Tôi ngại ngùng quay lại bếp làm đồ ăn, quản gia hỏi tôi:
- Lúc nãy thiếu gia có la gì con không? Mà sao mặt của con đỏ vậy?
Tôi vội trả lời rồi né tránh:
- Dạ không có ạ, thiếu gia không có la con chỉ hỏi con là ai thôi, mặt con chắc đỏ vì bếp nóng đó ạ.
Bà quản gia không nghi ngờ tiếp tục đi làm việc. Bà quản gia vừa đi thì chị Tuệ Nhi đi vào cũng hỏi tôi câu giống bà quản gia:
- Khả Hân sao mặt em đỏ vậy? Em bị sốt à?
- Dạ không có gì đâu ạ, tại em nấu ăn nên mặt em mới nóng vậy thôi không có gì đâu ạ!
Tôi vừa trả lời chị Tuệ Nhi vừa cuối mặt xuống tiếp tục đi dọn cơm. Quay đi nơi khác không thì chị ấy phát hiện ra mất. Chị Tuệ Nhi quan tâm đến tôi nói:
- Em có bệnh thì nói với chị nha! Không được giấu.
- Dạ.
Trả lời xong tôi tiếp tục công việc, một lát sau thì mọi người đã xuống bếp đầy đủ, tôi bắt đầu dọn chén đũa lên, nhưng mà tôi đi đâu làm gì thì Lý Thế Bảo anh ta cũng nhìn theo.
Tại sao tôi quên mất chị Tuệ Nhi là em gái anh ta đi cùng đến buổi tiệc hôm đó chứ!? Mà thật sự là không nhận ra vì chị Tuệ Nhi bây giờ khác người ở buổi tiệc lắm, sao tôi lại vào đúng han cọp vậy nè!?
Sao khi mọi người ăn xong tôi dọn dẹp rồi cũng không còn gì làm nên đi ra ngoài sao vườn hoa hồng tưới nước cho hoa, đang đứng tưới cây thì chị Tuệ Nhi từ phía sau hù tôi:
- Hù…Đang làm gì vậy bé Hân dễ thương.
- Ááá…Chị làm em hết hồn hết vía à, em đang tưới nước cho hoa nè! Sao chị không đi nghĩ ngơi đi, ra ngoài đây nắng lắm.
- Mới ăn cơm xong chị muốn đi vòng vòng cho xuống cơm, mà nè lúc nãy có thật là vì bếp nóng nên đỏ mặt không? Sao chị thấy không phải là vậy ta, mà bé và anh hai chị có quen biết nhau à? Anh mới về nước hôm nay mà?_Chị Tuệ Nhi nghi ngờ hỏi tôi.
Tôi vội vàng chói không muốn ai biết anh ta làm gì tôi, thật sự rất xấu hổ và sợ anh ta khuông mặt lạnh lẽo đó, nghĩ vậy tôi vội nói:
- Dạ không có gì đâu, chị nghĩ nhiều rồi!
Nhưng chị ấy cứ hỏi tôi miết:
- Có thật không? Chị thấy không phải vậy nha! Khai thật đi.
- Em không có mà, em mới gặp thiếu gia luôn làm sao mà quen với chả biết chứ, chị nghĩ nhiều quá rồi đó.
- Không tin chắc chắn có vấn đề.
Nhưng mà chị Tuệ Nhi không tin ôm tôi mà chọt lét, tôi nhột muốn nhảy dựng lên luôn.
Vậy mà hai đứa tôi giỡn với nhau tôi quên mất tôi là người hầu trong nhà của chị Tuệ Nhi luôn Á.
Buổi chiều tôi phụ giúp mọi người dọn cơm, bác quản gia nói với tôi:
- Khả Hân con lên lầu kêu ông bà chủ xuống ăn cơm đi, đến thư phòng kêu cậu chủ luôn nha! Nếu cậu chủ không có ở thư phòng thì con lên lầu hai phòng ngủ của cậu chủ kêu cậu ấy xuống.
Nói đến Lý Thế Bảo là tôi hơi rén nên kiếm cớ:
- Bác con đang cắt đồ ăn với lại không phải bác nói cậu chủ không thích ai lên phòng cậu ấy à!
- Con cứ đi đi để ta làm, cậu chủ không thích vào phòng cậu ấy nhưng lên kêu xuống ăn cơm thì không có sao đâu.
Thế là tôi đành phải đi vậy trốn không thoát, đi lên kêu mọi hết ông bà chủ và hai tiểu thư thì không có Lý Thế Bảo ở thư phòng nên tôi lên lầu hai gọi.
Đi đến cửa phòng ngủ tôi gõ cửa nhưng không nghe tiếng trả lời, tôi rõ cửa nữa thì không nghe thấy nhưng cửa phòng mở khoá, ủa là sao?
Tôi đưa mắt nhìn vào thì thấy Lý Thế Bảo đang nằm ở trên giường tôi đưa đầu vào kêu nhưng vẫn không nghe thấy trả lời, có vẻ anh ta ngủ rất ngon nên không nghe thấy.
Tôi cả gan bước vào đi đến bên giường kêu:
- Thiếu gia xuống ăn cơm ạ?
Vừa nói hết câu thì có bàn tay kéo tôi xuống thân thể cường tráng của Lý Thế Bảo đè lên người tôi, tôi vội đẩy ra và hét lên:
- Thiếu...thiếu gia buôn tôi ra.
- Không thích tôi thích ôm em đấy thì sao nào?
- Không được thiếu gia cửa đang mở tôi hét lên thì mọi người sẽ biết anh đang làm gì tôi đấy.
Tôi tự tin ở nhà anh ta thì anh ta không giám làm gì tôi huống chi cửa đang mở, nhưng câu anh ta nói ra làm tôi sợ hãy:
- Em cứ hét đi, phòng này cách âm rất tốt sẽ không ai nghe thấy đâu, huống chi cửa tôi đã dùng điều khiển khoá lại rồi_Lý Thế Bảo lưu manh nói.
- Anh... anh...
- Anh cái gì mà anh, tôi đi mấy hôm nay nhớ em muốn chết, để tôi hôn em một chút.
Vừa nói hết câu Lý Thế Bảo cuối xuống hôn lên môi tôi, vừa hôn vừa cắn mút môi tôi rồi đưa lưỡi vào miệng tôi mà hút lấy mặt ngọt trong tôi.
Tôi cố gắng đẩy anh ta ra nói:
- Thiếu gia xuống ăn cơm thôi, không mọi người sẽ nghi ngờ.
Lý Thế Bảo lưu manh nói:. đam mỹ hài
- Tôi không muốn ăn cơm_Dời lên hôn nhẹ vành tay tôi nói_Tôi muốn ăn em.
- Không, không được đâu mà.
Lý Thế Bảo hôn tôi một chút thì thả ra để tôi đi vì sợ tôi ở trên này lâu mọi người sẽ nghi ngờ.