Bước Qua Lằn Ranh Giới

Bình thường thỏ nhỏ nào đó luôn cho mình rất ra gì, theo đuổi người ta thì nồng nhiệt, lúc muốn lơ cũng tuyệt tình vô cùng. Vậy mà giờ cùng hắn xác lập quan hệ lại không biết ở đâu ra kiểu ngượng ngùng này.

"Cậu thật sự biết xấu hổ hả Jaemin?", cậu cúi đầu thấp đến đâu Jeno sẽ thấp hơn đến đó, dùng ngón tay thon dài liên tục đẩy cằm người nhỏ hơn lên đối diện nhìn hắn.
1

Jaemin thẹn quá hoá giận đạp chân hắn một cái, "Mấy người bớt vô duyên đi nha"
4

Thấy Jeno giật bắn nhanh lẹ rút chân lại người nhỏ mới chợt nhớ ra chuyện gì, luống cuống cả người.

"A! Quên quên mất, chân Jeno"

Tự mắng bản thân không để ý, cậu lo lắng ngồi thụp xuống muốn nhìn kĩ chân người yêu rốt cuộc có bị sao không? Lúc nãy hắn còn chạy nhanh đến đây, chắc hẳn rất đau đi. Nhưng Jeno không để cậu thực hiện được ý muốn kiểm tra đã kéo người đứng lên, lắc đầu nói không sao.

"Đường về nhà vẫn còn xa, lên, tớ cõng cậu"

Jeno nghe đến đây bật cười thành tiếng, Na Jaemin sao lại có thể dễ thương như thế được nhỉ. Người như vậy đã thật sự thuộc về hắn rồi sao?
4

Ban đầu thấy Jeno cười, Jaemin tưởng là đang coi thường mình, muốn tiếp tục mắng hắn nhưng đột nhiên khi lặng yên nghe được âm thanh vui vẻ này cậu thập phần xúc động. Jeno chưa bao giờ cười như vậy, Jaemin biết quyết định chạy đến bên cậu sẽ kéo theo hệ luỵ sau đó kinh khủng thế nào, chính cậu còn không dám nghĩ tới. Vậy mà hắn bây giờ lại rất vui vẻ, cong mắt cười đến ngọt ngào tan chảy.

Ai bảo Jeno đáng sợ? Cười lên như cún thế kia, cậu thật sự nhịn không được mà lần nữa nhón tới hôn vội lên môi kẻ đang chìm trong hạnh phúc.

Cảm ơn vì đã quyết định mở cánh cửa trên tinh cầu cô độc của bạn, đón em vào.
22

Cuối cùng vẫn là gọi tài xế của hắn đến đưa về. Tới trước nhà, Jaemin hơi chần chừ chưa muốn mở cửa xe làm hắn phải hỏi:

"Sao thế?"

"Không có, cứ mỗi buổi tối thế này thì sáng hôm sau bạn học Lee sẽ càng xa cách tớ hơn, nên..."

Jaemin bỏ lửng câu nói, lắc lắc đầu vội vàng bật cửa bước ra. Ánh mắt hắn dõi theo cậu đi vào tràn đầy ôn nhu lưu luyến, chính hắn cũng không ngờ có ngày sự việc sẽ chuyển biến như vậy.

Muốn đợi phòng cậu sáng đèn như thường lệ mới rời đi thì đúng lúc điện thoại rung một hồi chuông, là của bố Lee. Không cần nghe cũng biết ở phủ đang muốn tìm hắn, chuẩn bị bắt lên máy móc trả lời thì một lần nữa cửa xe bật mở.


"Jaemin sao thế?"

"Bạn Lee ơi, ở lại với tớ một chút nữa được không? Chỉ một chút thôi"
3

.

Sau khi ngó nghiêng cẩn thận bố trong phòng làm việc, mẹ Na ở sân sau biên tập lại sách của bà, Jeno thành công ngồi trong phòng cậu một cách trót lọt. Jaemin đóng nhẹ cửa, mang đến một tuýp thuốc mát, ngồi khoanh chân dưới sàn vặn nắp.

"Thuốc này công hiệu lắm nha, mỗi lần mẹ tớ bỏng dầu bôi vào là mát ngay, không để lại sẹo nữa", cậu vừa luyên thuyên như một dân sale chuyên nghiệp, vừa cẩn thận nâng lòng bàn chân Jeno lên.

Hắn rụt lại, "Jaemin không được làm thế, để tớ tự.."

"Sao lại không được, cậu phải bình đẳng với tớ. Cậu lúc đi trên than hồng chẳng ngầu chút nào đâu, phồng lên thật rồi này"

Cậu chấm kem vào một vết, cảm giác dịu mát lan ra đúng là rất dễ chịu.

"Lúc bố tớ bị gì mẹ cũng đè ra bôi cho đấy nê..."
25

Nói đến đây bạn nhỏ hình như nhận ra lời này không đúng lắm, triệt để ngậm miệng. Jeno thấy mặt cậu thoáng đỏ, ngồi trên cao đưa tay xoắn mấy lọn tóc mảnh của người ở dưới.

"Bạn học Na của tớ dụng tâm quá rồi"

Jeno nhìn thấy vòng nhỏ trên bàn liền cầm lấy, "Chuyện cậu với anh Minhyung?"

"Anh ấy vừa nhìn thấy tớ với cậu liền biết có vấn đề, còn không ngừng nói đỡ cho cậu. Hai đứa mình rõ ràng đến thế hả?", Jaemin thấy mình cũng đâu lộ liễu với Jeno lắm đâu ta.
4

Điện thoại lại lần nữa rung lên, Jeno biết không bắt không được đành lướt phải. Hắn vừa nghe điện thoại vừa nhìn thỏ nhỏ cũng đang giương mắt tròn ngóng lên.

"Con sẽ về ngay, giấy tờ ở nội đảo bố cứ xem qua đi, đã qua lễ hội nên có thời gian kiểm tra được rồi ạ"

"...."

"Nói ông con đi có việc thôi. Trễ rồi nhờ bố gọi người đưa Eunbi về, đừng đợi con. Con sẽ nói chuyện với ông sau", Jeno thấy mắt Jaemin cụp xuống liền dùng tay còn lại vuốt vuốt cằm nhỏ của cậu, hình như nghịch rất vui.

4

Hắn cúp máy thì người chăm chỉ với từng vết bỏng kia cũng bôi xong, Jeno đeo lại vòng tay cho Jaemin cẩn thận dặn cậu không được tháo ra nữa. Jaemin khúc khích cười:

"Cậu biết ý nghĩa vòng này là gì không mà lại quan tâm nó thế. Đây là vòng hẹn ước của tớ với cô bé bán cho tớ đó, em ấy nói tớ mang vòng này thì sau này quay lại cưới em ấy"

Jeno sờ lên mảnh hoa trà, "trẻ con không hiểu chuyện. Hoa thanh trà chỉ được ấn định cho nhà Lee, cậu mang hoa trà bên người chính là không thể có ước hẹn với ai được. Ngoài Lee Jeno"
14

Jaemin bĩu môi, không thèm nói cho kẻ kiêu ngạo này nghe bí mật đằng sau việc cậu mua chiếc vòng đích thực là vì nghĩ tới hắn.

"Jaemin, tớ về nhé. Ngày mai gặp"

Câu cuối đúng thật là có ý nghĩa với Na sợ-bị-đổi-ý Jaemin. Cậu gật đầu.

.

Jeno lần đầu về đến phủ trong tâm trạng thoải mái, xuống xe chuẩn bị vào lại thấy bố hắn từ cổng chính đi ra.

"Bố", hắn gập người cúi đầu.

"Ta sẽ không nói đỡ bất kì câu nào cho con"

"Chuyện gì Jeno làm, Jeno sẽ tự chịu", hắn nói chắc như đinh đóng cột.
11

"Chuyện bảng số liệu bị chênh lệch ở nội đảo ta chưa nói với ông con, vẫn phải xem xét kĩ hơn. Chuyện này nếu có mệnh hệ gì nội bộ gia đình sẽ khó yên, cho nên khoan hãy trình bày. Đích thân ta sẽ kiểm kê lại"

"Đều nghe theo bố"

"Jeno, con là người tương lai sẽ tiếp quản nơi đây... nhưng con cũng là con trai ta, ta có thể hiểu được tâm tư con. Ở độ tuổi này rất dễ nhầm lẫn những cơn sóng nhất thời là lâu dài. Ta luôn dạy con một khi làm gì cũng phải suy nghĩ thật thấu đáo, thật cẩn trọng"

"Chuyện đó... Có phải cậu đã trao đổi với bố rồi?"


"Không, ta tự có thể biết được. Jeno, một lần nữa, con nhất định phải biết mình làm gì. Ta vẫn mong con đặt mình vào từng vị trí để hiểu được gia tộc này. Chuyện kia nhất định đừng để ông con phát hiện"

"Con biết."

Trưởng vùng vỗ vỗ vai con trai mình, tâm tình đè nặng trở vào trong, nghĩ gì lại dừng bước chân, không quay người, nói với hắn.

"Hôm nay với danh nghĩa của gia tộc Lee, con đã làm rất tốt, ta đến bây giờ vẫn rất tự hào về con".
10

Jeno thở ra một hơi, không đáp lời nối bước đi vào phủ.

Cách đó không xa bóng thanh niên nào đó nghe đến câu "tự hào" mà cười khẩy, cợt nhã phun một ngụm nước bọt xuống đất đầy khinh miệt.

"Thật kinh tởm khi lại được đẻ ra dưới con tinh trùng của ông. Lee Jeno là con vàng con bạc tự hào biết bao, còn đứa con ghẻ con cóc như tôi thì ông mất trí nhớ rồi chứ gì? Ngài Lee đáng kính, mẹ tôi vì ông mà chết, còn tôi sẽ vì ông mà làm cho gia tộc gớm ghiếc của các người thật rạng danh"
24

Hắn ném điếu thuốc trong tay xuống đất, giẫm nát nỗi căm hận tận xương tuỷ.

"Để xem ông sẽ nhớ đến con trai cưng của ông hay là tôi, đứa con hoang này".
1

.

"Qua kì nghỉ đông thì bọn em đã lên cuối cấp rồi nhỉ?"

"Anh hỏi em á?", Jaemin lơ đãng nãy giờ không tập trung được vào lời Mark nói, "ừ ừm, nhanh thật đó, em vậy mà đã trải qua nửa năm ở đây. Anh không biết bao nhiêu là chuyện không tưởng diễn ra với em đâu"

"Anh cũng sắp trở về Canada rồi"

Mark Lee hướng mắt qua bàn bên kia nơi nhà Lee đang ngồi ăn cơm. Đến Jaemin nghe xong cũng mất hứng. Cũng đúng, anh trở về là để hoàn thành rút khỏi hộ khẩu với gia tộc Lee mà, bây giờ cái gì cũng xong thì nên đi thôi.

"Anh thật sự sẽ không giải quyết vấn đề với Haechan sao?"

"Anh với em ấy làm gì có vấn đề mà giải quyết. Mọi thứ đều nằm trong sự lựa chọn. Jaemin, đến lúc đó em cũng phải như vậy."

"Em mặc kệ anh hù doạ cái gì, đến lúc đó em sẽ tính còn bây giờ em chính là lựa chọn cùng cậu ấy hết mình yêu đương. Anh kìa, anh có thích Haechan không hả?", Jaemin hơi rướn qua bàn, hạ giọng nói đủ mình Mark nghe, không ngừng chỉ chỉ vào ngực anh mà dằn vặt.

Mark liếc qua thấy bên kia Jeno đang trợn mắt với anh, anh cười khiêu khích, sẵn lòng phối hợp với kẻ quyền lực này tạo ra một trận đấu ngầm. Mấy khi nắm được điểm yếu của Jeno đâu chứ.
3

"Mấy người các em thì hay rồi, không tính toán tới lúc đó đừng ôm anh khóc huhu 'em cũng đau khổ mà' nhé", anh nhại lại giọng của Jaemin sáng hôm ở nội đảo.
2


"Mark Lee, đừng có đánh trống lãng câu hỏi của em. Anh chọc người yêu em được chứ không chọc tức em được đâu"
2

Anh phải công nhận người em trước mặt cực kì yêu nghiệt, chả trách Lee Jeno vô tâm vô phế phải điên đảo phá huỷ trật tự vì cậu như vậy. Giá như cả anh và người anh canh cánh đến nỗi chạy đến cùng trời cuối đất cũng chẳng dám quên kia được một chút sự can đảm của Jaemin thì tốt biết mấy.

"Yêu, em ấy năm mười bốn tuổi đã nói yêu anh rồi, anh liền lập tức đáp lại. Anh sẽ luôn đáp lại Haechan"

"Em nói về khía cạnh yêu đương, không phải chuyện trả ơn"

"Vậy là em thì em sẽ làm gì? Một người thấp hèn so với em ấy, chỉ là cái bóng phía sau ánh mặt trời thì em làm sao? Lựa chọn của anh chính là vùng vẫy ngoài thế giới này, không thể là cái bóng suốt đời dựa vào sự rạng rỡ của em ấy được"
3

"...."

"Lựa chọn này không phải chỉ cần mỗi tình yêu là có thể. Em đang sống hết mình vì tình yêu nên em chỉ thấy vấn đề nằm ở đó. Còn với anh ngay khi bắt đầu đã khác với mọi người mới phải đi một con đường vòng lớn đến vậy."
3

"Em không hiểu...", cậu mờ mịt trong lời nói cất đầy chủ ý của anh lớn.

Mark thở dài, vuốt vuốt tóc cậu từ tốn đáp, "sau này, khi thời gian cho chúng ta cơ hội, anh nhất định sẽ giải thích với em".

Jaemin trở lại bữa trưa của mình, từ nãy đến giờ tập trung nói chuyện riêng với Mark Lee nên không để ý, lúc này nhà ăn hình như có chút bất thường, bầu không khí ám mùi nặng nề hẳn. Mọi người dường như còn đang xì xầm chuyện gì đó với nhau mà cậu chưa kịp hiểu.

Jaemin nghiêng đầu qua dò hỏi bàn bên, "mọi người bàn tán gì thế?"

"Chuyện Jeno bỏ rơi vị hôn thê của cậu ấy sau nghi thức lễ hội hôm qua. Lại nói hình như lần kết duyên trước của hai người không thành cũng là do Jeno cho nên nhà Han đang mất mặt lắm. Cậu nhìn Eunbi hôm nay đi kìa", Jeonjun hất hất đầu ra hiệu.

Jaemin chột dạ hơi ngoái đầu nhìn tới, mấy chuyện này cũng được xem như gián tiếp liên quan đến cậu đi. Sự tình có được phơi bày cậu chắc chắn sẽ trở thành tội đồ số một của Nam Shin mất. Eunbi vẫn cùng ngồi ăn với nhà Lee nhưng đúng là cảm giác khác hẳn. Nàng vẫn xinh đẹp chéo chân ăn uống thanh tao nhưng gương mặt kia là đang kiềm chế không ít. Jeno ngoài lúc nhìn cậu ra thì mặt mày vẫn lạnh nhạt khó gần, ánh mắt vẫn sắc bén như thường, hai người ngồi bên nhau mà đến tương tác một cái cũng không có.

Jeno nhìn lên thấy cậu dòm về phía bên này sắc mặt lập tức thay đổi mà dịu đi, nhướng mày tỏ ý hỏi cậu làm sao. Jaemin chuyển ánh nhìn qua Eunbi, hắn tự động hiểu ra lắc đầu ý bảo không sao.

Eunbi lúc này cảm nhận được người bên cạnh đang vụng trộm trao đổi bất giác như mình không còn được tôn trọng, niềm kiêu hãnh của tiểu thư nhà Han bây giờ chẳng khác một tờ giấy bị vò lại, để bàn dân thiên hạ tuỳ ý ném chuyền qua người này người kia.

Nàng buông đũa, lần đầu thể hiện sự tức giận ra bên ngoài.

"Jeno, cậu đủ chưa!?"
.
.
.
80


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận