Bước Vào Nhà Tôi Thì Em Phải Làm Vợ Tôi

Sao khi chạy khỏi phòng tôi đã cố gắng lấy bình tĩnh lại, phải làm sao đây? Làm sao để né được tên Lý Thế Bảo kia đây?

Xuống bếp phụ mọi người dọn chén đũa và thức ăn lên vừa xong thì cả nhà ông chủ cũng đã xuống đủ, mọi người bắt đầu ăn tối.

Tôi đang ở dưới bếp để dọn đẹp thì nghe tiếng Lý Thế Bảo nói:

- Cô người làm mới đến lại đây.

Tôi ngước mắt lên nhìn thì thấy Lý Thế Bảo đang chỉ vào tôi, lúc này mấy chị người làm và bà quản gia ai cũng nhìn tôi, sợ tôi bị quở phạt vì thiếu gia nổi tiếng khó khăn.

Tôi chậm chạp bước lên đứng gần Lý Thế Bảo lúc này anh mới lên tiếng:

- Ba mẹ con muốn cô ấy từ ngày mai sẽ làm người hầu riêng cho con.

Lúc này thì tôi hết hồn, má ơi tôi muốn chạy trốn khỏi Lý Thế Bảo mà bây giờ anh ta bắt tôi làm người hầu riêng thì tôi trốn kiểu gì?

Chị Tuệ Nhi lúc này lên tiếng:

- Anh hai nổi tiếng khó khăn như vậy tội nghiệp bé Hân.


Chị Tuệ Nhiên cũng lên tiếng giúp tôi:

- Đúng đó, Khả Hân em ấy còn nhỏ lở làm gì không vừa ý anh, thì anh lại la con bé, thêm hoàn cảnh bé Hân rất đáng thương lở hôm nào anh giở chứng đuổi việc con bé thì rất tội nghiệp.

Lý Thế Bảo lúc này trả lời:

- Cô ấy sẽ không bao giờ bị đuổi việc hay rời khỏi nhà này đâu nên hai em yên tâm.

Bà chủ lúc này lên tiếng:

- Con đảm bảo không? Con bé mẹ rất thương vừa giỏi lại hiền nên con nói phải giữ lời, chứ tánh của con cả nhà ai không biết.

- Con chắc chắn.

Lý Thế Bảo vừa trả lời bà chủ vừa nhìn tôi mờ ám, thấy mọi người ai cũng thương cũng bên vựt nên tôi rất vui và biết ơn, nhưng tôi không thể mở miệng cầu cứu phải làm sao đây?

Lúc này thì ông chủ cũng lên tiếng:

- Được rồi nếu con nói vậy thì thôi thích sao thì làm vậy, nếu một ngày nào đó con bé làm sai thì không được đuổi việc con bé trả về nhà bếp làm việc là được rồi.

- Dạ con biết rồi.

Lý Thế Bảo nghe ông chủ quyết định thì cười mờ ám còn tôi thì rầu hết biết. Lý Thế Bảo lúc này quay qua tôi nói:

- Vậy lát nữa hoặc ngày mai cô thu dọn đồ của cô từ nhà dưới lên phòng ngủ của người hầu trên lầu hai ở đi, khi nào tôi cần gọi cô phải có mặt liền.

- Dạ.

Tôi cuối đầu trả lời mà muốn khóc đến nơi, phải làm sao đây?

Đợi cả nhà ông bà chủ ăn cơm xong đi hết mọi người mới xúm lại an ủi tôi, bà quản gia nói:


- Con lên trên đó phục vụ thiếu gia có gì không biết thì xuống hỏi bác đừng để thiếu gia bực bội mà trách móc con nghe không?

- Có gì không biết thì chạy xuống hỏi mọi người sẽ lên giúp cưng nha!

- Đúng đó, ai cũng thương cưng hết nên có gì chạy xuống kêu bọn chị nha!

Tôi cảm động vì ở đây ai cũng tốt với tôi, tôi gật đầu nói: "Cám ơn mọi người ạ"

Thế là sao đó tôi phải cuốn gói đem đồ đạt lên lầu hai ở, đồ tôi cũng không nhiều vì lúc đến đây đồ ở nhà trọ tôi còn chưa đi lấy nên rất ít đồ.

Buổi tối khi tôi chuẩn bị ngủ thì nghe tiếng gõ cửa, đi đến mở cửa chưa kịp nhìn xem là ai thì Lý Thế Bảo đã ôm tôi quay một cái đóng cửa phòng lại khoá trong, tôi hốt hoảng nói:

- Thiếu...thiếu gia giờ này đến giờ nghĩ rồi ạ, có gì sáng mai anh sai bảo có được không?

- Không, tôi là nhớ em muốn ôm em ngủ có được không?

Vừa nói Lý Thế Bảo bước thẳng vào phòng, tôi chạy theo ngân cảng lại thì anh ta bước đến cái tủ để quần áo của tôi bên cạnh vách tường có một cái nút bấm vào thì cái vách mở ra là một cái cửa ẩn.

Mà phòng ngủ của tôi ở ngai bên cạnh phòng ngủ của Lý Thế Bảo nên bước qua cửa đó là phòng ngủ của anh ta, anh ta nắm tay tôi loi qua phòng anh ta và đóng cửa lại tôi hốt hoảng nói:

- Cái...cái...cái này.

- Cái cửa này là lúc tôi được người của tôi báo lại em đến nhà tôi ở thì tôi đã cho người làm nó, đến khi tôi về thì đã hoàn tất, hôm nay là lần đầu tiên sử dụng_Lý Thế Bảo còn nhiệt tình giải thích cho tôi biết.


OMG, tôi mới vừa nghe chuyện gì đây? Cái quái gì vậy? Vậy có nghĩa là từ ban đầu anh ta đã sắp xếp hết rồi, chả trách mấy hôm nay ngày nào cũng thấy có thợ lên lầu hai làm việc.

Trở về hiện tại trong lúc tôi đang tải hết nội dung nãy giờ đang nghe thì Lý Thế Bảo đã đem tôi lên giường và để tôi ngồi lên đùi anh ta.

Tôi định nhảy xuống thì eo bị kéo lại Lý Thế Bảo nói:

- Ngồi yên tôi ôm một chút, nhớ muốn chết mấy hôm nay không gặp em thật sự rất nhớ em, đã vậy còn không cho tôi cho người theo em nữa, mấy hôm nay em đã làm gì? Hửm.

- Anh để tôi ngồi xuống được không hoặc là bỏ tôi ra được không?

- Không thích, một là ngồi ở đây kể chuyện tôi nghe, hai là nằm dưới thân tôi rên rĩ em chọn đi.

Vừa nói Lý Thế Bảo vừa hôn lên má tôi nhè nhẹ.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận