Bước Qua Lằn Ranh Giới

"Anh đợi thêm một lúc nữa đi?"

Jaemin ngồi đung đưa trên mũi xe ô tô, luyến tiếc quay đầu ra sau nhìn Mark Lee bỏ vali vào cốp. Anh đâu vào đấy xong mới bước đến, lặng lẽ tựa vào cửa xe bên cạnh cậu, bình thản đội lên chiếc mũ lưỡi trai.

"Đến lúc đi thì phải đi chứ. Ai cần từ biệt anh đều đã làm xong thủ tục rồi, sau này còn cơ hội sẽ gặp lại em"

Cậu nhảy xuống xe, đối diện Mark thẳng thắn hỏi một câu: "Anh có yêu Haechan không?"

"Chỉ yêu thôi đã là gì..."
2

Mark Lee bật cửa, ngồi vào trong. Trước khi cho xe chạy đi vẫn nán lại hạ kính xe xuống.

"Jaemin, một nơi nhỏ bé như thế này thôi nhưng lại chứa đựng rất nhiều những ràng buộc tàn khốc, tình yêu ở đây cũng như hoa thanh trà, không phải khi nào cũng có can đảm nở ra. Hy vọng em cùng Jeno có thể trọn vẹn giữ lấy nó."

"Mark, anh sẽ quay lại Nam Shin nữa chứ?"

"Giữ liên lạc nhé, Jaeminie"

Chiếc xe xa dần tầm mắt Jaemin, cậu dâng lên một nỗi buồn cùng cực cuốn theo phương trời mà Mark Lee sẽ đi đến. Một nơi xa xăm không còn mùi muối biển những năm tuổi thơ cơ cực anh đã hít đến tràn phổi trong chiều lộng gió ở nội đảo, không còn hương gỗ thơm thoảng bên trong phủ Lee với đôi bàn tay lấm lem đất sét, không còn một tiểu thiếu gia ngông nghênh gọi vang tên Minhyung khắp nơi mỗi lần không thấy anh kề bên.

Thế giới này vốn rất nhỏ, chỉ cần xoay người một cái liền không ngờ tới mình sẽ gặp được ai.

Nhưng thế giới này cũng lại rộng lớn vô cùng, chỉ cần quay lưng bước đi không chừng sẽ chẳng bao giờ gặp lại.
2

.

Haechan ngẩn mặt nhìn vào hộp quà Jaemin đưa mình, nhướng mày.

"Cầm đi, anh Mark gửi cho cậu"

Bên trong là chiếc lọ vừa bằng tầm tay hình dáng tinh tế có nút gỗ đựng tinh dầu bên trong. Haechan đưa đến gần ngửi ra mùi trầm hương quý giá, ở dưới đáy lọ không còn là kí hiệu hoa thanh trà của nhà Lee, thay vào đó là một nét vẽ ra hình mặt trời nhỏ. Cũng đúng, Mark đã không còn được dùng thanh trà làm kí hiệu đáy gốm nữa, nhưng hình mặt trời này cũng dụng tâm quá rồi. Cậu ta chẳng có biểu tình gì, đặt lại vào hộp.


"Trước khi đi cũng là mong trầm hương có thể giúp cậu an thần, dễ ngủ. Kí hiệu kia cũng vì cậu mà vẽ ra. Anh ấy đã mong có thể gặp cậu lần cuối"

"Tôi chưa bao giờ mất ngủ cả, vì muốn anh ta ngủ cùng mới tìm cớ. Vốn chẳng cần trầm hương hỗ trợ, huống gì loại tinh dầu này ở đây không có, hương bay đi hết chính là không còn gì để lưu luyến nữa"

Jaemin gật đầu, xong việc của mình rồi thì không nhất thiết ở lại thêm, tiết học cuối ngày kết thúc từ lâu, sân trường sớm chẳng còn ai, cậu đi thêm vài bước, phía sau đã vọng lại tiếng gào đau xé tim gan của Haechan. Cậu ta cất giấu đến tận bây giờ mới có thể giải thoát nỗi cùng cực này, Jaemin thú thực có chút ngưỡng mộ.
15

Cậu đứng ở trạm, xe đã qua hai chuyến rồi lại không buồn leo lên, xe buýt ở đây hoạt động không nhiều, đến đầu giờ tối là không còn chạy nữa, vẫn là hai chân tự mình đi về. Dạo ngang qua phủ Lee cậu đưa mắt nhìn một chút, nơi này bên ngoài bề thế khó thấy được bên trong, nhưng đèn thì rực rỡ sáng cả một khu. Hào nhoáng khoác lên một lớp định kiến, ràng buộc thế lực vào những người bên trong.

Chợt không biết nghĩ gì, bạn học Na lém lỉnh từ trong balo lấy ra cây bút lông nhỏ, nấp đến một góc vắng bên hông phủ, ngồi xuống rồi cả gan viết lên tường thành chữ Nana, lại nắn nót vẽ một hình trái tim tròn trịa, kề bên là hai nét Jeno.
27

Cả phủ Lee to lớn uy nghiêm không ai dám vấy bẩn, ấy vậy mà Na Jaemin ở đây, không sợ trời không sợ đất bước đến đất phủ tuyên bố bằng nét mực nho nhỏ rồi bụm miệng cười. Biết thoả mãn như vậy đáng lẽ làm từ trước.

"Cậu học sinh kia! Làm gì đấy?"

Jaemin giật bắn người đứng thẳng dậy, nhìn người đàn ông trung niên đang đi về phía mình. Trời sập tối dễ bị quáng gà, cái gì cũng không rõ nên nhìn ai cũng nửa lạ nửa quen. Cậu liếc lại vết mực mình tạo ra, thật sự không có to, chỉ có dừng lại soi xét kĩ may ra mới thấy, không phải là bị phát hiện rồi chứ?

"Không có, học hành vất vả làm cháu bị choáng, muốn ngồi nghỉ một lúc"

Người đàn ông nhìn lên nhìn xuống rồi 'À' một tiếng, "cậu nhóc thành phố mới chuyển đến giữa năm ngoái?"

"Vâng, cháu không rành, haha đi đến đây thấy đẹp quá chừng chú nhỉ?", Jaemin nhanh miệng tìm cớ.

"Ra thế, đây là phủ Lee. Không được làm gì bậy bạ ở đây đâu đấy"

Bạn học Na thấy người kia muốn nhìn phía sau mình liền hihi haha đẩy ông chú tách ra khỏi đoạn này.

"Ồ phủ Lee ạ, bảo sao to thế haha. Chú là người trong phủ ạ? Cầm hoa đi đâu thế hả chú?"

"Không, ta đến thay hoa cho mộ phần của một người bạn, gần ngay đoạn đi qua phủ này"

"Đi giờ này ấy ạ?", Jaemin rùng mình, ai lại đi thăm mộ giờ này chứ?.


"Ừ, hôm nay đến ngày thay hoa, ban sáng bận nên không thể đi. Sợ cô ấy không vui nên thế nào cũng phải mang hoa tới"

"Cô ấy?"

"Đúng, là người bạn tri kỉ ngày chúng ta còn làm việc cho gia tộc"

"Chú từng làm việc cho gia tộc Lee ạ?", đến đây người bạn nhỏ bội phần tò mò.

"Bọn ta vào phủ Lee khi rất trẻ, trạc tuổi cháu bây giờ được làm trong phủ là niềm vinh hạnh đấy. Ta làm ở xưởng gốm, cô ấy hầu việc cho phủ chính, thân cận bên quản vùng Lee"
6

Jaemin nhíu mày suy ngẫm, quản vùng Lee chẳng phải là bố Jeno đó sao?

"Cô ấy là nữ hầu đẹp nhất phủ lúc bấy giờ, đám thanh niên xưởng gốm bọn ta ai cũng mê", người đàn ông kể đến đây như thật sự đã trôi về kí ức của năm xưa, miệng vô thức cười lên mơ màng.

"Khi đó quản vùng trở thành người kế thừa chưa lâu, ngày ngài kết duyên với quản vùng phu nhân cả phủ vui mừng chỉ mỗi cô ấy ra xưởng gốm ngồi khóc, lúc đó ta ở bên nhìn cô khóc vậy mà chỉ thấy rất đẹp. Vì thế mà động lòng với tri kỉ mình"
1

"A...Rồi... sao nữa ạ?"

"Bỗng một hôm cô ấy đến cầu cứu ta, nói mình rất đau. Ta đưa đi thầy thuốc thì phát hiện ra có thai, bụng mang dạ chửa không thể tiếp tục được làm ở nhà Lee. Không người kề bên, ngày đêm đau đớn sầu não mà tổn hại tinh thần...", người đàn ông nắm chặt hơn bó hoa trong tay, giọng bắt đầu run lên.

"Cuối cùng sinh non, sinh được đứa nhỏ ra thì cũng từ giã cõi đời..."
6

"Chồng... chồng cô ấy ở đâu hả chú?"

Ông không đáp, chỉ nhàn nhạt lắc đầu. "Cậu học sinh, tối rồi mau về nhà đi. Ta cũng tranh thủ rồi về, thằng bé ở nhà đợi cơm"

Jaemin nhìn đồng hồ, đúng là trễ rồi, sợ bố mẹ lại mắng mình la cà mới đành gác câu chuyện, cúi đầu với người đàn ông lạ, quay đi quay lại thoáng một cái đã không thấy người đâu, bạn nhỏ thôi không bận tâm quay về nhà.


Trên đường nghe điện thoại Lucas nói linh tinh mấy chuyện gần đây ở Seoul nên sớm đã ném câu chuyện kia ra sau đầu, tập trung đến cái trước mắt.

"Thế mày cũng chưa điền hả Jaemin?"

"Trường ở đây không có điền nguyện vọng"

"Sao lại không?"

"Ở đây chỉ có một trường đại học lớn, đa phần sẽ chuyển cấp lên đó, số ít muốn đến thành phố khác, không thì sẽ theo nghề gia đình"

"Nhưng mà mày kìa"

Jaemin có phần ngập ngừng, cậu thật ra chưa dám tính đến chuyện này nhiều, càng chưa có cơ hội nói qua với Jeno. Dù gì cũng đang trong thời gian yêu đương mặn nồng, không biết mở lời thế nào cho đỡ nặng nề, nhất là khi cậu không muốn xa Jeno lại cũng chẳng thể cứ ở nơi này mãi được. Tự dưng liên tưởng đến cuộc chia tay ban sáng với Mark Lee mà đâm ra hoảng sợ.

"Có nghe tao nói gì nãy giờ không Jaemin?"

"Hả? À ừm... đến nhà rồi, nói chuyện sau. Cúp máy đây"

Điện thoại còn nóng trên tay, Jaemin chưa kịp tắt thì đã để nó tuột khỏi tay mình. Kia rõ ràng là dáng hình quen thuộc cậu nhớ nhung mấy ngày nay, dưới trụ đèn đường nhập nhoè ánh vàng rọi lên góc nghiêng điển trai, hắn tựa bên tường nhà, dường như đã đợi ai từ lâu rồi.

Kẻ mang gương mặt lạnh nhạt như thần đó cũng vì cảm nhận được sự xuất hiện phía bên này của Jaemin mà nhìn qua, cong mắt cười lên.

Jaemin sau một cái chớp mắt, trong tích tắc chạy như bay tới. Jeno bắt lấy người đang lao vào lồng ngực mình, vòng tay giữ chặt.

"Nói chỉ đi một ngày, bây giờ đã là cuối ngày thứ ba rồi, cũng không nói cho người ta một câu. Chuẩn bị đá cậu rồi đấy"

"Xin lỗi Nana, ở nội đảo mạng không tốt, lại nhiều việc, đáng lẽ sáng mai mới được về nhưng... không chịu nổi nữa"
4

"Chuyện nhà cậu đã giải quyết xong chưa?"

Đương nhiên chẳng có kết quả bao nhiêu nhưng hắn nào có thể để Jaemin lo lắng, mấy chuyện này hắn không có ý định sẽ kể cho cậu nghe. Người yêu hắn không cần thiết phải biết những chuyện không hay ho này, nói dối một câu:

"Đều ổn"

Jeno ôm Jaemin gọn lỏn, cậu nhìn thì có vẻ ngang bằng hắn nhưng thực chất đụng chạm thân mật mới biết da thịt không bao nhiêu, thấp hơn hắn một chút nữa, ở trong lòng Jeno chỉ như một chiếc thỏ nhỏ nghịch ngợm. Hắn hưởng thụ cảm giác cậu rúc bên cổ hít hà hương gỗ đàn hương, không ngừng hôn lên đỉnh đầu hồng hồng ngọt ngào.


"Đi đâu bây giờ mới về? Tớ đến mà chưa thấy phòng cậu sáng đèn, tính đi tìm rồi"

Jaemin ngóc đầu ra lườm lườm hắn cười ranh mãnh, "đi đến nơi nọ, để lại một vết nhơ trong đời hậu duệ nhà Lee"

Cậu hói gì Jeno cũng chẳng phiền hiểu, hắn giờ chỉ còn bận tập trung vào miệng xinh đang cong cớn luyên thuyên mấy lời khó hiểu, trong đầu tính toán xem hôn liền bây giờ được không.
7

Jeno để cậu dựa vào tường, bản thân thì áp tới, một tay chắn ngang cạnh cậu, một tay sờ má người yêu nhỏ. Môi dưới Jaemin rất nhanh bị hắn ngậm lấy, cả hai đều vì nhớ nhau mà mau chóng muốn tiến vào chiếc hôn dài, nhưng người tính không bằng trời tính. Mẹ Na từ trong nhà kéo cổng đi ra.
18

Ở bên Jeno thời gian cũng học hỏi được chút tính phản xạ nhanh, trường hợp này Jaemin nhạy hơn, đẩy Jeno ra với vận tốc ánh sáng.

"Jaemin? Jeno? Hai đứa đứng trước nhà làm gì thế?"

"Mẹ? Sao lại ra đây?", Jaemin tránh né bằng một câu hỏi không liên quan khác.

Mẹ Na cầm túi màu đen trong tay đưa lên, chép miệng:

"Chiếc gương nhỏ mẹ hay soi tự dưng tuột tay rơi xuống vỡ tan tành. Phải đem đi giải quyết nó đây, chắc sắp tới có chuyện xúi quẩy không chừng".
31

.

"Giải quyết số tiền đó càng nhanh càng tốt trước khi lòi ra thêm sơ hở gì. Cứ rửa đống tiền đó vào việc xây đền đi, đến lúc thằng nhóc Jeno được chuyển giao kế thừa, đẩy ông già vào thế đặt đền dưới tên nó là xong, bọn quan trên có mò ra sai số thì cũng thuộc về nó rồi"

Người đàn ông toan tính này thực chất đang không vui về việc phải tự xuống tay với gã kế toán kiểm kê ở nội đảo.

Vốn dĩ gã ta là kẻ nhát gan răm rắp nghe lời, nhưng lại chẳng biết từ ai nghe được ông ta muốn đẩy tội lên gã khi xong đợt vật phẩm tới, liền sợ hãi uy hiếp kẻ cầm đầu sau trận khai khống quy mô lớn này phải chia chác năm mươi năm mươi.

Kẻ hèn tưởng chỉ dám đe doạ, không ngờ thật sự đã để lộ chút ít sai số cho Jeno, giật dây cho ông ta biết liệu mà thu xếp cho gã. Nhưng chính ông ta và gã không ngờ tới sự việc lại bị thông báo cho bên trên, gã tưởng là âm mưu đẩy mình vào tù mới cầm hết sổ sách chuẩn bị công khai báo án ngược lại, khiến ông ta lập tức xử người xoá dấu vết trước khi anh trai và cả đám chính quyền đánh hơi ra chuỗi dây chuyền đen đã cất công dựng lên dựa vào quyền hạn kinh tế gia tộc Lee.

Cho nên vẫn là trông chờ con tốt thế mạng Lee Jeno này không lâu nữa sẽ sớm lên ngôi, để ông ta tiếp tục ở phía sau vô sự mượn tay vấy bẩn.
.
.
.

Nghĩ tới truyện đã đi vào giai đoạn hạ cái mình cứ dây dưa mãi không nỡ hoàn thành theo tiến độ luôn á 😂 xin lỗi mn là tại mình không tốt 😂😂😂
1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận