Bước Thật Chậm Về Phía Anh

Một tuần trôi qua, Mộng Linh vẫn cố tình phớt lờ Cố Tử Sâm. Ngoại trừ những lúc thảo luận công việc, cô gần như không nói chuyện với hắn.

Cô đem hết số thuốc mà Phương Lan mang đến cho mình, cất gọn vào một góc tủ. Vốn dĩ sức khỏe không có vấn đề, bồi bổ thêm cũng chẳng để làm gì. Quan trọng là có người không muốn cô mang thai đứa con của họ.

Buổi sáng Mộng Linh sẽ đến công ty bằng taxi, buổi tối sẽ ngủ cùng phòng với Minh Châu. Thái độ của cô đối với Cố Tử Sâm lạnh nhạt thấy rõ, đến cả thím Vương cũng lo lắng cho mối quan hệ của hai người.

Vẫn như mọi ngày, cô bước vào trong phòng làm việc, nhìn thấy ly cà phê sữa nóng được Cố Tử Sâm đặt sẵn trên bàn. Gương mặt thấp thoáng cười khổ, dứt khoát đem đổ xuống lỗ thoát nước, sau đó rửa sạch ly, đặt ngay ngắn lên trên kệ.

“Sao không uống mà lại đổ đi?” Trưởng phòng Lý bất ngờ đi đến hỏi.

Mộng Linh hơi giật mình, xoay người nhìn chị ấy rồi đáp:

“Em thấy không được khỏe. Nghĩ kỹ thì không nên uống cà phê sẽ tốt hơn.”

“Ừ, chị cũng thấy dạo này mặt em kém sắc. Mộng Linh, chị có đem theo trà hoa cúc, có muốn uống không?”

“Có ạ!” Cô vui vẻ nhận lấy.

Kỳ thực môi trường làm việc ở Cố thị không đến nổi nào, trước đây Mộng Linh chỉ cảm thấy áp lực trước thái độ hà khắc của Cố Tử Sâm, còn những đồng nghiệp khác mà cô quen biết đều rất dễ chịu, giống như trưởng phòng Lý hay trợ lý Trình vậy. Nghĩ đến chuyện sau này sẽ rời khỏi đây, cô có chút không nỡ.

Cầm theo ly trà hoa cúc mà trưởng phòng Lý rót cho mình, Mộng Linh trở về phòng làm việc, kiểm tra văn kiện quan trọng, sau đó mang sang cho Cố Tử Sâm xem xét.

Đã làm bao nhiêu cách vẫn không khiến cô tha thứ cho mình, hắn càng thêm phiền não. Vừa thấy cô để văn kiện lên bàn, hắn đã đứng dậy lao đến ôm chầm lấy cô, kết quả bị Mộng Linh thẳng thừng đẩy ra không thương tiếc.

“Chủ tịch, đây là công ty, anh định làm gì vậy?”

“Mộng Linh, anh xin lỗi…”

“Có thể đừng giận anh nữa được không?”

Cố Tử Sâm thở dài đầy bất lực. Hắn rơi vào trầm tư, không biết bản thân phải nên làm gì. Mộng Linh không mắng hắn, không đánh hắn, cứ lặng lẽ chịu đựng tổn thương rồi xa lánh hắn. Cố Tử Sâm cảm thấy rất khó chịu, giống như bị người ta tra tấn mà không thể tìm cách thoát ra được.

“Văn kiện tôi để trên bàn. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép…”

Mộng Linh tìm cách thoái thác rồi rời đi. Cố Tử Sâm nhìn theo bóng lưng cô, chỉ biết tiếp tục thở dài.

Nửa ngày lại trôi qua, không ngoài dự đoán của Mộng Linh. Đến giờ ăn trưa, cô nhận được cuộc điện thoại từ Vân Yên. Hôm nào cô ấy cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để gọi cho Mộng Linh, quan tâm hỏi han cô.

Nói chuyện được một lúc, Vân Yên chợt ngừng lại. Mộng Linh thấy cô ấy im lặng, liền hỏi:

“Vân Yên, có chuyện gì thế?”

“Mộng Linh à, tớ quên nói với cậu. Thiệu Quang Phong… anh ta về nước rồi.”

Vân Yên vô tình biết tin Thiệu Quang Phong về nước từ hôm đi họp lớp. Nếu là bình thường cô cũng chẳng kể cho Mộng Linh biết làm gì, nhưng ngày hôm qua gặp lại một người bạn cũ, cô ấy vô tình nghe người kia nói Thiệu Quang Phong nhắc đến Mộng Linh, còn muốn quay lại hàn gắn với cô nữa.

Bởi vì sợ anh ta sẽ làm phiền Mộng Linh, cho nên Vân Yên mới nói để nhắc nhở cô một tiếng.

“Vậy sao? Mặc kệ anh ta đi! Con người đó vốn không liên quan đến tớ nữa.”

“Ừm, tớ chỉ nói vậy thôi. Mộng Linh, nếu như tên khốn đó tìm đến cậu, cứ nói với tớ. Đàm Vân Yên này sẽ giúp cậu đánh tên khốn đó một trận ra bã.”

Mộng Linh phì cười. Vân Yên đúng là mạnh miệng mà!

“Được, được. Tớ biết rồi.”

Cô tắt điện thoại, ăn cơm rồi tranh thủ ngả lưng một lúc. Mộng Linh thậm chí chẳng để ý đến lời của Vân Yên nói về Thiệu Quang Phong. Trước đây là anh ta chê cô nghèo, chủ động quen người khác, bây giờ hối hận cái gì? Ngược lại, cô lại chẳng thể loại bỏ Cố Tử Sâm ra khỏi tâm trí mình.

“Mộng Linh, một lát nữa anh lái xe đưa em đi đón Minh Châu.”

“Tôi biết rồi, chủ tịch.” Nhận được tin nhắn từ hắn, Mộng Linh đáp lại một cách khách sáo. Cô nhìn đồng hồ, đã ba giờ chiều, công việc tương đối đã xong. Chỉ cần đem bản báo cáo cho phòng tài chính liền có thể thu xếp đồ để về.

“Mộng Linh, có người gửi hoa cho em này.”

Giọng trưởng phòng Lý vang lên từ phía sau, trên tay chị còn cầm một bó hoa hồng lớn. Mộng Linh ngơ ngác, chưa kịp hiểu chuyện gì thì chị ấy đã đưa bó hoa cho cô.

“Có nhầm lẫn gì không? Ai lại tặng hoa cho em chứ?” Cô nhíu mày khó hiểu.

“Không có nhầm lẫn đâu. Em xem, trong bưu thiếp đính kèm có ghi tên em nè.”

Trong tờ bưu thiếp màu hồng nhạt chỉ ghi vỏn vẹn tên của Mộng Linh và icon hình trái tim màu đỏ. Cô đành phải ôm bó hoa về phòng, thầm nghĩ có phải là Cố Tử Sâm bày ra trò này?

Nhưng ở đằng xa, hắn cũng nhìn thấy cô nhận lấy bó hoa, lòng thầm thắc mắc, rốt cuộc là ai đã tặng hoa cho Mộng Linh?

Một cuộc điện thoại lập tức được truyền đi, Cố Tử Sâm muốn biết chủ nhân của bó hoa đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui