Bước Qua Lằn Ranh Giới

Itaewon sau khi kết thúc kì thi đại học chật kín đường, các cửa hàng nhộn nhịp hôm nay toàn là đón tiếp lượng thanh niên vừa thoát khỏi trung học đổ về. Nhóm người ngồi ở trung tâm quán pub nổi tiếng kia cũng là một ví dụ.

"Được rồi được rồi, một ly này nữa rồi đổi trò nhé!", một cậu trai thời thượng trong đám reo lên, cả bàn đến bảy tám người đồng loạt nâng ly hô hào.

Bọn họ gọi thêm bia với rượu đầy bàn, pha thành đủ loại thức uống tăng kích thích vui chơi đến tận đêm, một số người nhìn qua không khỏi trầm trồ với nhau về nhan sắc của bàn giữa này. Thậm chí có cô gái còn cả gan đi đến xin kakaotalk của tóc xám khói đẹp trai có nụ cười vô cùng rạng rỡ nọ.

"Xin lỗi, không thể đâu. Tôi có người yêu rồi", Jaemin đưa tay từ chối người đẹp, tiếp tục cầm lên ly soju uống cạn.

"Chai quay tới Na Jaemin rồi kìa, ai thử thách đây?"

"Anh!", một đàn anh trong nhóm ngồi đối diện cậu đưa tay, ánh mắt luôn hướng về phía người nhỏ từ lúc đầu đến giờ.

"Jaemin, em luôn miệng nói mình có người yêu. Vậy tại đây gọi cho người đó đi!"

Tiếng "ồ" đồng thanh vang lên, ai cũng biết vị tiền bối này cũng bị Jaemin từ chối bằng câu "đã có người yêu", nhưng từ khi Jaemin trở lại Seoul cậu chẳng có biểu hiện gì của một người đang trong mối quan hệ cả. Nhóm bạn trong ngoài đông đảo chẳng bao giờ thấy chàng trai cô gái nào có thể quanh quẩn lại gần bạn học Na, bọn họ đều cho rằng đó chỉ là lý do để cắt hy vọng người khác. Nhưng cái lý do này cũng ấu trĩ quá đi.

Cậu nhìn vào vật sáng trên bàn lúc lâu, chiếc điện thoại đời mới nhất đổi lúc về thành phố lưu rất nhiều số, nhưng lại không có số người kia.

"Gọi đi Jaemin, tớ cũng rất tò mò ai số lớn quen với ngôi sao của chúng ta như thế", mọi người bắt đầu nhao lên, đốc thúc cậu mau thực hiện.

Jaemin cười nhạt một tiếng, quét qua màn hình, bấm lên dãy số cậu thuộc lòng đến nỗi có mất đi trí nhớ cũng không quên được.

"Số người yêu mà không lưu sao?", xung quanh càng lúc lại tò mò hơn.

Nút gọi được nhấn vào, ai đó đã ấn loa ngoài chờ đợi kết nối. Một tiếng tút ngắn vang lên sau đó lại là giọng nói máy móc "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

"Này đại gia ơi, không cần phải chơi tới số ảo như vậy chứ. Mau uống đi, không có người yêu mà cứ phải tỏ ra làm gì, cho người khác cơ hội đi nha"

Mọi thứ lại ồn ào như ban đầu, ai cũng ném ra sau chuyện này, chỉ mỗi vị tiền bối nọ lại vui ra mặt, trong lòng mở cờ thầm nghĩ mình không thể bỏ cuộc. Jaemin phía bên này cất điện thoại vào túi áo khoác, mở ví rút ra ít tiền mặt đặt lên bàn, nói hôm nay mình phải về sớm rồi từ bỏ cuộc vui đứng lên đi ra ngoài.

Nụ cười gượng gạo ra khỏi cửa lập tức tắt đi, trong người có hơi men nên Jaemin có chút chếnh choáng, trời tháng mười một sắp vào đông dần lạnh lên, bên ngoài ở đâu cũng trang trí giáng sinh sáng rực khắp nơi, cậu ngẩn đầu, đưa tay chạm vào một ngôi sao trong dãy đèn vàng lấp lánh mà hàng quán giăng lên. Ngôi sao này đã cháy đèn ở trong nên không còn sáng nữa.

"Cậu có nhớ tớ không Jeno?"

Còn tớ từng phút từng giây trôi qua đều nhớ cậu tha thiết...
19


Đã nửa năm kể từ ngày Jaemin trở về Seoul, sống một cuộc đời bình thường như thể chưa từng có một năm ở vùng đất thơm nào xảy ra. Cậu lao vào học đến chăm chỉ, bạn bè vui chơi vây quanh, chuyện muốn học đạo diễn cũng được bố mẹ ủng hộ, thế giới xoay đều như vậy từng ngày. Chỉ có đêm xuống thấy ác mộng xung quanh đều là lửa đến sợ hãi không dám ngủ tiếp, hoặc không phải ác mộng thì cũng là gương mặt Jeno ở trong giấc mơ, đến khi tỉnh giấc gối cũng đã ướt đẫm.

Thỉnh thoảng cũng vô tình nghe đến sự tình ở Nam Shin, phủ chính đang được xây dựng lại, bố của Hyunjin bây giờ đã tiếp quản gia tộc, còn hắn ta nghiễm nhiên trở thành người kế thừa tiếp theo. Chính quyền cấp cao thì đã dần tìm cách thay nhà Lee quản lý hoá Nam Shin, thúc đẩy nơi này quy hoạch mở rộng theo chỉ thị, còn vụ cháy oan nghiệt đó mãi chưa được giải quyết bởi nhiều uẩn khúc. Gia đình Haechan thì phải vật lộn với chính nội bộ để giữ lấy lò gốm, cậu ta bây giờ có lẽ cũng chỉ còn lại một mình mệt mỏi giữ lấy niềm kiêu hãnh của gia tộc.

Jaemin ngồi bên vệ đường xem nghệ sĩ dạo đang hát một bản tình ca, xung quanh không ít cặp đôi tay trong tay hưởng lấy bầu không khí tốt đẹp này.

"Cậu ăn kiểu gì thế? Đang ở ngoài đường đấy biết không?"

"Lạ nhỉ, lúc nãy ăn chua lắm mà sao ăn từ trong miệng cậu lại ngọt như vậy?"

cuộc đối thoại của cặp đôi bên cạnh Jaemin trực tiếp xuyên thẳng vào trái tim, cậu bất ngờ nhìn sang, hai người trẻ tưởng đã làm phiền ngại ngùng cúi đầu xin lỗi. Jaemin làm sao có thể nói cậu chính là thích chơi cái trò này với hắn, muốn để hắn giúp cậu ăn hết quả táo một cách ngon lành nhất bằng đôi môi ngọt ngào ấm áp của người ta.

Lee Jeno, tại sao lại để tớ lại một mình chịu đựng nỗi thống khổ cùng cực này...

"Hoá ra em ở đây? Anh ra ngoài đã thấy em đi mất tìm mãi mới ra", vị tiền bối từ sau lưng ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, tay định đặt lên vai đã bị cậu khó chịu hất ra.

"Xin lỗi anh đừng đụng vào người em"

"À... quên mất Jaemin nhạy cảm với việc đụng chạm. Anh chỉ muốn thân thiết với em một chút"

"Tiền bối, em không có nhu cầu thân thiết với ai hết. Anh tôn trọng em được không?", cậu nhích người tách ra một đoạn, Jaemin thật sự không thể gần gũi được với người khác.

"Vậy cứ để anh từ từ trở thành bạn với em cũng được. Chúng ta tương lai còn học chung đại học nữa mà nhỉ?"

Jaemin thở dài.

"Cái vòng em đang đeo kiểu dáng lạ quá, anh từ lần đầu đã để ý đến, có thể mượn xem không?"

Người này không biết học ở đâu cách làm đối phương mở lòng chính là để ý đến những chi tiết nhỏ của họ, gợi cho họ nói về câu chuyện của mình, từ đó cảm giác được quan tâm bởi vì ai cũng thích nói về bản thân. Nghe thì cũng hợp lý nhưng là với ai khác, đem đi áp dụng với Na Jaemin chẳng khác gì tự lấy đá đập chân mình.

Cậu rất phiền ai phá vỡ thế giới riêng của mình, người này đơn thuần chỉ là bạn bè xã giao nhờ mấy mối quan hệ vòng quanh mà biết, vậy mà chỉ sau hai ba lần đi chơi chung đã bày tỏ thích cậu, cái đuôi này cắt thế nào cũng không đứt, bạn nhỏ cũng không buồn quan tâm nữa nhưng đến giới hạn này thì thật sự khiến cậu chán ghét.

"Không ạ!"

Jaemin đứng lên toan bỏ đi nhưng vẫn bị tên mặt dày này bám theo nói đủ thứ, cậu dừng chân muốn mắng cho hắn ta một trận: "Tiền bối, anh cũng quá..."


"Hiện những cựu công nhân này vẫn đang biểu tình mạnh mẽ trước phủ Lee yêu cầu được cấp đất đúng như hiệp ước mười tám năm trước gia tộc kí kết với họ, nếu không sẽ đệ đơn lên cấp cao và sự vụ sẽ được chính quyền Nam Shin giải quyết. Đồng thời phía nhà xanh cũng sẽ có động thái quyết liệt hơn trong việc điều hành đảo Nam Shin theo cơ cấu hợp nhất vùng quốc gia..."

Tiếng bản tin từ tivi nhỏ của hàng ăn bên đường phát ra thu hút sự chú ý, phút chốc quên mất việc mình phải mắng tên kia một trận ra trò, cậu tập trung vào màn hình nhìn thấy một người đàn ông trong đám biểu tình trông quen mắt vô cùng.

"Jaemin em muốn ăn hả? Anh mời em nhé?"

"Em bị sao thế? Sao đứng ngây ra như vậy?"

Cậu đang cố nhớ xem gương mặt này đã thấy ở đâu nhưng người bên cạnh cứ nói năng lung tung làm cậu loạn hết cả lên, không khác gì cái tên Jeonjun bàn bên hồi trước, đau đầu nhức óc không chịu được!

Khoan đã, Jeonjun.
8

Đúng rồi, người đàn ông này có nét rất giống tên bàn bên đó, nhưng lại vẫn có gì đó chưa đủ. Jaemin lục mở điện thoại, vào naver gõ tìm kiếm về tin tức ban nãy, lần nữa xem kĩ lại. Ngoài việc có nét giống Jeonjun ra thì hình như đã gặp ở đâu rồi, cựu công nhân của nhà Lee...

"Là người đàn ông đi thăm mộ tối hôm đó!", Jaemin sáng mắt reo lên làm tên đàn anh giật mình.

"Em nói gì? Ai đi thăm mộ?"

Câu chuyện ông ấy từng kể chợt ùa về rõ ràng trong ký ức của Jaemin, Jeonjun cũng từng một lần nói về chuyện bố cậu ta có khế ước lao động với gia tộc, nếu hợp lý thì người đàn ông cậu gặp qua này cũng chính là bố của Jeonjun. Jeonjun nói cậu ta không có anh chị em, chỉ có bố, còn mẹ thì chưa nghe nhắc đến bao giờ.

Vậy chẳng lẽ cậu ta lại là con nuôi của ông ấy? Không đúng hai người này nhìn kiểu gì cũng ra khuôn của bố con cơ mà? Jaemin rối rắm chạy ra đường lớn bắt taxi trở về, mặc kệ cái tên tiền bối phiền phức kia bị xoay như chong chóng không kịp đuổi theo.

.

Phòng làm việc của bố Na bật mở. Jaemin cảm thấy có gì đó liên kết với nhau dù mọi thứ đều rất mơ hồ, suy nghĩ một lúc mới hỏi

"Vụ... vụ cháy đã đến đâu rồi ạ?", cậu mỗi khi nhắc đến chuyện này thì lời nói lại vô cùng khó khăn.

"Chỉ xác minh được đám cháy bắt nguồn từ một lượng lớn xăng đổ khắp phủ, do cung tên châm lửa bắn vào mà bùng lên, đụng đến lửa nên không lưu lại bao nhiêu chứng cứ cả, hiện vẫn tiếp tục tìm hiểu... sẽ sớm tìm ra kẻ đứng sau thôi, Jaemin đừng lo con nhé..."

Bố Na cho rằng cậu buồn nên hỏi mới tìm cách trấn an. Từ dạo đó đến nay con trai nhìn thì có vẻ cứng rắn nhưng vợ chồng ông biết cậu đã dùng toàn bộ sức lực để đeo lên sự bình tĩnh này thế nào. Để khi có những lúc không vì một lẽ gì lại đột nhiên rơi nước mắt trong vô thức làm mẹ Na hoảng hốt ôm lấy mới sực tỉnh lau đi, hay có những đêm còn gào lên từ cơn ác mộng, ông làm việc khuya còn có thể nghe thấy.

Jaemin không để ý ánh mắt thương con của phụ huynh, rút về phòng riêng nằm sắp xếp lại mớ hỗn độn. Cuối cùng rụt rè gọi một cuộc cho Haechan.


"Jaemin?"

"Ừ là tôi đây... vẫn tốt chứ?"

"Tất nhiên là không rồi, cậu gọi thì chắc chắn có chuyện gì phải không?"

Cậu thôi không lằng nhằng, vào thẳng chuyện: "Có một nữ hầu phụ cận cho quản vùng năm ông ấy kế thừa, sau đó vì mang thai mà nghỉ việc. Bà ấy được người làm ở xưởng gốm nhà bọn cậu chăm lo, nhưng cuối cùng vì sinh non mà qua đời. Mộ phần của bà ở gần phủ Lee đó, cậu từng nghe qua chưa?"

"Sao cậu biết? Chuyện từ thời tôi còn chưa ra đời nữa"

"Người chăm lo bà ấy chính là người dẫn đầu đội cựu công nhân xưởng gốm biểu tình gia tộc tôi thấy trên tin tức. Cậu giúp tôi bí mật điều tra thử chuyện của nữ hầu cận này cùng gia đình của người đàn ông được không?"

"Có chuyện gì vậy Jaemin?", Haechan lúc này mới thật sự nghiêm túc nghe cậu nói.

"Hiện vẫn không biết là chuyện gì nhưng tôi linh cảm có uẩn khúc lớn trong này"

Cậu cúp máy nằm trên giường sờ sờ khung hình nhỏ bên tủ đầu giường, Jeno bé trong ảnh giống như cũng đang nhìn cậu mà cong vầng trăng khuyết cười tươi.
1

.

Mấy ngày sau Haechan gọi đến là lúc cậu đang đi theo Jisung đến buổi tuyển chọn thực tập sinh. Jaemin không nghĩ cậu ta sớm liên lạc lại như vậy.

"Tôi biết được vài thứ hay ho đây"

"Cậu mau nói đi"

"Mười tám năm trước đúng là có một nữ hầu cận cho bác cả. Tôi tìm ra một nữ hầu năm đó cùng làm với bà, đã nói bà ấy từng tâm sự rằng có tình cảm với bác tôi, nhưng phận người hầu, không được phép có thứ tâm tư đó. Năm đó ông kết duyên với bác gái thì ít lâu sau bà ta cũng mang thai, gặng hỏi con ai thì không nói còn bảo rằng đứa con này đến từ sự khổ đau và sai lầm"

"..."

"Tôi lần tìm về người đàn ông kia thì bố tôi năm đó quản đốc ở lò gốm, vẫn còn nhớ người này. Nói ông ta làm việc về sau tắc trách nên bị đuổi. Ông ta hình như theo đuổi nữ hầu kia nhưng không thành"

"..."

"Người đàn ông không có vợ hay lập gia đình nhưng sống cùng đứa con trai. Bất ngờ thay chính là Jeonjun bạn cùng lớp cậu đấy, và một mẹ già, tức là bà nội cậu ta. Mẹ của ông chú này già nên lẩm cẩm, nói cháu mình là con dòng tộc Lee, giỏi không thua gì hậu duệ Jeno cả. Trời đất..."

"Cậu nói sao cơ? Khoan đã, nói Jeonjun là con nhà Lee?"
9

"Ừ, tôi nghĩ bà ta bị lẫn. Bảo Jeonjun là con riêng của quản vùng được chính tay con bà ấy nuôi nấng. Bác tôi trước nay chỉ có một bác gái, gia tộc không có quan hệ ngoài, huống gì Jeonjun có nét nào của nhà Lee chứ. Nhưng mà... cậu có thấy kì lạ không?..."


Đúng là rất kì lạ, sai ở chỗ nào đó mà cậu nghiệm mãi không ra.

Một nhân viên của công ty đi qua thấy chàng trai tóc xám bắt mắt đang trầm tư rất có nét thần tượng, liền muốn đến bắt nhân tài.
17

"Em trai, em có muốn..."

"Chị gái, em cho chị một kịch bản, nếu là chị thì chị giải đáp quan hệ này như thế nào?", Jaemin không biết trước mặt là ai đã chộp lấy người ta nói nhăng nói cuội.
2

"Hả... à... ừ, được thôi"

"Có một cô hầu làm cho gia đình quyền quý, cô ta đem lòng yêu người chủ nhưng chủ đã đi kết hôn với người khác. Một ngày nọ nữ hầu mang thai không rõ con ai, người thanh niên theo đuổi bao lâu đã chăm sóc cho cô suốt thời gian đó, cô sinh con xong thì mất. Đứa con này ai nuôi?"

"Chẳng phải là thanh niên tốt còn vì tình yêu mà chăm sóc cho cô ấy sao? Chắc chắn sẽ là người nuôi đứa bé không cha không mẹ"

"Đúng không? Vậy em hỏi tiếp, người đàn ông này không có gia đình, một thân cùng mẹ già nuôi đứa nhỏ. Người mẹ già nói đứa bé đó lại mang dòng máu của gia đình quyền quý kia, theo lẽ thường tình chị nghĩ gì?"

"Ờm...", người nhân viên tự dưng bị hút vào câu chuyện, thật tâm ngồi xuống vuốt cằm suy nghĩ, "Là người nữ hầu đó quan hệ ngoài luồng với ông chủ rồi mang thai, sau đó để con cho chàng thanh niên nọ?"
2

Jaemin nghe được câu trả lời hợp ý, phút chốc bừng tỉnh, "Vậy theo chị, có xác suất nào để người con này ghét gia tộc và bố mình không? Khi mà ông chủ đó còn có một đứa con chính thống vô cùng cao quý được cả gia tộc trọng dụng, mọi người kính nể? Còn đứa trẻ kia thì không một ai biết mình?"

"Dựa vào tình tiết drama thì có thể đặt đứa con vào tình huống căm thù đó, ruồng bỏ mẹ mình, làm mẹ mình phải chết kia mà, bản thân thì sống trong bóng tối nhìn đứa con kia ngoài sáng. Không phải kiểu kịch bản thâm thù đại hận quen thuộc sao?"
5

Jaemin run rẩy dần hình dung ra chuyện gì đó. Gần những như chuyện xảy ra ngoài ý muốn đều có sự xuất hiện của cậu ta. Không phải người hậu đậu nhưng lại ngã nhào với khay cơm đầy canh nóng vào đúng người đúng thời điểm. "Trong rừng cấm chắc chắn có hoa trà, dành cho người có duyên", chẳng phải luôn tìm cách kích cho cậu đi vào rừng cấm hôm kết duyên sao?.
84

Đêm trước sinh nhật cũng vừa vặn tiện thể chở đến điểm hẹn, cậu ta biết rõ nhất địa điểm và thời gian khi đó. Rõ ràng ban đầu nhận ra hai người có tình ý nên muốn cậu va chạm thật nhiều với Jeno, ra sức gán cậu với hắn. Về sau lại cũng muốn chọc gậy bánh xe phá hoại một chút, khiến Jeno vì cậu mà náo loạn gia tộc để nhà Lee vì hắn mà thất vọng, dựa thời cơ làm thêm nhiều chuyện khác.

Chưa kể lúc xem diễu hành ở lễ hội, cậu vì không chịu nhìn khi Jeno đi qua mà quay người lại phía sau, bắt gặp Jeonjun lúc đó đang nhìn với ánh mắt quái dị, giống như khi nhìn quản vùng đến trường đón Jeno đi nội đảo.

Giỏi không thua gì hậu duệ nhà Lee cả...

Ngoài Jeno ra không mấy ai ở vùng có thể bắn cung giỏi như hắn. Nhưng Jeonjun cũng lại chơi ném tiêu rất cừ, khi nào cũng bách phát bách trúng, và vụ cháy nguyên nhân là do phóng hoả bởi mũi tên lửa...

Nếu suy đoán của cậu là đúng thì chẳng lẽ...
.
.
.
23


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận