Bước Vào Giang Hồ Gặp Giai Nhân


Mọi chuyện xảy ra đúng theo quỹ đạo của Mộ Lăng Thần vạch ra từ trước, nhưng hắn trăm lần vạn lần vẫn không ngờ tới Tề Nghiên Dương còn sống.

Sau khi thuyền buồm của ba người ra khơi, phía sau chính là thuyền của Lưu Ý Hiên, cách nhau khá xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy được cơn sóng thịnh nộ của biển cả từ từ nuốt chửng còn thuyền phía trước.

Một đại nạn kinh hoàng như thế, không ai nghĩ tới cả ba người trên thuyền đều an toàn dạt vào bờ và còn sống cho tới ngày hôm nay.

Đinh nhị gia của Đinh viên ngoại là người trong giang hồ, mọi sóng gió trong giang hồ hắn diễn nhiên biết được.

Các bang phái trong giang hồ bị Lưu Ý Hiên khuất phục, cầm đầu đánh lên phía Bắc.

Ai ngờ còn chưa chiếm hết mấy thành trì đã có nội phản, hại bọn họ tất cả đều bị tóm gọn.

Mà tên nội phản này không ai khác chính là Lưu Ý Hiên.

Đinh Trung Thành cùng người nhà lẩn trốn, cuối cùng thoát khỏi một kiếp nạn.

Giao Châu cùng Dương Châu trong mấy hồi đấu đá trở thành một mớ hỗn độn, thê thương tiêu điều, máu chảy thành sông.
Đinh Trung Thành ngồi trong căn nhà nhỏ lụp xụp ở trong một cánh rừng hoang, nhìn thấy trời mưa xối xả xuống, hắn ão não nghĩ tới những chuyện đã qua.
"Giang hồ giờ còn lại gì nữa chứ"
Nhị phu nhân trong nhà bưng một bát cháo nóng hổi đem đến, nhìn thấy hắn thơ thẫn liền hỏi
"Phu quân có chuyện gì sao?"
"Không có, ta chỉ cảm thấy giới giang hồ sắp bị diệt vong, lấy làm tiếc mà thôi"
Nhị phu nhân ngồi xuống chiếc ghế tre bên cạnh hắn, để bát cháo lên bàn rồi an ủi
"Chàng không cần quá lo lắng, hiện tại bọn họ có lẽ nên ở doanh trại, nhân sĩ giang hồ nhiều như vậy, sẽ không ai chú ý đến chàng"
"Ừ"
Đinh Trung Thành gật đầu, đưa tay vỗ vỗ lên mu bàn tay phu nhân đang đặt trên vai mình, nói tiếp
"Ta nhớ đến Tề thế tử cùng Chu cô nương.

Lần đó ta nhận mệnh giết hại cả nhà Chu Uyển Đình bây giờ thật sự hối hận.

Không biết hai người nọ ở trong cơn thủy nạn có bình an không"
Nhị phu nhân suy nghĩ một chút, đáp lời
"Hay là chàng thử viết thư đi.

Theo vốn hiểu biết của thiếp thì cách đại dương về phía đông là quốc đảo Cổ Lạp, phía tây là Đại Ngụy.

Chàn thử viết thư gửi đi hai nơi này, dù còn chút hi vọng cũng phải nắm bắt"
Đinh Trung Thành nghĩ một hồi, cảm thấy rất có lý.

Thế nên hắn đã gửi đi hai mật thư thăm dò.

Sau hai tháng, một bức thư nặc danh từ Đại Ngụy gửi về, nói là tìm được Tề Nghiên Dương.

Hắn vui mừng khôn xiết, thế là hắn bắt đầu bí mật truyền tin.
Trở về thực tại, toàn bộ sự việc giống như một vở kịch đẫm máu trôi qua, mà người được lợi nhất chính là Mộ Lăng Thần.

Tề Nghiên Dương tức đến phát điên, một tay cầm lấy ly sứ vứt xuống đất.

Tề gia hai đời phò tá Mộ gia giành lấy thiên hạ, bảo hộ biên cương.

Ngay cả phụ mẫu của nàng cũng vì giang sơn của hắn mà hi sinh trên chiến trường.

Ngoại công phò trợ hai đời thiên tử, nắm trọng quyền nhưng chưa bao giờ dám phật lòng hắn, vậy mà...
"Nghiên Dương, nàng bình tĩnh được không"
Chu Uyển Đình ôm lấy Tề Nghiên Dương, vuốt vuốt tấm lưng gầy của người kia.

Nàng cảm nhận được cơ thể của người kia nóng lên, trên vai mình chốc lát đã ướt đẫm nước mắt.

Chung Tử Ly nhịn không được xoay lưng nơi khác, Đường Minh Đức nhớ đến cảnh vợ con bị người khác chém chết trước mặt, lòng thù hận sôi trào như ngọn lửa rực cháy không thể dập tắt.

Thời gian qua hắn luôn ám ảnh, đến trong mơ cũng nhìn thấy cảnh đau thương ấy.

Nếu tiếp tục để bọn khốn kia sống ung dung, hắn sợ mình sẽ bị dày vò cho đến chết.
Buổi tối, Tề Nghiên Dương phát sốt nằm trên giường.

Nàng nhắm chặt mắt, đâu đó còn nhìn thấy vệt nước mắt khô trên khuôn mặt.

Chu Uyển Đình vẫn ngồi bên cạnh giường, cẩn thận dùng khăn ướt lau trán cho người kia.

Đột nhiên cánh tay bị Tề Nghiên Dương bắt lấy, đột ngột kéo người kia xuống giường.
"Đình Đình,..."
Chu Uyển Đình bất đắc dĩ nằm bên cạnh, vòng tay qua ôm lấy Tề Nghiên Dương vào lòng mình, nhỏ giọng vỗ về
"Không sao, có ta ở đây"
"Ta phải làm sao? Hức.

Ta từng nghĩ sẽ quên đi mọi chuyện xưa, ở lại nơi này sống một cuộc sống an nhàn.

Nhưng...nhưng..."
Tề Nghiên Dương nấc lên, vùi đầu vào hõm cổ Uyển Đình.

Trong lòng của Uyển Đình cũng bức rức khó chịu không thôi.

Nỗi đau mất nhà, nàng làm sao có thể quên.

Chỉ là Uyển Đình từ nhỏ đã tập giấu cảm xúc, cho dù trong lòng thật sự đau như dao cắt cũng không thể biểu hiện sự yếu đuối đó ra ngoài.

Với nàng, yếu ớt chính là chết.

Nhưng Tề Nghiên Dương thì khác, nàng ta từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, mọi sóng gió đều có người che chở.

Đùng một cái chỗ dựa duy nhất mất đi, từ một Thế tử tôn quý trở thành kẻ lưu lạc tha hương.

Mọi chuyện này đều là hoàng đế ban cho, người mà nàng ta luôn cho là quân chủ mà phục mệnh.

Chu Uyển Đình ôm người kia thêm chặt, từ từ giải thích
"Chu Uyển Đình ta sẽ không rời bỏ nàng, cho dù nàng lựa chọn con đường nào, ta đều sẽ đứng về phía nàng.

Nghiên Dương nàng nghe cho kĩ đây.

Nếu mọi thứ của nàng đều mất, vậy ta sẽ chỗ dựa vững chắc của nàng, vĩnh viễn không bỏ rơi nàng!"
Lời này nói ra, thành công chạm đến trái tim của Tề Nghiên Dương.

Người nọ buông nàng ra, nghiêng đầu nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp có chút ưu sầu của nàng.

Nghiên Dương mỉm cười, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn lên đôi môi người kia.

Chu Uyển Đình nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn dịu dàng của người kia, đưa tay ôm chặt eo của Nghiên Dương kéo lại.

Nụ hôn day dưa không dứt, mãi đến khi không thể hô hấp, cả hai mới từ bỏ buông ra.
"Đình Đình, Tề Nghiên Dương ta đời đời kiếp kiếp chỉ yêu một mình nàng.

Hãy để ta làm chỗ dựa duy nhất của nàng, được không?"
Chu Uyển Đình ánh mắt nhu tình nhìn người đối diện, nhẹ gật đầu.
"thù của nàng cũng là thù của ta, ta thề sẽ khiến tất cả những ai tổn thương nàng và ta đều phải trả giá đắt"
Tề Nghiên Dương khẳng định.

Cười xán lạn kéo Uyển Đình vào lòng.

Người kia nhìn ái nhân trước mắt không khỏi cảm thán, có được người, vạn lần không hối hận.
Sáng hôm sau, Tề Nghiên tỉnh giấc khi trời vừa hừng đông.

Sáng mùa thu gió thổi nhiều, mang theo hương hoa thơm ngát từ những khu vườn nàng trồng trong phủ.

Mùi hương nhẹ nhàng nhưng dễ chịu, nàng rời khỏi giường, cẩn trọng đắp chăn cho Uyển Đình rồi chính mình đi rửa mặt thay y phục.

Mà Uyển Đình là người luyện võ, vài động tĩnh nhỏ đã đánh thức nàng, nàng đoán được người kia đã thức, liền ngồi dậy rời giường theo.
"Sao nàng không ngủ thêm chút nữa?"
"Không muốn, ta muốn thức dậy cùng Dương nhi"
Tề Nghiên Dương rửa mặt xong, tự mình thay y phục xong xuôi liền chạy đến bàn trang điểm.

Trước gương đồng là khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp của ái nhân.

Nàng nhịn không được cúi đầu hôn lên má người kia một cái.

Song liền lấy lược cẩn thận chải đầu cho người kia
"Không cần.."
"Để ta...ta muốn chăm chút cho ái nhân của ta thật xinh đẹp"
Uyển Đình hết cách với người kia, chỉ cười e ngại để mặc người kia chuẩn bị cho nàng.
Hai người đến trù phòng, tùy tiện ăn một bữa sáng rồi cùng nhau đến đại sảnh.

Từ sớm nàng đã cho báo mời Chung Tử Ly cùng Đường Minh Đức đến, hai nàng cũng không thể chậm trễ để hai người kia chờ đợi.
"Công tử, có việc gọi bọn ta sao?"
"Thật xa lạ, ban đầu đều gọi ta là Dương đệ, hiện tại khách khí như vậy sao?"
Chung Tử Ly cười ha hả, ngồi bên xuống bên cạnh nói mấy lời đùa giỡn.

Mà Đường Minh Đức một bên trầm mặt, ẩn hiện trên khuôn mặt nét buồn rười rượi.

Nàng biết hắn là nghĩ đến chuyện gì, liền lên tiếng nói
"Bên tiền trang làm ăn thế nào?"
"Khá tốt, tiền lời gấp đôi tháng trước"
Chung Tử Ly trả lời đại khái.

Nàng nghiêm mặt, uống một ngụm trà, tiếp
"Đem toàn bộ tiền trang mua vũ khí.

Ngày mai ta sẽ cùng La Khải Uy về kinh đô"
Nghe lời này, Chung Tử Ly và Đường Minh Đức đều ngơ ngác, bọn hắn không hiểu ý định của người kia, lập tức đáp lại
"Dương đệ, ngươi mua vũ khí nhiều làm gì, hơn nữa còn muốn đến kinh đô Đại Ngụy để làm gì chứ?"
Kì thật đêm qua Tề Nghiên Dương cùng Chu Uyển Đình đã bàn bạc kĩ, nàng chọn cách trả thù, đem đám người Mộ gia phải bồi tội.

Giang sơn mấy nghìn dặm của Đại Lăng một phần là của Tề gia chinh chiến, gìn giữ bao năm, nói cách khác ngai vàng Mộ Lăng Thần tại vị cũng chính là Tề gia đổi lấy xương máu của mình.

Hiện tại bọn họ bất nhân, đừng trách nàng vì sao bất nghĩa.

Chu Uyển Đình ban đầu có chút suy tính riêng, nhưng nghĩ tới chính mình không phải người trong giới quý tộc, không thể hiểu hết những gì mà Nghiên Dương trải qua, nàng cũng tôn trọng quyết định của người kia.
"Ta muốn lật đổ Mộ gia!"
"Dương đệ!"
Hai người kinh ngạc đứng dậy đồng thanh hô.

Còn tưởng hai người nọ ngăn cản, nhưng trong chốc lát, Chung Tử Ly vỗ lên bả vai nàng một cái, nói
"Ta cùng Đường Minh Đức ủng hộ đệ.

Chuyện vũ khí ở Biện Thành cứ giao cho bọn ta"
Tề Nghiên Dương được người ủng hộ vô cùng cao hứng, rất nhanh mời bọn họ ăn một bữa no tại Nghiên Đình Lâu.

Sau đó cùng Chu Uyển Đình chuẩn bị hành lí đến trạm dịch của La Khải Uy.
Tề Nghiên Dương lấy danh nghĩa là hậu duệ duy nhất của Định Lăng Vương - chiến thần bình định một phương.

Cùng La Khải Uy đến kinh đô, chầu Ngụy đế.

Mặc khác, nơi biên thùy Biện Thành, Chung Tử Ly tìm mua binh khí, cùng ngựa chiến.

Tất cả đều là loại tốt chuyển từ quốc đảo Cổ Lạp.

Đường Minh Đức rục rịch chiêu binh, đại đa số là tầng lớp hạ lưu mà trước đây chịu ân của thế tử.

Bọn họ dù già hay trẻ đều muốn góp chút sức mọn cho sự nghiệp phục hưng của thế tử.

Rất nhanh đã tập trung rất đông người tham gia, nhưng chủ yếu là người không biết võ công hoặc thể lực không phù hợp.

Hại Đường Minh Đức phải thức trắng hai đêm suy nghĩ, cuối cùng chính mình đứng ra rèn binh.

Việc này so với hắn không phải quá khó, chỉ là số lượng binh sĩ cần rèn luyện quá nhiều.

Một mình hắn phải huấn luyện từ khi trời còn chưa sáng đến tối muộn, kéo dài đến một tuần khiến hắn không còn sức lực chống đỡ mà ngã bệnh.

Cũng mai trong quân ngũ có một số trai tráng sức lực hơn người, tiếp thu nhanh chóng, thay hắn ổn định lại quân đội.
Tề Nghiên Dương cùng Chu Uyển Đình ngồi xe ngựa một tháng liền đến kinh đô.

La Khải Uy xem như có phần bội phục thiếu niên trước mặt.

Ước chừng chưa đến hai mươi, tuy độc nhãn nhưng vẫn nhìn ra được vẻ mặt thanh tú, tuấn mỹ phi phàm.

Mà trên đường đi, hắn cùng thiếu niên trao đổi một số chuyện quan trường, càng cảm thấy nếu Đại Lăng có được hiền tài như nàng đúng là phúc khí của quốc gia.

Vì vậy những mâu thuẫn xảy ra với hai thủ hạ Chung, Đường công tử tạm thời hắn không nhắc đến quá nhiều, thật sự khâm phục tài năng của nàng.
Còn cô nương đi bên cạnh, nhìn sơ qua cũng biết hai nàng là tình nhân.

Chỉ là đánh giá sơ một phen, cô nương thập phần lạnh nhạt, khuôn mặt băng lãnh, toát ra khí thế bức người, xinh đẹp mà cường thế, khiến cho người ta cảm thấy như tiên nữ hạ phàm không dám bất kính.

Hắn biết được cô nương là nhân sĩ trong giang hồ qua giọng điệu và lời nói thẳng thắn, nghĩa khí, hắn rất tán thưởng.
Hắn tự nguyện vào cung diện thánh, xin ý chỉ triệu hai ngoại nhân vào cung.

Dĩ nhiên Ngụy đế đã đồng ý..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui