Jaemin hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong quá khứ ở đám cháy, cả tiếng hát tiễn đưa theo buổi tang lễ đêm cậu tỉnh dậy, không dám nhìn thẳng vào người trước mặt, câu cú lộn xộn tuôn ra:
"Không đúng... Jeno của tớ... ai cũng nói cậu ấy bỏ tớ rồi... sao bây giờ có thể ở đây! Cậu nói tôi biết cậu là ai? Sao lại giống Jeno như thế?"
"Là tớ, Jeno của Na Jaemin mà...", Jeno chua xót kéo cậu lại bên mình tránh ánh nhìn của người khác.
"Lúc báo danh thiệt mạng đã tính đủ người cơ mà... người chết người sống ở phủ đều được thống kê không phải sao...", nói đến đây Jaemin càng khóc to hơn, cậu rất sợ hãi khi nhớ về những ngày cuối ở Nam Shin đó. Ám ảnh mỗi đêm rằng người cậu yêu sẽ không còn hiện diện trên cõi đời nữa, "Làm sao có thể..."
1
Nếu không phải thì xin đừng ác ý trêu đùa cậu như thế, Jaemin còn chưa đủ khổ hay sao?
"Không đâu, tớ vẫn còn sống mà. Sẽ giải thích cho Nana sau, được không? Làm sao mà bỏ cậu lại được chứ?"
Jeno siết chặt người nhỏ, đau lòng nhìn cậu chật vật trong lòng mình. Jaemin nhớ hắn bao nhiêu hắn cũng như thế bấy nhiêu, nhìn một cái cũng không dám, sợ rằng thấy rồi sẽ không kiềm chế mà xuất hiện nói cho cậu biết hắn thực tế vẫn còn sống, không có biến mất đi đâu, cậu chịu khổ đợi hắn một chút. Đã có lúc Jeno gần như mua vé máy bay trở về Hàn Quốc để làm điều đó rồi lại cắn răng xé đi, hắn thoát nạn giả chết không phải việc dễ dàng, bảo vệ cậu khỏi những rắc rối cũng là ưu tiên hàng đầu thế là đành phải đè xuống cơn cồn cào, giải quyết mọi việc thật nhanh thật tốt.
Nhưng gặp được thì người nhỏ còn không tin, không ngừng xua đuổi làm hắn dở khóc dở cười ra sức giữ người giữa đại lộ đông đúc.
"Cút, mau cút đi. Nếu đã chết rồi thì ở đây làm gì! Nói một câu còn sống, giả chết mà nghe được à? Khốn kiếp! cậu đáng chết Lee Jeno!"
5
Jaemin không ngừng đánh hắn, vừa khóc vừa mắng chửi lôi kéo bao nhiêu sự chú ý, có người qua đường còn tưởng Jeno làm gì cậu, lạnh mặt nghi ngờ nhìn, hắn ái ngại nói rằng người yêu hắn đang giận. Jaemin nghe hiểu càng mặc sức mạnh tay hơn.
2
"Người yêu cái quái gì? Ai là người yêu của thứ khốn nạn này. Đem cái chết ra hành hạ tôi, chà đạp tình yêu của tôi mà có quyền làm người yêu tôi sao?"
5
"Jaemin, đau tớ mà"
1
"Như vậy là đau thì tôi thân tàn ma dại là cái thứ gì đây? Cậu nghĩ tôi là sắt thép hay thế nào mà không biết đau? Lee Jeno cậu chưa chết chứ gì, vậy tôi tự tay đánh chết cậu được không?"
5
Jeno biết mình sai nên chịu ở yên cho cậu quấy, thậm chí còn có chút hưởng thụ sự hung dữ lâu ngày không gặp từ thỏ con của hắn. Thoả mãn chưa đủ lại từ đằng xa có kẻ lao đến lôi Jaemin ra, còn ngang nhiên đặt cậu sau lưng anh ta hùng hùng hổ hổ chỉ vào mặt hắn.
"Cậu là ai?", tên đàn anh này còn vào một vai rất nghĩa hiệp quay đầu ra sau hỏi người đang được mình bảo vệ, "Người này quấy rối em sao? Đừng sợ".
104
Jeno nhăn mặt không vui, là cái gã ban nãy ồn ào cùng một chỗ với người yêu mình làm hắn vốn muốn gặp cậu trong hoàn cảnh tốt đẹp hơn phải khó chịu gấp rút bắt lại người thế này. Cái nhíu mày khi có người đụng vào thỏ của hậu duệ nhà Lee lâu rồi không được thấy, bất giác làm Jaemin vô thức ngập tràn hạnh phúc.
