Bước Qua Lằn Ranh Giới

Jeno bước qua cửa phủ, toàn bộ số người làm đều cúi người hành lễ, hắn nhìn cũng không muốn nhìn đi thẳng vào sân chính.

"Đã ở đâu?"

Trưởng vùng từ gian thờ đi ra, theo sau là các vị trưởng bối trong gia tộc, ngoài bố hắn ra thì ai nấy đều nhìn Jeno với ánh mắt nghiêm trọng. Bầu không khí giữa tháng tư vẫn còn sót lại chút hơi thở mùa xuân, nhưng tuyệt đối không tồn tại ở nơi phủ Lee lễ nghĩa quanh năm chỉ có cúi đầu và ngẩn đầu. Hắn đảo mắt một vòng, thứ áp bức bao quanh lúc này không đơn giản chỉ là chuyện hắn rời đi cả đêm trước ngày hệ trọng.

Dì Bae, chủ quản phủ con của hắn thấp đầu đưa tới cho trưởng vùng một khung tranh lớn, Jeno nhìn qua liền biết, đó là bức tranh hoa thanh trà nở rộ thay thế cho bức nụ trà trong phòng mình từ hơn nửa năm nay, chính là bức tự tay hắn đem đi đóng gỗ trước ngày kết duyên với Eunbi mấy hôm.

Jeno sửng sốt nhìn ông mình cầm lấy, bỏ qua toàn bộ phép tắc trên dưới mà gia tộc đặt nặng hàng đầu, ba bốn bước lớn lao tới muốn đoạt lại bức tranh.

"Giữ nó lại! Quỳ xuống!", lệnh từ trưởng vùng ban ra, người làm lập tức giữ hắn, dùng thế đẩy đầu gối ép khụy xuống.

Người quyền lực nhất gia tộc thẳng tay xé toạc bức hoạ thanh trà, lộ ra lớp tranh khác ẩn bên trong, vẽ chân dung một thiếu niên tươi sáng, nụ cười lấp lánh rạng rỡ như hoa. Là Na Jaemin của hắn.
44

"Hoa thanh trà linh thiêng, ngàn năm thuần khiết nở vì gia tộc này. Con lại dùng để cất giấu thứ trái với luân thường đạo lý. Đạp lên thần linh mà dân chúng tôn thời. Chuẩn mực của hậu duệ Nam Shin đâu rồi?!!"
15

Lee Shin gầm lên nỗi hổ thẹn của ông ta, đứa trẻ sinh ra đã được định ước sẽ trở thành người kế thừa, mười tám năm mang cốt cách cao nhất của hậu duệ gia tộc, cuối cùng chỉ vì một nước đi sai lầm mà trở nên méo mó như vậy. Ông ta không cam lòng đem thứ trong tay ném xuống đất trống, quản gia kề cận đưa đến ngọn đuốc lửa. Trước mặt hắn châm vào khung tranh.

Jeno quỳ trước cảnh tượng này, câm nín nhìn ngọn lửa lan hết mảng giấy, bén đến viền gỗ phút chốc cháy tan tành. Đáy mắt hậu duệ đẩy xuống một giọt nước, thế hệ tiếp nối đầy kiêu hãnh Lee Jeno đã từ rất lâu rồi không khóc trước mặt gia tộc mình. Chớp mắt rời khỏi ánh lửa, hắn nhìn vào gian thờ bên trong, muốn hỏi tổ tiên đang nhìn tới kia rằng sống thế nào mới gọi là không có tội?.
6

Tiếng trống đánh lên một hồi, trời chiều bắt đầu chuyển sắc báo hiệu thời điểm đã đến. Sân ngoài của phủ đông đảo dân tình kéo đến đợi thời khắc làm lễ trưởng thành cho Jeno. Tuy là lễ nội bộ nhưng lại là một trong những mốc quan trọng đánh dấu cho thế hệ tiếp nối nhà Lee, ai mà chẳng mong.


Sau bức thành cao ngăn cách, bên trong phủ toàn bộ lớn bé đều vì tiếng trống mà có mặt đầy đủ, Jeno vẫn giữ nguyên tư thế quỳ tại chỗ, gương mặt lạnh nhạt không biểu hiện bất kì trạng thái nào. Mẹ Lee chịu không được, bất chấp đi đến bên ôm lấy hắn dìu lên.

Vốn bà không được tham vào những trận giáo huấn Jeno, con trai bị phạt bị răn đe đều không phải do người sinh ra dạy dỗ, mỗi một lần có chuyện lại một lần giấu nước mắt vào trong, qua đi mới có thể tự mình thoa vết thương do roi phạt hay an ủi hắn ngủ một giấc. Nhưng bằng trái tim người mẹ cảm nhận được, con trai bà hơn bất kì lần nào, bây giờ đang đón nhận sự tàn nhẫn bao nhiêu bà liền cũng đau đớn theo bấy nhiêu.
3

Xung quanh nửa muốn can ngăn nửa không dám, quản vùng chặn lại người làm ra hiệu không được động đến phu nhân, tình cảnh làm cho trên dưới gia tộc đột nhiên trở nên kì lạ, có lẽ vì không mấy khi được thấy việc thể hiện tình cảm ở nơi Phủ Lee nguyên tắc này.

"Lập tức thay phục hành lễ! Hôm nay đứng dưới đất trời Nam Shin thành tâm xám hối, thành tâm khẩn cầu. Hoa trà lần này khắc xuống thì con chính là người nắm giữ thời khắc chuyển giao, phải biết chuyện mình nên làm", Trưởng vùng hai tay cất trong ống tay rộng từ bộ lễ phục hơi run, lên giọng nói lớn, "Dẹp đống tro này cho sạch, không được để nó ở phủ"

Y phục dành riêng cho người kế thừa chính thức được đưa đến làm nghi thức thay áo. Dưới sự chứng kiến của gia tộc, Lee Jeno cởi xuống lớp áo đang mặc, ánh mặt trời chạng vạng chiếu vào cơ thể vững chãi của hắn, soi từng vết xướt chạy dọc tấm lưng, những dấu đỏ rọi lên rõ ràng dưới nắng hoàng hôn.

"Con đã không giữ cơ thể trước lúc làm lễ trưởng thành. Phá vỡ giao hẹn... nên không thể kết duyên với người được định ước nữa"
147

Toàn bộ trên dưới vỡ ra bao lời thản thốt, ồn ào khắp phủ. Bởi truyền kì về tình yêu toàn vẹn của ông tổ Lee mà phong tục kết duyên của nhà bọn họ với thông gia đều luôn có lời định ước, giữ trong sạch cho đến khi cả hai chính thức kết chỉ đỏ với nhau. Vậy mà giờ đây Jeno trực tiếp đánh thẳng vào lễ nghi trước giờ chưa một lần ngoại lệ, đơn phương cắt đi cuộc hôn nhân được chính trưởng vùng lựa chọn là người duy nhất này.

Dòng họ Han có mặt trong phủ gương mặt hết xanh lại đỏ hướng về phía Eunbi, nàng ở đây từ lúc bức tranh kia vừa bám lửa mãi tận giờ phút này cũng chưa nói một câu, gương mặt điềm tĩnh đến lạ lùng. Chỉ có người nổi giận nhất là Hyunjin và cha của hắn. Ông ta đã sớm cho người ra tay thằng nhóc thành phố ấy ngay trước ngày hôm nay rồi, cớ làm sao có thể phát sinh sự tình này?.

Jeno buông thõng áo xuống đất, khoác lên y phục dành cho ngày hôm nay, chậm rãi tiến về phía nhà Han. Hắn chỉ có thể dập gối cúi đầu sát đất với người lớn trong gia tộc, với thần linh tổ tiên, với mảnh đất Nam Shin nên lúc này làm điều tương tự với nhà Han chính là sự tôn trọng tuyệt đối giữ lại tự tôn của bọn họ.

"Cháu đã phá vỡ ước hẹn, cuộc kết duyên không thành trọn vẹn đều là lỗi phía bên nam, bây giờ thay gia tộc Lee tạ tội cùng gia đình và tiểu thư Han"

Bầu không khí ngưng trọng không ai có thể thốt nên lời nào, người có mặt đều chạy lên từng luồng suy nghĩ, người hoảng hốt cho lợi ích cung, kẻ lại lo sợ tâm tư riêng, cuộc đảo lộn thế sự vậy mà diễn ra trong chính ngày tất cả đều mong chờ nhất.


Hắn lại một thân rực rỡ trong ánh chiều tà hướng đến vị trưởng vùng tôn kính đang phải vịn tay người hầu cận mới có thể đứng vững, kính cẩn cúi mình giống như trước mặt đây vẫn đang là đứa cháu trưởng kế thừa tâm đắc và xuất chúng của ông ta chứ không phải một Jeno chống đối gạt đi con đường của danh gia vọng tộc. Ông nhắm đôi mắt chỉ còn lại phẫn nộ cùng thất vọng, không muốn nhận cái cúi đầu hành lễ này.

"Hôm nay con quỳ xuống đây làm lễ trưởng thành tức là sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm với chính mình. Jeno đối với gia tộc Lee không thẹn, một phận cung kính tổ tiên. Nhưng vật đổi sao dời, có những chuyện chọn thay đổi để hoà hợp cùng nhân gian xoay chuyển, thần Nam Shin không ép lòng người, chuyện hôn nhân lần này xin người thấu hiểu cho con"
26

Từng lời một hắn nói ra như nước chảy hoa trôi, từ tốn nhưng không e dè. Trưởng vùng không có động thái gì nhưng Jeno vẫn tiếp tục dâng lên khay kim lửa cùng mực xăm, kiên nhẫn đợi người nhận lấy.

"Lee Jeno! Con không được phép ăn nói như thế, sao lại dám đòi thay đổi nguyên tắc vận hành trăm nghìn năm nay của gia tộc! Người kế thừa duy nhất lại mang tư tưởng chống đối như vậy thì ra thể thống gì?", là chú hai của hắn, ông ta không thể kiềm chế trước việc Jeno phá đi mọi tính toán của mình, nóng giận lên tiếng.
1

Trưởng vùng mở mắt, đưa tay ra hiệu im lặng. Ông đi tới khoảng sân giữa, từng bước lên bục cao nối với sân ngoài đang nhộn nhịp người hiếu kì. Jeno nối gót theo sau. Lên tới liền theo cung cách, hành lễ tứ phía rồi quỳ vào vị trí chính giữa, mắt hướng thẳng chờ đợi từng mũi kim đâm lên vai trái. Người đàn ông cao tuổi phác qua hình hoa trà một lần sau cầm lấy kim xăm hơ qua ngọn lửa nhỏ.

Giữa khung cảnh nhộn nhịp bên dưới, Jeno thoáng thấy Jaemin chen chúc trong đám đông, len lỏi đến hàng đầu tiên, gương mặt nhỏ nôn nóng nhìn tới vô cùng lo lắng. Giống như bị ai chọc cho muốn khóc. Ánh mắt cả hai giao nhau, Jeno nở một nụ cười an ủi, tất thẩy dịu dàng đều gửi hết cho cậu, mong người trong lòng đừng sợ.

Trước những cảnh tượng hoành tráng này Jaemin bất giác cứ thấy mình nhỏ bé, còn Jeno lại cao vời vợi, phủ Lee xa lạ ở một thế giới riêng biệt rất khác với thế giới cậu tận hưởng, Jeno ở nơi này cũng không thể với tay đến cậu. Cho nên giống như lễ hội mùa đông, Jaemin mãi chẳng thể nào nhìn nổi, không ngừng dụi khoé mắt cay.

Kim xăm phẩy mực đâm liên tiếp vào da thịt lành lặn, người đàn ông lớn tuổi nhuần nhuyễn thao tác một giây ngưng lại, ông ta kịp nhận ra mái tóc hồng nổi bật ở dưới, lạnh lùng nói:

"Hôn ước này con tự tay cắt nhưng sẽ chẳng thể thay đổi đạo lý của nhà Lee, âm dương phải hoà hợp, đất trời phải quy về một mối mới có thể nối tiếp và hưng thịnh. Hãy tìm cho ta một người phụ nữ xứng đáng, không phải bất kì tên nam nhân nào"
13

Ánh mắt Jeno đang nhìn Jaemin tự dưng dao động dữ dội. Cậu bắt được khắc này rưng rưng muốn hỏi, hắn có phải vì đang đau lắm không?.


.

Một hai ngày sau đó Jeno lại biến mất. Thông tin hắn phá vỡ quy tắc với dòng họ Han nên hôn ước với Eunbi bị hủy mau chóng truyền đi khắp nơi, nhà Han ngoài để tuột mất vị trí phu nhân cao quý của con gái thì mọi ảnh hưởng đều có thể đổ sang cho họ Lee. Danh dự gia tộc đi xuống một chút nhưng chẳng đáng là bao, bởi vì đó là Lee Jeno mà nhiều người khao khát nên một bộ phận đài các khác lại lấy làm vui sướng trong lòng, cho rằng giờ ai cũng có cơ hội.

Nhưng hai bên gia đình quan hệ xưa nay rất tốt, ai cũng có lợi ích riêng chẳng muốn nhả ra nên có ý đẩy Eunbi sang đứa cháu thứ hai trong gia tộc, Lee Hyunjin. Nàng không đồng tình chẳng phản đối, vốn đã chết tâm từ lâu, ném toàn bộ kỉ niệm từ nhỏ đến lớn có với trúc mã đi thì không buồn quyến luyến đến ai, ở trường không còn đi với nhà Lee, một mình ngồi bàn riêng, từ chối Hyunjin đến gần.

Jaemin làm gì còn tâm trạng ăn uống, lôi Haechan ra một góc: "Jeno đâu?"

"Bị phạt rồi, lưng cậu ta sắp gãy rồi"

"Haechan, có chuyện gì? Nói với tôi đi, làm ơn đó", Jaemin lắc vai cậu ta điên cuồng.

"Na Jaemin! Cái đồ điên này buông ra!... Thì không phải cậu với hắn... làm chuyện đó rồi sao? Tội thứ nhất. Còn bị phát hiện giấu tranh cậu trong phòng, tội thứ hai. Gây ra trọng tội huỷ hôn, tội thứ ba. Đấy, cậu xem như nào?"

"Cậu ấy bây giờ thế nào?", những tội này đều là vì Jaemin nhưng mỗi Jeno lãnh đủ. Khi hắn nói cậu để lại dấu trên người mình còn đơn thuần cho rằng người yêu thích cái trò chiếm hữu, nào ngờ là để làm ra chuyện quyết liệt này.

"Mà, hôm đó cậu thật đã bị... đám người bắt ép?"

"Sao thế?"

"Jeno sau lễ trưởng thành đã ở giữa phủ lôi Hyunjin ra đấy"

Jaemin trợn mắt kinh ngạc, "Thật? Bọn khốn đó là do Hyunjin?"

"Đám đó biết sẽ bị hốt sớm trốn kĩ rồi, nhưng Jeno biết sự vụ hù doạ cậu ở lễ hội mùa đông là Hyunjin bày trò nên lần này lại đem hắn ra"

"..."


"Vấn đề đạo đức này rất nặng với nhà Lee nên Jeno thậm chí còn đe doạ sẽ bứng hắn ra khỏi nội bộ gia tộc thì Hyunjin lại chối rằng hắn chỉ muốn doạ cậu cho đến khi Jeno và Eunbi kết duyên xong chứ chưa từng cho người làm bậy. Cậu muốn tin không?"

Jaemin ngồi phịch xuống, ra chiều trầm ngâm, "Tôi không biết. Tôi không thích hắn nhưng nghĩ lại thì hắn ta chỉ là một kẻ ưa bạo lực, thích đụng tay đụng chân không suy nghĩ sâu xa. Nếu có gan thì đã làm với tôi từ đầu rồi cũng nên, loại người tức giận liền thể hiện như vậy tôi không đánh giá cao sự thâm độc đâu"

"Cậu tin người đến thế à? Chuyện nguy hiểm đó", Haechan cười cười, "nhưng có lẽ cậu nói đúng. Hắn đúng thật chỉ như thùng rỗng kêu to, nhìn người tốt vậy hèn chi nhìn trúng Jeno được quá chứ"
1

"Cậu cũng nhìn trúng người tốt còn gì"
7

Haechan đập tay lên mặt đẩy cậu suýt thì ngã ngửa ra sau, xem như không có chuyện gì mà bỏ đi.

"Cậu rách việc quá đấy. Dù gì cũng phải cẩn thận một chút. Hiện giờ không có gì là ổn đâu, cả cậu cả Jeno đều thế"

"Haechan! giúp tôi đi", Jaemin đứng dậy gọi lớn.

Haechan dừng bước chân quay đầu đợi cậu nói hết.

"Giúp tôi gặp Jeno đi..."

Cậu ta thở dài, "Đúng là yêu đương phiền thật mà".
.
.
.

Lỡ mà mn đọc lâu cái quên thì chuyện bức tranh hoa trà nở được nhắc 1 lần trong c15, còn truyền kỳ tình yêu của tổ tiên thì bố Na đề cập ở c5 hihi :))
12


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận