Bước Qua Lằn Ranh Giới

Lúc tối để phụ huynh bắt gặp, đôi bạn trẻ lén lút yêu đương sớm có tật giật mình, lóng ngóng tách nhau ra. Jaemin méo mó theo mẹ Na vào nhà, còn Jeno vậy mà chẳng thèm luyến tiếc quay đầu đi luôn.

Người nhỏ vì chưa thoả mãn nỗi nhớ mà đâm ra hậm hực trong lòng nghĩ vị bạn trai này cũng lạnh lùng quá. Đến là đến, đi là đi, mất hút mấy ngày cũng chẳng thèm nói nhớ người ta.

Mãi gần khuya ôm một bụng hờn dỗi trẻ con chuẩn bị đi ngủ thì hiếm hoi mới có cuộc gọi từ Jeno.

"Sao đó?"

"Đã ngủ chưa?"

"Ngủ chưa? Ăn cơm chưa? Là mấy cái câu mà nếu cậu đem đi thả thính sẽ loại từ đầu đó biết không?"

Jaemin nghe thấy tiếng cười trong điện thoại thì đã hình dung ra gương mặt cún con đáng yêu của hắn rồi. Bản thân có đang làm bộ nhưng vẫn là muốn được gặp quá chừng.

"Jaemin, tớ trở về trước dự định, ở phủ Lee không ai biết cả, ừm... bố tớ nói cũng sẽ không quản. Vậy nên..."

"Vậy nên?", Cậu vẫn chưa nghe ra ý tứ của hắn.

"Cho tớ ngủ nhờ một đêm nhé?"
20

Thoáng im lặng qua đi, đầu dây bên kia còn ngỡ cậu đã cúp máy, nhìn màn hình mấy lần.

Jaemin định hình được rồi, từ trên giường bật dậy mở toang cửa sổ nhìn xuống. Đúng thật là Jeno đứng sẵn bên ngoài từ lúc nào, chỉ một mình hắn như ngôi sao độc nhất giữa đêm đen bốn bề vắng lặng, đang tha thiết nhìn về phía khung cửa sổ, nơi lúc này đã được vén màn hiện lên nét khả ái của người trong lòng.
16

Nếu ai vô tình bắt được khoảnh khắc này, có lẽ sẽ viết được ngàn câu chuyện tình Romeo không khi nào lỗi thời cũng nên. Trái tim Jaemin nhảy rộn ràng như trúng số, điện thoại lần thứ hai trong ngày chẳng còn quan trọng, cậu không thèm tắt máy vứt sang bên chạy một mạch xuống dưới.
3


Làm chuyện xấu đến quen, hai người trót lọt vào đến bên trong, cánh cửa phòng vừa đóng lại lập tức có người đã ném cái liêm sỉ nghĩ xấu cho Jeno ban nãy đi xa, lắc lắc tay hắn ra chiều cao giá:

"Cậu chắc chắn là vì nhớ tớ không chịu được rồi chứ gì? Xa nhau mấy ngày thôi mà, có cần dính người đến mức vụng trộm đòi vào phòng người ta như vậy không?"

Jeno không phủ nhận, rõ ràng nói đúng thôi, hắn nhớ chiếc thỏ nhỏ này muốn chết, từ đầu đã có ý định bên cậu hết hôm nay rồi chứ không dưng lại quyết tâm đi về mà không báo cho phủ Lee. Hắn chẳng nhiều lời, trực tiếp kéo cậu lại giường, ngồi xếp bằng trên đó bắt đầu lại nụ hôn dang dở khi nãy.

"Ưm... Jeno..", Jaemin mơ mà bám vào áo khoác ngoài của hắn, bất giác kéo trễ xuống.
7

Jeno thuận tiện theo đó cũng cởi hẳn vứt sang một bên. Môi lưỡi càng lúc càng đem theo cảm giác kì quái đi xa khỏi nụ hôn ban đầu, nơ-ron thần kinh của cậu và hắn như thể phát ra xung điện cùng lúc, kích thích đòi hỏi điều gì đó sâu xa hơn việc va chạm trong khoang miệng như thế này.

Trời đêm sương xuống phải lạnh thì cả hai lại như bị hun trên đống rơm chuẩn bị bén lửa, hoàn cảnh gần như đã được sắp xếp vừa vặn thì cậu và hắn lại dứt ra, gương mặt nóng bừng của đôi trẻ không cách nào che giấu được.

Tay Jeno nắm lại thành đấm, quay qua chỗ khác ho giả mấy tiếng. "Tớ... đi tắm được không?"

Jaemin cúi mặt gật đầu, "Ở... ở tủ gương trong nhà tắm có khăn với bàn chải mới, cậu tự lấy. Tớ làm bài tập!"
48

Nói xong liền một bước lăn xuống, ngôi sao thành phố Na 'kinh nghiệm không tồi' Jaemin, loay hoay ở bàn học mở youtube lên thái độ như thể cực kì tập trung xem chương trình tạp kỹ. Jeno cũng không nói gì, cầm áo khoác vắt lên cây treo đàng hoàng rồi mới cứng nhắc đi vào phòng tắm.
1

Thật ra, thanh thiếu niên sắp mười tám trưởng thành thừa biết dấu hiệu ban nãy cảnh báo điều gì, kiềm chế dục vọng ở thời điểm tuổi trẻ sục sôi không mấy dễ dàng. Nhưng cho dù hắn không bao lâu tới sẽ đến tuổi người lớn, thì đối phương hẳn còn cách tận mấy tháng nữa, lôi cậu theo bờ vực không đứng đắn này Jeno không nỡ. Hắn vừa phải bảo vệ Jaemin thật tốt, vừa vì lễ nghi hà khắc của gia tộc Lee mà ép mình tỉnh táo.
5

Ở ngoài này Jaemin lại cắn móng run rẩy hồi hộp, tí nữa thì sa ngã vào thật rồi. Dù thật sự là cậu chưa sẵn sàng, không một chút chuẩn bị cho những chuyện tế nhị như vậy nhưng nếu lúc đó Jeno đẩy, cậu có khi ngã thật.

Tâm sinh lý bây giờ nói không phát sinh gì chính là nói dối, Jaemin trong sâu thẳm phần đen tối nhất thật sự khao khát Lee Jeno, nhưng trên hết cậu thấy vui khi nhìn hắn vì mình mà cố gắng kiềm chế như vậy. Có bạn trai thật giỏi, thật muốn khoe khoang cho cả thế giới thấy.


Bố mẹ thì ngủ, con trai cưng trên lầu thì sắp vào tròng tới nơi, nếu phụ huynh nhà Na thấy trước tình cảnh này lúc đó sẽ bỏ đi suy nghĩ lo lắng để Jaemin lại thành phố một mình ngay, vì nếu cậu còn đang ở Seoul có khi lại vẫn mang tâm hồn vô tư, ít nhất có đưa người về qua đêm cũng là loại đánh game xem netflix tới sáng chứ không phải kiểu mặt đỏ tim đập hai mươi phút chưa hết run.
4

"Đừng cúi sát vào màn hình như thế", Jeno đã tắm xong ở phía sau cậu xoa xoa gáy kéo người nhỏ cách màn hình máy tính bảng ra một khoảng.

"Cậu y hệt một ông già luôn đó Jeno, không có một chút cảm giác thanh niên ngày nay gì cả!", Jaemin chọt chọt vào cơ thể sáu múi đang bán khoả thân của hắn càm ràm. "Sống tổ chức như vậy hèn gì đến một miếng mỡ thừa cũng không có",
12

"Đừng đụng nữa", Jeno giữ tay cậu lại mặt mày nghiêm túc không muốn giỡn, "đi ngủ thôi".

