Tôi tên Nguyễn Khả Hân là con một trong nhà,tôi được sinh ra trong một gia đình khá giả, ở miền Tây đất nước nơi có nhiều trái cây nổi tiếng, ba mẹ rất thương tôi, từ nhỏ luôn được ba bảo bọc chăm sóc.
Ba mẹ tôi có một vựa trái cây bán ở chợ thị xã, cuộc sống của tôi không thiếu thứ gì, một gia đình thật hoàn hảo.Tôi rất hạnh phúc khi có một người ba tuyệt vời luôn yêu thương tôi và chăm sóc tôi còn nhiều hơn cả mẹ, lúc nào đi đâu cũng ẩm theo tôi.
Nhưng niềm vui và hạnh phúc đó không ở bên tôi được lâu, biến cố ập đến khi tôi 14 tuổi mẹ tôi người tôi luôn kính trọng vậy mà có người đàn ông khác. Người đàn ông đó là mối làm ăn lâu năm với gia đình tôi, từ trên thành phố xuống.
Thấy ba đau khổ và khóc 1 mình tôi rất đau lòng và thương ba rất nhiều. Ba là người đàn ông tuyệt vời, yêu thương vợ cưng chiều con và hiền lành với mọi người, vậy tại sao mẹ lại phản bội ba tôi.
Ba tôi dùng sức thuyết phục và tha thứ cho mẹ tôi mà không hề tức giận hay trách móc mẹ tôi 1 tiếng nào, có lẽ vì ông rất thương bà ấy, mẹ tôi quay về sửa chữa lại lỗi lầm, tôi và ba tôi rất mừng vì đều đó.
Nhưng lòng người đã đổi làm sao có thể trở về như cũ được, mẹ tôi vậy mà trở lại và tìm cách lấy được giấy tờ nhà đất, giấy tờ kinh doanh của vựa trái cây bán hết và ôm số tiền đó theo tình nhân.
Ba tôi vì quá yêu bà ấy và tất vọng tức đến nỗi lên cơn đột quỵ chết tại nhà trong vòng tay của tôi, trước khi nhắm mắt ba tôi sờ mặt tôi chối:
- Ba…ba xin lỗi, con gái cưng của ba…ba đã không cho con một gia đình hạnh phúc, ba…ba đã.. đã không cho con một… một người mẹ tốt, ba…ba xin lỗi con gái…Con… con ráng sống tốt, ba yêu con.
Tôi khóc lóc thảm thiết, tôi ôm ba tôi mà nước mắt tuôn rơi:
- Ba..Ba ơi đừng bỏ con, đừng bỏ con đi mà, con không cần mẹ, con chỉ cần ba sống bên con thôi, ba ơi, baaaaa.
Hôm nay tôi mất ba ngày tôi vừa tròn 15 tuổi, tôi và ba muốn trốn ở trong nhà để đợi mẹ về làm tiệc sinh Nhật cho tôi, nhưng ai ngờ.
Ngày tôi sinh ra cũng là ngày tôi mất đi người yêu thương tôi nhất trên đời này.
Tôi sống ở nhờ nhà của chú Út để ăn học, chú thím rất thương tôi, dù gia đình chú thím không khá giả như gia đình tôi, nhưng cuộc sống rất tốt vui vẻ và ấm áp.
Tiền tôi dành dụm được trước đây tôi để dành trả tiền học phí, tôi cố gắng học để sau này đền đáp lại chú thím.
Nhưng 1 thời gian sau người mẹ đó quay về đồi quyền nuôi tôi bà ta nói ba tôi mất rồi thì nuôi tôi là trách nhiệm của bà.
Cho dù gia đình chú Út thương cháu cũng không giữ tôi lại được vì trên pháp luật là không có quyền,nên đành cho tôi đi.
Tôi ngây thơ không biết gì cứ ngỡ mẹ thương tôi nên vui vẻ sống với mẹ, mẹ cũng cho tôi ăn học đàng hoàng.
Càn lớn tôi càng giống ba tôi, với đôi mắt đen to tròn, khuôn mặt khả ái, sóng mũi cao và đôi môi hồng xinh xắn.
Người dượng rẻ nhiều lần có ý đồ với tôi, nhưng tôi rất cẩn thận luôn khóa cửa phòng khi về đến nhà.
Năm nay tôi tròn 18 tuổi, từ lúc lên đây ở mẹ không cho tôi liên lạc với gia đình chú Ut, tôi rất nhớ họ. Tôi đang học bài thì nghe tiếng cãi vã.
- Anh là cầm thú à! Anh ở với tôi mà còn muốn lấy luôn con gái của vợ à! Ngoài đường có bao nhiêu gái sao anh không chơi mà cứ muốn con gái tôi.
- Cô câm miệng lại cho tôi, ai kêu con gái cô ngon như vậy? Cô cũng đừng tỏ ra mình là người mẹ thanh cao, không phải cô nuôi nó cho lớn khi đủ tuổi cô sẽ làm thủ tục cho nó qua làm vợ bé của thằng già đó à! Bán nó thì cho tôi chơi nó trước đi, thằng già đó cần gái đẹp đâu cần biết nó nguyên hay không.
Tôi nghe 2 người cãi nhau mà chết đứng, hoá ra tất cả đều là lừa dối, tôi bụm miệng lặng lẽ rơi nước mắt.