"Hey! Là người Hàn đúng không? Cậu khi nãy làm gì với em ấy? Em ấy ghét nhất ai động chạm vào mình đấy biết không? Tôi sẽ báo cảnh sát cậu tội quấy rối!"
13
Vị tiền bối này thoạt nhìn cũng có chút đẹp trai, cao to bảnh bao nhưng lúc này đứng đối diện với Jeno lại không có điểm nào so bì được với hắn, ánh mắt sắc bén Jeno liếc qua làm anh ta tự dưng lại chột dạ, lắp bắp nửa này không dám mạnh miệng nữa, lật đật tìm di động bày trò sẽ gọi cảnh sát thật. Jeno không buồn để tâm tới hắn mang Jaemin về lại bên mình, cúi đầu hôn lên tóc cậu thì thầm:
"Về nhà đã nhé"
Jaemin mắt ngấn lệ, bĩu môi không đáp, đàn anh nọ thấy cậu trong vòng tay hắn nhảy dựng lên đòi xông tới đã bị Jeno thẳng tay gạt ra. Trước khi đi đến một chiếc taxi ở bãi đậu gần đó còn chỉ xuống cốc cà phê của Jaemin lúc nãy vì giằng co mà rơi xuống đường, "Làm phiền vứt vào thùng rác giúp nhé".
3
Tiền bối há hốc mồm không hiểu chuyện gì, thanh niên lạnh lùng đẹp trai đó là ai mà một Jaemin ghét người khác có cử chỉ thân mật với mình lại để hắn ôm ấp đem đi như thế. Anh ta cho rằng cậu bị gạt hoặc đã bị đe doạ cho không thể phản kháng được, lúc nghiệm ra mà chạy theo thì cả hai đã vào xe đi thẳng.
Jeno để cậu dựa vào mình, vu vơ hỏi một câu: "Lúc nãy là người đó tỏ tình cậu ở quảng trường? Đang theo đuổi cậu?"
Jaemin từ đầu đến cuối không nói gì lúc này mới ngóc đầu lên trừng mắt: "không được sao? Nếu Na Jaemin tôi bây giờ tỉnh khỏi giấc mơ điên rồ này sẽ lập tức đi tìm anh ta nhận lời!"
.
Taxi đỗ tại một toà nhà cao tầng trong khu người giàu. Đây là toà dân cư nổi tiếng có giá trị bật nhất ở Newyork, nó còn đắt đỏ hơn nhiều so với khu của dì Jaemin. Lúc Jeno nắm chặt tay đưa cậu vào trong, bạn nhỏ còn nghĩ trong đầu tại Nam Shin thì ở trong cái phủ tráng lệ nhất vùng, đến Mỹ thì cũng là nơi dành cho giới siêu giàu. Thật sự không thể coi thường được người trước mặt.
Cửa nhà bật mở, cậu nhìn quanh không thấy ai mới hỏi hắn:
"Cậu ở một mình?"
Mọi thứ đột ngột diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt, người nhỏ còn chưa hiểu gì, vẫn cho rằng chuyện này thật hoang đường. Ở trời tây hắn ngoài gương mặt hậu duệ nhà Lee đẹp như tượng tạc ra thì phong thái đã có phần phóng thoáng tự do hơn, đây chính là Jeno mà cậu luôn thử tưởng tượng nhiều lần.
"Không phải, tối mọi người sẽ về", Jeno lạnh nhạt trả lời, cởi áo khoác treo lên lối huyền quan đẩy cậu vào trong nhà ra điều gấp gáp chuyện gì lắm.
2
Jaemin nhìn hắn tự dưng trở nên lạnh lùng mà bối rối xen lẫn uỷ khuất. Hắn lại nắm tay đưa cậu lên lầu, bá khí trong người Jeno toả ra làm cậu hơi sợ mà khẽ gọi.
"Jeno..."
Người lớn hơn vẫn cứ kiệm lời như thế, hắn mở cửa phòng mình đợi cậu đi vào liền ngay tức khắc sập cửa khoá chốt. Giây tiếp theo đã áp cậu lên cửa ngấu nghiến hôn lấy. Mọi động tác đều nhanh vô cùng, tí nữa Jaemin quên mất Jeno thao tác nhạy bén đến thế nào, ban đầu còn giật mình vì sự cuồng dã này nhưng dần đà chính cậu cũng chìm đắm theo nhớ thương khôn nguôi, đáp trả nhiệt tình. Hôn đến không còn phân biệt thực ảo.
Nếu như đây chỉ là mơ thì Jaemin đồng ý không tỉnh dậy nữa.
Jeno dứt ra, cho cả hai có thời gian hít thở trước khi lao vào một cuộc yêu đương điên cuồng, "Jaemin, tiếp theo cậu sớm sẽ biết đây không phải giấc mơ ngay".
18
Hắn nói được làm được, trực tiếp bế người lên tiếp tục trao nhau ngàn vạn nỗi nhớ suốt một năm qua. Muôn vàn tình yêu hắn cất cho riêng cậu, đợi ngày gặp lại liền phải đền đáp cho bằng hết. Môi lưỡi cô đơn bấy lâu nay gặp lại quấn quýt không muốn rời, cả cậu và hắn đều nếm được đôi ba giọt mặt chát lẫn trong tư vị ngọt ngào. Nhưng Jaemin lần này không cần ngăn nước mắt mình nữa, bởi dù đầu óc đang trống rỗng thì cậu vẫn biết được mình bây giờ chính là hạnh phúc đến chết.
Khi cả người được thả lên giường êm, khi Jeno ở trên vừa thô bạo vừa cưng chiều đến từng milimet cơ thể trắng mềm hoa mỹ người nhỏ, Jaemin mới hiểu thái độ của Jeno khi nãy là bởi vì hắn không thể chờ thêm một giây một phút nào để kề cận tình yêu của đời mình nữa, chỉ mong mau mau có thể cùng cậu kịch liệt hoà tan.
Hắn đẩy cậu đưa, chủ động đan chặt vào nhau nhiều hơn. Cậu sờ lên hình xăm hoa trà nơi bả vai, sờ đến những vệt bỏng trên lưng cả bên mạn sườn mà dần thấy chân thật. Đến khi mọi đau đớn rã ra trong vui sướng thì Jaemin đã hoàn toàn tin rằng đây là sự thật, rằng cậu vẫn luôn có Jeno trong đời. Mãi mãi.
Lúc tỉnh dậy hành phố bên ngoài đã lên đèn, nơi tầng cao có thể nhìn cả Newyork lộng lẫy ánh điện, lấp lánh nhiều như sao năm đó ở Nam Shin. Chỗ trống bên cạnh đã không còn Jeno nữa, cậu thẫn thờ nằm sắp xếp lại dữ kiện, bao nhiêu câu hỏi, thắc mắc chảy trôi trong đầu bị tình yêu làm cho mờ mắt nên vẫn chưa trả lời được câu nào, thứ duy nhất cảm nhận được là cơn đau buốt cùng đủ vết tím đỏ khắp người này. Jaemin bật dậy, mặc quần lên rồi quấn chăn lò dò đi tìm Jeno hỏi chuyện.
Bạn nhỏ mắt nhắm mắt mở, tóc tai rối bời lết chăn xuống tầng dưới, giọng nhỏ mới ngủ dậy kêu như mèo con, "Jeno ơi..~"
10
Sau đó, sau đó chính là một nhà bốn người gồm Jeno, người phụ nữ xinh đẹp là mẹ hắn, người đàn ông trung niên ngồi xe lăn mà nhìn qua liền có thể nhận ra quản vùng, cuối cùng là ông chú bảnh bao quen mắt, ngoài ra còn hai người giúp việc đang đồng loạt nhìn vào thành viên mới có mặt.
56
Thành viên này cũng bừng mắt nhìn lại, nói không nên lời.
1
"..."
"..."
Jeno bước nhanh đến bên ôm cậu trở ngược lên phòng. Jaemin đỏ bừng mặt trách mình sao biết chọn thời điểm đúng lúc ghê, còn trước mặt quản vùng và phu nhân, những người nề nếp bật nhất tại phủ Lee hớ hênh như vậy.
"Jeno, bọc tớ lại ném ra ngoài đi!"
37
.
Một chiếc Na nhỏ quần áo chỉnh tề ở phòng ăn vẫn không thể ngẩn mặt, loay hoay không biết có nên hành lễ với nhà Lee không thì mẹ Lee đã hiểu ý cười bảo ở đây thì không cần. Nhưng nhân vật làm Jaemin sợ nhất lại là người đàn ông không ngừng chọc ghẹo cậu kia.
2
"Nào cậu bé ngoan, ăn đi cho lại sức. Đừng ỷ tuổi trẻ thì có thể quá độ nhé", người này đi đến phía sau, đứng giữa chỗ ngồi của cậu với Jeno, vỗ vai hai đứa cháu tuổi chơi tuổi lớn.
3
Na thỏ nghe ra giọng nói này lập tức "A" lên.
"Ông già Noel?!, là chú!"
"Sao? Điều ước có giá trị chứ? Mang Jeno trả lại cho cháu rồi đấy", Johnny nháy mắt giao hẹn riêng với cậu.
39
Thì ra người này chính là cậu ruột của Jeno, em trai mẹ hắn. Đáng lẽ cậu nên sớm biết người kết duyên với gia tộc Lee thì không phải dạng vừa mới phải, và tất nhiên vì lẽ đó mà vai vế gia đình của quản vùng phu nhân thực cũng không hề nhỏ. Người cậu Johnny này từ nhỏ đã rời vùng đất thơm để du học và định cư tại đây, trở thành doanh nhân tiếng tăm không ít, cũng là người mà Jeno thường xuyên liên lạc nhất.
Mẹ Lee vì yêu quản vùng và Nam Shin mà nhiều năm ở gia tộc chịu ràng buộc những luật lệ hà khắt, còn người em Johnny này vốn tư tưởng cởi mở, những lúc thông qua chị gái gặp cháu mình đã thấy Jeno cực kì xuất chúng, nói Jeno phù hợp với cậu hơn, hắn cũng quấn cậu dù chỉ thường gặp nhau qua những cuộc gọi xa.
Lên trung học còn lén lút với với cậu ruột mình có hứng thú với quản trị và kinh doanh, liền để người cậu hướng dẫn tham gia chứng khoán, tập tành đầu tư. Đó cũng là lý do thỉnh thoảng Jaemin lại thấy hắn hay cắm mặt vào điện thoại. Tư duy Jeno rất tốt, không ngờ dăm ba lần như thế đã thu lợi không ít, bây giờ tài sản hắn làm ra khi chỉ hơn mười tám tuổi cũng gọi là không tồi.
"Nhiều thế nào?", Jaemin liếm môi nhìn hắn khoái chí.
"Đủ để chuẩn bị bất kì loại sính lễ nào mà nhà Na yêu cầu"
35
Jaemin ở dưới bàn giẫm lên chân hắn, người lớn hơn bình thản không dao động.
2
Lại phải quay về chuyện ở phủ Lee, hắn và trưởng vùng sớm đã nhận ra nhiều dấu hiệu bất thường của bố Hyunjin, nhờ Johnny điều tra mới biết ông ta có dây chuyền đen giao dịch chuyển tiền đi Mỹ mấy năm nay. Mọi chuyện càng được phơi bày thì càng nguy hiểm khi mà Jeno đã lên kế thừa và lão ta thì đang gấp rút hoàn thành số giấy tờ dưới danh nghĩa nhà Lee lão đứng lâu nay sang lại cho hắn, đều là những giao dịch bất hợp pháp chưa được kê khai rõ ràng, nếu hoàn tất cho Jeno thì lão sẽ êm ả thoát khỏi toàn bộ số giao dịch bẩn từ việc khai thác và làm đền, thuế má cùng quỹ đầu tư lớn nhỏ của gia tộc Lee.
Sự việc đến hồi căng thẳng nhất mà trưởng vùng lại còn không ngừng đổ tư tưởng cho toàn bộ gia tộc ép Jeno phải tìm được người kết duyên trong năm, thì vụ cháy không lời báo trước đột ngột diễn ra. Nhắc về vụ cháy bạn nhỏ Na bất giác hơi run lên, Jeno biết cậu vì đêm đó mà ám ảnh âu cũng là lỗi của mình, không ngừng xoa gáy trấn an người yêu.
Jeno vốn là người nhanh nhạy, lại ngủ không sâu. Giữa khuya ở trong phòng nghe mùi xăng nồng lên liền thấy bất thường, chạy ra ngoài đã thấy lửa bắt xăng bùng lên mới vội vã trùm lấy chăn dày lao qua gian phòng bố mẹ, đám lửa lan khắp nơi đỏ rực mảnh trời không ai kịp trở tay điên cuồng gào thét trong đêm. Hắn đưa mẹ ra cửa hậu bí mật, là lối đi hiểm trong thiết kế phủ mà chỉ có người trong gia tộc mới biết. Bố hắn thì đến gian chính tìm trưởng vùng, hắn đưa được mẹ thoát ra an toàn rồi trở ngược vào thì phủ chính đã cháy đến tàn nhẫn.
Quản vùng ở bên xác của trưởng vùng đang bốc cháy, vì một cây xà ngang chắn ngang chân mà không thể thoát, Jeno buộc phải liều mạng kéo ông ra, động đến kết cấu nhà sập xuống toàn bộ, hắn cõng bố mình lao ra ngoài, thoát chết trong gan tất. Vì đó mà di chứng để lại bây giờ của ông đến nửa đời sau đành lòng làm bạn với chiếc xe lăn. Trong thời khắc sống chết đó Jeno đã loé lên một điều tưởng như điên rồ nhưng lại là con đường duy nhất để thay đổi vận mệnh này.
Theo một cách tích cực, nếu cái chết là lối thoát cuối cùng. Vậy thì trong đống lửa này, hắn sẽ chết đi để chính từ tro tàn của nó mà hồi sinh.
.
.
.
32