Bước Vào Lòng Em

Edit: Peiria

Lý Vệ Quốc có gương mặt chữ quốc, mày rậm mắt to, tinh thần sảng khoái, dáng người không phát phì như đại đa số đàn ông tuổi này cho nên nhìn trẻ hơn tuổi thực rất nhiều. Nhìn thấy Nam Phong, ông rất xúc động, nét mặt mang chút tang thương do năm tháng lắng đọng lại.

Ông mở miệng, giọng điệu ít nhiều có phần thổn thức, "Mấy năm nay cậu vẫn bặt vô âm tín, cũng không biết cậu sống ra sao."

Nam Phong châm điếu thuốc, "Vẫn như vậy."

Lý Vệ Quốc nhìn động tác hút thuốc thuần thục của anh, đột nhiên có chút khổ sở.

Thật đáng tiếc cho một chàng trai, khi đó hào quang chói lọi, độc nhất vô nhị, gần nhưmỗi người đều tin tưởng anh chắc hắn nhất định có thể giành chức quán quân Olympic, làm vẻ vang nước nhà, có thể sáng tạo ra kỳ tích trong lịch sử Grand Slam. Vậy mà về sau...

Nhưng hiện tại, từ trên xuống dưới trong đội tuyển không ít người vẫn hoài niệm Nam Phong. Dù sao, hạt giống như anh, không dám nói trăm năm không có ai, ít nhất trên dưới hai mươi năm, cũng không có người thứ hai.

Haizz.

Nam Phong thấy nét mặt Lý Vệ Quốc phiền muộn, rũ mi, bỗng nhiên anh cười cười, kẹp điếu thuốc ở đầu ngón tay dập dập vào mép gạt tàn, khói bụi màu trắng nhẹ như cát rơi xuống. Anh cười nói, "Huấn luyện viên Lý, tôi rất tốt, thật đó."

Lý Vệ Quốc nhìn anh, thấy thiếu niên kỳ tài giờ phút này bình thản, giữa vầng trán anh tuấn không có chút buồn rầu suy sụp, chỉ có trầm tĩnh và ung dung, giống như năm tháng tôi luyện kiếm báu.

Lý Vệ Quốc sâu kín thở dài, "Vậy là tốt rồi."

Hai người nói chuyện một lát. Đơn giản chỉ là hỏi một chút về cuộc sống mỗi người, Lý Vệ Quốc nói tình huống của đội tuyển tỉnh gần đây, nhắc tới nhiều nhất là ba chữ "Kiều Vãn Vãn".

Có một số người trời sinh đã mang theo hào quang, đi tới đâu cũng có thể thu hút ánh mắt mọi người. Nam Phong đã từng giống như vậy, hiện giờ Kiều Vãn Vãn, cũng là như thế này.

Nam Phong yên lặng lắng nghe, khi thì phụ họa một hai câu, Lý Vệ Quốc thấy anh cũng không hỏi kỹ, vì thế có chút tò mò, "Hiện tại cậu chú ý tin tức của cô ấy sao? Tôi nhớ trước đây quan hệ của hai người rất tốt."

Lời này có chút ý tứ hàm xúc. Xem ra Lý Vệ Quốc không giữ được phong độ, ông thuộc cũng chỉ là một người đàn ông trung niên, mà đàn ông trung niên thường thích nghe ngóng bát quái.

Nam Phong đáp, "Sao có thể không chú ý được? Trên tivi thường xuyên nhìn thấy cô ấy."

Hóa ra sự quan tâm của anh đối với Kiều Vãn Vãn chỉ dừng lại ở "Trên tivi nhìn thấy" thôi sao...

Lý Vệ Quốc che miệng ‘khụ’ một tiếng, tiện đà hỏi, "Còn cậu? Mấy năm nay cậu đã làm gì?"

"Tôi sao, dẫn dắt hai đứa trẻ."

"Cậu đã có con rồi hả?!"

"..." Nam Phong 囧suýt nữa làm rơi điếu thuốc, anh vô cùng nghiêm túc địa giải thích, "Tôi dạy hai đứa trẻ, dạy chúng chơi tennis."

"À... À..., " Lý Vệ Quốc vừa rồi cả kinh, dứt khoát ngồi thẳng dậy, hiện tại nghe Nam Phong nói như thế, ông thở phảo một hơi, nét mặt thả lỏng, khi phản ứng kịp, ông lại bị hù dọa, "Cậu nói cậu đang làm huấn luyện viên ư?!"

"Có thể nói như vậy. Ừm, huấn luyện viên vỡ lòng."

Lý Vệ Quốc dùng hai giây tiêu hóa sự thật này, sau đó cảm thấy bản thân quá ngạc nhiên, Nam Phong làm huấn luyện viên thì sao? Không làm mới kỳ quái đấy...

Ông uống một ngụm nước, ngồi an ổn, hỏi Nam Phong, "Làm huấn luyện viên thấy thế nào? Mấy đứa trẻ hăng hái không?"

"Không tệ, tư chất tốt, cũng rất cố gắng. Tôi cảm thấy, bọn họ có năng lực gia nhập đội tuyển tỉnh."

Sau khi nghe xong lời này, nếu như Lý Vệ Quốc còn không hiểu, vậy ông uổng phí hai mươi năm lăn lộn ở đội tuyển tình rồi. Ông cười nói, "Hóa ra cậu đang đợi tôi, Nam Phong."

"Ừm." Nam Phong cũng cười, không hề mượn cớ che đậy, thản nhiên thừa nhận.

Lý Vệ Quốc nói, "Nếu cậu tin tưởng bọn chúng, vậy để chúng thi đấu thôi, đánh tốt còn sợ không thể vào đội tuyển tỉnh?"

"Tình huống của bọn chúng có hơi đặc biệt."

Nam Phong nói xong, tóm tắt lại hoàn cảnh của Lục Sênh một phen.

Tình huống đặc biệt của Lục Sênh chính là, thời gian cô học tennis quá muộn quá ngắn, dẫn đến kỹ thuật rèn luyện còn có chút thô ráp, nhưng là điều kiện tuổi tác cơ thể cô đã bước vào giai đoạn không thể bỏ qua, cần phải tiếp thu lượng huấn luyện cao hơn. Cho nên đây là thời điểm tốt nhất có thể tiến vào đội tuyển tỉnh, nhưng bởi vì kỹ thuật có hạn, cô không thể đảm bảo sẽ tỏa sáng ở trận đấu quan trọng, lọt vào vòng cuối cùng.

Vì vậy Nam Phong tìm đến Lý Vệ Quốc.

Lý Vệ Quốc nghe xong, gật đầu nói, "Tình huống như vậy cũng không phải tôi chưa thấy qua. Nam Phong, tôi nói thật cậu đừng để bụng, cô ấy học tennis thật sự quá muộn, muốn tiến bộ? Rất khó! Trừ phi là có thiên phú giống như Kiều Vãn Vãn. Chẳng qua Kiều Vãn Vãn từ sáu tuổi đã luyện tennis rồi. Ngay cả thiên phú cũng phải học từ sớm, không có thiên phú làm sao đuổi kịp người khác?"

Nam Phong không cho là đúng, "Huấn luyện viên, tôi cũng nói thật với ông. Tôi cảm thấy được một người vì sở thích của mình mà phấn đấu, vốn là chuyện tốt. Lục Sênh thích chơi quần vợt, vậy thì để cô ấy chơi quần vợt, không cần bận tâm quá nhiều đến hậu quả. Thiên phú kỳ thực là một khái niệm mơ hồ, nếu phải nói đến thiên phú, Lục Sênh cũng không phải không có, chẳng qua thiên hú của cô ấy bị giấu đi, tôi rất khó giải thích rõ ràng, nếu như sau này tôi mang cô ấy đến, ông nhất định có thể cảm nhận được."

Lý Vệ Quốc trêu ghẹo, "Tôi nói này Nam Phong, cậu vì đẩy mạnh tiêu thụ học trò của cậu, thật sự dốc hết sức, tại sao trước kia tôi không phát hiện ra cậu có tài ăn nói như vậy nhỉ?"

Nam Phong cười cười, không nói chuyện.

Lý Vệ Quốc uống nước, hiếu kỳ nói, "Sao cậu chỉ nhắc đến Lục Sênh? Không phải còn một người nữa hả?"

"Cậu ta, ừm, tính là mua một tặng một đi."

"..." Lý Vệ Quốc hết lời, "Mua một tặng một là có ý gì? Cho dò cậu nguyện ý đưa, chưa chắc đội tuyển tỉnh đã nguyện ý nhận!"

"Đứa bé kia tên là Từ Tri Diêu, thực ra thời gian luyện tennis cũng không lâu lắm, cậu ta..." Nam Phong dừng một chút, lắc đầu, "Một lời khó nói hết."

Lý Vệ Quốc không nhịn được đề cao cảnh giác, sợ chính mình không cẩn thận sẽ đáp ứng Nam Phong thu nhận thứ phẩm vào đội tuyển tỉnh. Ông hỏi, "Cậu ta có vấn đề gì?"

"Lòng của cậu ta không đặt ở tennis."

"Kỳ là, không đặt ở tennis, vậy còn tập luyện làm gì?"

"Ông nhìn cậu ra sẽ biết. Lấy tư chất của Từ Tri Diêu, kể cả lòng cậu ta không đặt ở tennis, nhưng muốn vào đội tuyển tỉnh cũng không phải vấn đề lớn."

Lý Vệ Quốc hơi kinh ngạc, "Lợi hại như vậy sao?"

Nam Phong bất đắc dĩ  lắc đầu một cái, "Nói thật, ngược lại tôi thật sự hy vọng cậu ta không lợi hại như vậy."

"Từ Tri Diêu lợi hại như vậy cũng chỉ là mua một tăng một, vậy còn Lục Sênh? Cô ấy lợi hại ra sao, có thể đánh vào đội tuyển tỉnh không?"

"Cô ấy à." Nam Phong bỗng gợi khóe môi, mặt mày cong cong, trong nụ cười hàm chứa chút dịu dàng, "Cô ấy muốn đánh Grand Slam."

Đương nhiên Lý Vệ Quốc không tin, ông nhẹ nhàng tựa vào ghế dựa, "Cậu cứ khoác lác đi, dù sao khoác lác cũng không phải nộp thuế. Cậu đừng tưởng rằng hôm nay cậu khoác lác như vậy thì tôi có thể bị cậu lừa dối."

"Tất nhiên là không thể rồi. Huấn luyện viên Lý, nếu hai đứa trẻ đó có thể vào lọt vào bán kết giải "Ngôi Sao Tương Lai" cho thanh thiếu niên, tôi hi vọng ông có thể cho bọn chúng một cơ hội."

Lý Vệ Quốc ý vị thâm trường nhìn Nam Phong, "Tôi nghĩ hôm nay cậu tới tìm tối, thuần túy là đi cửa sau, tay không bắt sói trắng."

Kỳ thực dựa vào quan hệ của Nam Phong trong đội tuyển tỉnh, muốn sắp xếp một, hai tuyển thủ vào cũng không phải chuyện gì khó. Lý Vệ Quốc không vội đồng ý với anh, cũng là muốn xem trước hai đứa trẻ rốt cuộc là trình độ nào. Tuy nhiên, trong lòng ông đã hạ quyết tâm, chỉ cần hai học trò của Nam Phong không quá yếu, ông sẽ nể mặt Nam Phong.

Nhưng hiện tại, Nam Phong khoác lác xong, lại đề nghị thông qua trận đấu tới mới quyết định kết quả. Điều này khiến Lý Vệ Quốc có chút không hiểu nổi...

Nam Phong trả lời tháo gỡ nghi hoặc của ông: "Tài nguyên nhân mạch quả thật cũng tính là một loại thực lực. Nhưng Lục Sênh và Từ Tri Diêu đều còn trẻ, tôi hi vọng bọn chúng có thể thông qua nỗ lực của mình đi tranh thủ vài thứ, mà không phải quá phận ỷ vào người khác, như vậy đối với bản thân chúng mới có lợi."

Lý Vệ Quốc cảm thán, "Cậu đó, cũng coi như hết lòng kết dạ."

Nam Phong mỉm cười, "Cũng không có gì."

***

Cúp "Ngôi Sao Tương Lai" dành cho thanh thiếu niên toàn quốc có hai vòng. Vòng thứ nhất là chia thành các trạm đấu loại, vòng thứ hai mới là tranh tài toàn quốc.

Có ba trạm đấu, theo thứ tự là Bắc Kinh, Thượng Hải, Thành Đô, ba trạm chọn ra 16 tuyển thủ đánh đơn, 8 tuyển thủ đánh đôi mạnh nhất, cuối cùng thi đấu quy mô toàn quốc ở trạm Bắc Kinh.

Bởi vì tác dụng của thi đấu theo trạm chỉ là đào thải, bởi vậy định ra 16 người mạnh nhất thì không cần tiếp tục trận đấu, tuyển thủ được chọn trực tiếp chuẩn bị cho thi đấu toàn quốc.

Trong ba trạm tranh tài, Bắc Kinh và Thượng Hải cạnh tranh kích liệt nhất, áp lực của Thành Đô nhỏ hơn một chút. Một số người bởi vì muốn lọt vào vòng trong, sẽ bỏ Thượng Hải, Bắc Kinh, ngàn dặm xa xôi chạy tới Thành Đô thi đấu. Nhóm Lục Sênh cách Bắc Kinh khá gần, Nam Phong trực báo danh tại trạm Bắc Kinh.

Trưa ngày 20/12, một nhóm bốn người ngồi tàu đi Bắc Kinh. Bởi vì là mùa đông, phong cảnh bên đường cũng không có gì xem, ngoại trừ nhà cửa nghìn bài một điệu, chính là đất đai bỏ hoang khô cằn, hoặc là lá cây rụng hết, ngay cả bầu trời không bị tầng mây che phủ, cũng không tìm thấy một chút sắc xanh.

Hào hứng của họ cạn sạch.

Toàn bộ hành trình, Nam Phong nhắm mắt dưỡng sức. Lục Sênh vừa cùng Đinh Tiểu Tiểu và Từ Tri Diêu nhỏ giọng nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng vừa liếc Nam Phong. Anh nhắm mắt, nét mặt trầm tĩnh yên lặng, khiến người ta nghĩ rằng đó là thời gian tốt đẹp nhất.

Lục Sênh và Từ Tri Diêu chưa từng đến Bắc Kinh, Đinh Tiểu Tiểu đã đến vài lần, đều là du lịch. Hai đứa trẻ nghe Đinh Tiểu Tiểu giới thiệu: Bắc Kinh rất rộng, Cố Cung cực kỳ to lớn, quảng trường Thiên An Môn khắp nơi đều có cảnh sát, Di Hoà Viên rất được, dân số còn đông hơn số gạch của Vạn Lý Trường Thành, còn có sân vận động Tổ Chim... Nghe vậy bọn họ mê mẩn không thôi.

Từ Tri Diêu hỏi Lục Sênh, "Sư muội, cậu muốn đến đâu nhất?"

Lục Sênh chống má, cười nói, "Tôi muốn xem nghi thức thượng cờ."

"Thật khéo, tôi cũng muốn đi."

"Ta còn muốn đi thăm Cố Cung."

"Ừm." Từ Tri Diêu vội vàng gật đầu, lập tức lại lắc đầu thở dài, "Đáng tiếc, chúng ta vẫn phải huấn luyện."

"Không sao, đằng còa cũng được xem trên TV." Lục Sênh an ủi cậu.

Chạng vạng tối, bọn họ xuống tàu, sau khi đến khách sạn đặt trước ăn bữa cơm đơn giản, Lục Sênh hỏi Nam Phong: "Huấn luyện viên, tối nay chúng ta đi đâu huấn luyện?"

"Hôm nay không cần huấn luyện, ở lại khách sạn ngủ sớm một chút."

"Được ạ.... Vậy ngày mai đi đâu huấn luyện?"

"Ngày mai..." Nam Phong dừng một chút, trên mặt thoáng mỉm cười, dịu dàng mà sáng ngời, giống như sao băng xẹt qua trời đêm sâu thẳm. Anh hỏi lại, "Không phải ngày mai muốn đi xem thượng cờ ư?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui