Edit: An TĩnhMáy bay lướt ngang qua bầu trời, để lại trên nền trời xanh một vệt trắng ngắn ngủi, cuối cùng vững vàng đáp xuống trường bay an toàn.
Khoảng thời gian năm năm, thành phố Đồng đã sớm có sự biến hóa lớn, bên tai đều vang lên những giọng nói quê hương không ngừng, bốn phía là người da vàng quen thuộc, mãi đến lúc này, Lộc Nhiên mới có cảm giác về nhà chân thực.
Mới vừa mở máy thì có một cuộc gọi đến, Lộc Nhiên vừa đi đến chỗ lấy hành lí vừa nhận điện thoại: “Mẹ, con đến rồi, mọi người đang chờ ở cổng nào vậy ạ?”
Mẹ Lộc ở đầu bên kia điện thoại vui vẻ trả lời lại: “Thật không đúng dịp, mẹ và ba con, còn có chú dì Thẩm đều đã đi du lịch mất rồi, mọi người đến thành phố A chơi mấy ngày, lên đường mới nhớ ra hôm nay con quay về.
”
Lộc Nhiên: “….
”
Cô thường xuyên nghi ngờ rằng không biết mình có phải là con ruột không, cũng may là trải qua nhiều năm như vậy, cô đã sớm quen với chính sách nuôi thả của ba mẹ, nếu không họ cũng sẽ không tùy ý để cô sống một mình ở Anh quốc tận năm năm đâu.
Lộc Nhiên đứng tại chỗ tiêu hóa hết đống sự thật này, mặt không đổi sắc, định sẽ cúp điện thoại.
“Mẹ đã tìm tài xế đến đón con rồi, lúc này có lẽ cậu ấy đã đến nơi, con đi ra cổng T1 là thấy ngay đấy.
”
Xem ra người mẹ của cô vẫn còn có chút lương tâm.
Lộc Nhiên lấy hành lí xong thì lập tức đi đến cổng T1, đi được nửa đường mới nhớ ra mẹ Lộc chưa nói là ai đến đón, thời điểm đang chuẩn bị gửi tin nhắn, đột nhiên điện thoại rung lên, một dãy số quen thuộc đập vào mắt cô.
Những con số trong dãy số này, không có ghi chú, cũng đã từng nằm trong danh sách đen (bị chặn) của cô một khoảng thời gian, đã năm năm trôi qua, nhưng cô vẫn thuộc nằm lòng, vừa nhìn thấy nó, trái tim lại mất khống chế đập mạnh.
Tay Lộc Nhiên run rẩy nhấn vào nút nhận, một giọng nói xuyên qua sóng điện thoại truyền đến tai cô, “Ngẩng đầu lên.
”
Cùng thời điểm giọng nói phát ra, Lộc Nhiên nhìn thấy người ở đầu bên kia ống nghe.
Thẩm Tịch mặc một bộ tây trang màu đen, thân hình cao ráo như tượng ngọc thạch đứng ở đối diện cô, trong con ngươi bao trùm bởi một màu đen tuyền huyền bí, tấm mắt nhìn thẳng vào cô, không có dấu hiệu buông lơi.
Hai người đứng cách nhau khoảng mấy mét, Thẩm Tịch chậm rãi đi đến, giống như đang bước qua khoảng thời gian năm năm, cuối cùng dừng lại trước mặt cô, khóe miệng hơi cong lên, đôi mắt đen nhánh hiện sự hứng thú, giọng điệu như thể chất vấn, lại mang theo sự tủi thân khó nói nên lời: “Chịu quay về rồi à?”
**
Hết chương 1.