Hai người yên vị trên giường hết nhắm lại mở, so với lần ở nội đảo còn mất tự nhiên hơn. Mà nghĩ đến nội đảo mới nhớ ra, Jaemin xoay người nhích lại một chút hỏi chuyện hắn:

"Tóm lại đã có chuyện gì? Có phải vì tớ hay liên quan tới bọn mình không?"

"Không có, nội bộ gia tộc thôi"

"Jeno, nếu như... nếu như không có cách nào... anh Mark đã đi rồi, lúc nhìn anh ấy rời đi tớ không cam lòng ấy... nhà Lee... anh ấy với Haechan thật sự không có kết quả... vậy...."

Jaemin ngôn từ lộn xộn, nghĩ đến đâu nói đến đó nên chữ nghĩa chắp vá chẳng có chút liên quan, cậu càng nói càng mất bình tĩnh, trách bản thân nói cái gì ngay cả mình cũng không hiểu nổi. Nhưng Jeno thì rất biết, chính hắn cũng khác gì đâu.

"Không có kết quả thì tớ sẽ tạo ra kết quả. Chỉ cần Nana thích tớ thôi"
15

Haechan từng nói hắn vì sợ sự lựa chọn của Jaemin mà không dám tiến đến tình yêu này, cái tôi của hậu duệ đất Nam Shin to lớn như vậy, lỡ cậu thật sự ra đi thì phải làm sao? Jeno đã như thế biết bao lâu, nhưng bây giờ hắn lại hiểu ra được đạo lý lớn hơn, từ thời khắc có được cậu trong tay, Jeno biết lựa chọn nào cũng không bằng việc để bản thân có thể tự do yêu một người.


"Thích. Rất rất thích Jeno"

Trong bóng đêm, Jaemin nhỏ giọng thủ thỉ, rúc vào ngực đối phương. Jeno mãi không ngừng sờ má mềm mịn của cậu đến nghiện, chốc chốc lại hôn lên.

"Mấy chai lọ trong nhà tắm đều toàn mùi đào. Chẳng trách người lại thơm vị đào như thế"

"Người cậu cũng bị lẫn mùi rồi này, người khác lỡ ngửi ra trong hương đàn hương của cậu có cả hương đào thì sao?", cậu cười khúc khích, mỗi một ngày lại muốn chìm trong tình yêu với người này nhiều hơn một chút.

"Có mỗi cậu mới có quyền đứng đủ gần để có thể ngửi ra được thôi đấy bạn học Na"

Jaemin thích câu trả lời này vô cùng, tốt nhất là như thế.
2

"Jeno này, tớ biết ở gia tộc Lee có rất nhiều thứ phải lo, nhưng tớ có thể giải quyết cùng với cậu, được không?"

.

Đêm đó Jeno chẳng ừ hử, nhưng Jaemin tự cho là hắn chấp nhận rồi. Tuy nhiên những ngày tiếp theo đó lại chẳng như ý nguyện của cậu, xung quanh râm ran nhiều chuyện về nhà Lee, còn đặc biệt ồn ào hơn bởi thời điểm sinh nhật Jeno đã cận kề, tức là sắp đến ngày diễn ra lễ trưởng thành cho hậu duệ nhà Lee.

Từ chuyển giao thế hệ gia tộc cho đến chuyện kết duyên lần hai sẽ được làm lại sau khi hắn hoàn tất lễ này, còn cả chuyện chính quyền bên trên đã rục rịch hạn chế quyền thao túng của gia tộc tại vùng đất thơm, tất thảy đều được bàn tán sôi nổi.

Mọi chuyện cậu luôn nghe qua đám bạn hiểu biết trong lớp hoặc cuộc nói chuyện của người khác, thậm chí cả bố mình chứ tuyệt đối không phải từ Lee Jeno. Cậu đem chuyện đi hỏi hắn không trả lời, còn nói cậu không cần quan tâm đến khiến Jaemin tức giận vô cùng.

Giờ giải lao hôm nay cũng chẳng thèm đi tìm Jeno nữa, ở lì một chỗ xem đám bạn học bát nháo phóng tiêu ăn tiền ở cuối lớp.

Jeonjun không biết ăn may hay ăn gian mà bách phát bách trúng, mặt hớn hở đứng thu tiền từng người rồi nhảy đến cạnh bạn tâm giao cậu ta tự phong, choàng vai bá cổ ồn ào:

"Bạn học Na thân ái, chiều nay đi chơi cùng bọn này chứ? Cao thủ Jeonjun sẽ khao... Jeno!"

"Cậu khao hắn làm gì?"

"Không, là Jeno"


Jaemin khó chịu ngóc đầu dậy muốn đá tên bàn bên lắm lời này đi chỗ khác thì thấy đích thực có một Jeno hiên ngang vào thẳng lớp, đến thẳng chỗ ngồi của cậu trong sự ngỡ ngàng của quần chúng thật.

Jaemin trẻ con cầm lên một cây tiêu ném vào Jeno rồi bỏ ra ngoài, hắn bắt lấy ở phía sau đi theo, ngang qua bảng ném tiêu tự chế trên tường thuận tiện phi đại, một phát trúng ngay điểm đỏ hồng tâm, gạt cái tiêu của Jeonjun đã ở sẵn điểm tuyệt đối từ trước rớt xuống, đẹp loá cả mắt.

"Chỉ là chuyện chuẩn bị cho lễ trưởng thành, cậu không cần để ý, hiện giờ thật sự không có gì bất ổn cả"

"Ai thèm để ý? Ai thèm lo? Người ta chỉ cảm thấy mình giống người ngoài, chẳng biết cái gì về cái vùng này để mà hiểu chuyện mọi người bàn tán cả"

Jaemin thở dài, giọng kéo dài ra chiều làm nũng:

"Cả mảnh đất xem việc cậu trưởng thành là chuyện chuyển giao to tát, gì mà xem như ngày trọng đại, gì mà ảnh hưởng của Nam Shin. Quan tâm cả cái hình xăm của cậu... tớ chẳng phải người con của vùng này, đơn giản nghĩ hôm đó là sinh nhật... muốn cùng Jeno thổi nến..."
50

Jeno như bị sao băng rơi trúng đầu, bất ngờ không nói nên lời. Hắn mười tám tuổi chính là thời khắc trọng đại trong gia tộc Lee, người dân cũng xem như chuyện nên mong chờ, tất cả chỉ vì sáu chữ 'chuyển giao hậu duệ nhà Lee'.

Vậy mà chỉ riêng có một người không lẫn vào nhịp điệu trăm năm một cung cách của vùng, cùng hắn muốn tháo xuống sức nặng trọng trách, đơn thuần xem nó chỉ là ngày sinh nhật quý giá.

Trong tâm trí của Jeno, mười tám tuổi không mang ý nghĩa lớn đối với bản thân, thời khắc đó dường như thuộc về người khác hơn là sự mong chờ của hắn. Rèn giũa tôi luyện đủ thứ để trở thành người kế thừa, cho nên phải gượng ép trưởng thành hơn lứa tuổi mình từ lâu, độ tuổi chỉ là cột mốc đánh dấu bước ngoặc hình thức của hắn mà thôi.

Nhưng Jaemin lại hiện diện ở nơi đây, vượt khỏi mọi giới hạn chỉ để muốn cùng hắn đi qua nhân gian này, một cách bình thường nhất.

"Tối ngày kia. Đợi tớ ở vách biển có được không?"

Jaemin nhẩm tính, ngày kia là hai mươi hai, chẳng phải trước sinh nhật hắn một ngày sao sao?

Cậu chợt hiểu ra, vén miệng cười:

"Được, hôm đó tớ đợi cậu đến nửa đêm, mười hai giờ vị hoàng tử đây nhất định phải xuất hiện trước mặt tớ".
.
.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận