tôi với chị dâu vừa gặp đã thân.”

“Chiếu tướng này!” Lưu Triệu cầm con xe lao tới bên cạnh con tướng của Thường Trấn Viễn.

Thường Trấn Viễn hời hợt ăn xe, sau đó nói, “Với lại đội trưởng chơi cờ như hạch, tôi rất thư thái.”

Lưu Triệu, “…” Vừa rồi nhất định là ông ta bị quỷ mê trí óc nên mới sinh lòng gửi gắm với hắn.

Đầu to thấy Lưu Triệu bại trận, nóng lòng vào cuộc.

Thường Trấn Viễn không cần suy nghĩ nhường vị trí lại cho Lăng Bác Kim.

“Ý gì vậy hả?” Đầu to bị tổn thương nặng nề.

Thường Trấn Viễn nói, “Anh có ý kiến với đồ đệ của tôi à?”

Đầu to xắn tay áo lên, “Anh giết cho nó kêu cha khóc mẹ.”

Thường Trấn Viễn nói, “Khỏi cần, sư phụ cậu ta ngồi ở đây, sẽ báo thù cho cậu ta.”

Lăng Bác Kim kinh ngạc nhìn hắn, tức thì bỏ qua vết thương trên mặt, cười hở mười cái răng luôn.

Sáu phút sau.

Lăng Bác Kim cười hì hì nói, “Chiếu tướng.”

Đầu to quay sang tố khổ với Lưu Triệu.

Lưu Triệu nói, “Tôi liệu được kết quả này rồi.”

Đầu to nói, “Sếp, anh không thể trơ mắt nhìn sư đồ bọn họ càn quấy được.”

Lưu Triệu nói với Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim, “Các cậu làm ván chứ?”

Vừa rồi xem Lăng Bác Kim lưu loát chém Đầu to ngã ngựa cũng khơi dậy mấy phần hứng thú trong Thường Trấn Viễn. Hai người đều nghiêm túc, bày cờ xong liền bắt đầu tàn sát nhau.

Đầu to nói chuyện một lát với Lưu Triệu, thấy vẻ mặt ông ta thản nhiên không có lấy nửa phần lo lắng thì mới yên lòng.

Phía bên kia, Lăng Bác Kim và Thường Trấn Viễn đã tới hồi kết, cuối cùng là Thường Trấn Viễn cao tay hơn, Lăng Bác Kim thua tâm phục khẩu phục.

Lúc gần đi, Lưu Triệu nói bóng gió với Lăng Bác Kim, “Bị thương thì ở nhà dưỡng thương cho tốt, đợi vết thương lành rồi hẵng quay về đơn vị.”

“Sếp.” Lăng Bác Kim cầm tay ông ta, nói áy náy, “Lần này do em…”

“Là quyết định tôi đưa ra, đó đều là trách nhiệm của tôi, không liên quan tới các cậu. Đừng vơ bừa vào!” Lưu Triệu tiễn bọn họ tới cửa.

Lúc lên xe, Thường TrấnViễn cố tình đi chậm lại, phát hiện Lăng Bác Kim theo qua, “Cậu không đi với Đầu to à?”

“Em có chuyện cần bàn với anh, sư phụ.” Lăng Bác Kim cười nịnh nọt.

Thường Trấn Viễn nghi ngờ quan sát cậu.

Hai người lên xe.

Lăng Bác Kim vừa thắt dây an toàn vừa nói, “Ngày cưới của Đầu to đã chọn rồi, định sửa sang phòng cưới. Ảnh phải tới nhà bố mẹ ở một thời gian, tạm thời em không nơi để về rồi ạ.”

“Chẳng phải cậu vẫn đang tìm phòng trọ đó sao?”

“Không tìm được chỗ nào hợp ý cả.” Lăng Bác Kim mong mỏi nhìn Thường Trấn Viễn.

Thường Trấn Viễn nói, “Nhà khách đắt lắm à?”

“Đắt chứ ạ.” Lăng Bác Kim nói hùng hồn.

Thường Trấn Viễn nói, “Nhà đội trưởng có phòng dư đấy.”

“Sư phụ?” Lăng Bác Kim kinh ngạc nhìn hắn, lại phát hiện khóe miệng hắn đọng nụ cười như có như không.

“Đợt này tôi sẽ vắng mặt mấy ngày, cậu mau tìm phòng trọ đi.” Thường Trấn Viễn nhanh chóng ngưng cười, nhìn con đường phía trước, nói ơ hờ, “Nguyên nhân thì cậu biết đấy.”

“Sư phụ định về nhà à?” Lăng Bác Kim hơi khựng lại, nhìn chằm chằm vào sườn mặt hắn, “Cùng Lịch Sâm à?”

Thường Trấn Viễn nói, “Cậu định giật dây tôi làm nằm vùng à?”

Lăng Bác Kim nói rì rầm, “Muốn còng tay gã lại quá đi.”

“Không ngờ cậu còn có cả sở thích này cơ đấy.” Thường Trấn Viễn nói thản nhiên.

Lăng Bác Kim thoạt đầu không hiểu, đến khi xe tới cửa nhà rồi cậu mới vỡ lẽ, la lên, “Em không có ý đó.”

Thường Trấn Viễn nói, “Gì cơ?”

Lăng Bác Kim nhìn nét mặt hờ hững vô tội của Thường Trấn Viễn, trong lòng như bị lông vũ phe phẩy, muốn cười, lại hơi bất đắc dĩ, “Nếu có ý đó thì đối tượng cũng chẳng phải gã đâu.” Cậu nghe thấy mình nói bằng âm thanh nhỏ hơn mới nãy một phần ba.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui