Sao khi nói chuyện với mọi người xong rồi Lý Thế Bảo đi lên phòng để xem Khả Hân thế nào, thấy cô bé ngủ ngon anh nhẹ nhàng lên giường ôm cô vào lòng nhắm mắt ngủ.
Đến chiều Lý Thế Bảo hôn nhẹ lên má tôi nói:
- Bé cưng thức dậy đi chiều rồi, chúng ta xuống ăn cơm.
Tôi mở mắt ra thì thấy Lý Thế Bảo đang nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, tôi dụi mắt rồi ngồi dậy đi rửa mặt.
Nhiều lúc suy nghĩ có ai làm người hầu mà được như tôi không? Toàn ngủ trong phòng của cậu chủ mà nằm trên giường lớn của cậu chủ để ngủ nữa.
Đi xuống lầu tôi đến phòng bếp để phụ mọi người nấu ăn, như trong nhà ai cũng biết tôi gặp chuyện lúc trưa hết mọi người không cho làm còn quay lại hỏi thăm. Bà quản gia hỏi:
- Bé Hân con thế nào rồi? Vết thương có đau lắm không? Tội nghiệp con bé.
- Dạ con không sao ạ, thiếu gia đưa con đến bệnh viện kịp thời nên chỉ có vết thương ở bụng là nhiều còn ở đùi xuống chân chỉ bị đỏ không có phòng lên.
Mấy chị làm chung thì nói:
- Cái con mụ ác độc, chị mà biết mụ đó là ai thì chị chặn đường đánh cho một phen.
- Đúng đó, chị sẽ tham gia đánh hội đồng con mụ ấy.
- Mà bé Hân mấy hôm nay nghỉ ngơi đi, không cần làm gì hết dưỡng thương có gì tụi chị giúp em cho.
Tôi rất vui vì mọi người ai cũng thương tôi, tôi rưng rưng nước mắt mà cám ơn mọi người:
- Em cám ơn mọi người, mọi người thương em quá thương em còn hơn mẹ ruột của em nữa.
Mấy chị vui vẻ cười và hỏi thăm tôi xíu thì chia nhau làm việc, đến giờ cơm ông bà chủ, thiếu gia và tiểu thư xuống ăn cơm vừa thấy tôi bà chủ kêu tôi lại hỏi:
- Khả Hân con đến đây ta xem, hôm nay vết thương của con thế nào rồi, có đau lắm không con?
- Dạ con cám ơn bà chủ, con uống thuốc của bác sĩ nên không có đau lắm ạ.
Lý Tuệ Nhiên cũng quan tâm nói:
- Em rán uống thuốc và sức thuốc đừng để lại sẹo nha! Có gì để chị tìm mấy sản phẩm tốt cho em sức, không nên để lại sẹo không thì sao này chồng chê đó.
- Không có chê đâu.
Lý Thế Bảo buột miệng trả lời, ai cũng đổ dồn ánh mắt vào anh, lúc này anh mới nhớ sực tầng hắn nói:
- Ý anh là người thương em ấy thật lòng thì dù là có sẹo cũng sẽ không chê đâu.
Mọi người mới “Ồh” lên một tiếng đồng tình, Lý Tuệ Nhiên tiếp tục tức giận nói:
- Thật là nghĩ đến mà tức quá đi mà, gặp chị thì cô ta tới số rồi. Sao này có gặp cô ta em cũng đừng có sợ, gặp đâu đánh đó cho chị.
- Dạ.
Tôi cuối đầu cười và cảm ơn tình cảm của mọi người dành cho mình, vô tình nhìn liếc sang thấy Lý Thế Bảo đang nhìn tôi chăm chú, kiểu tất cả hành động của tôi anh ta đều muốn thu vào mặt hết.
Sao khi ăn tối xong mọi người không cho tôi ở lại làm việc kêu tôi lên lầu uống thuốc và nghỉ ngơi cho khỏe.
Tôi nghe lời mọi người lên lầu uống thuốc xong định đi tâm rồi sức thuốc thì lúc này cửa phòng nối giữa hai phòng lại mở ra, Lý Thế Bảo đi qua phòng tôi nói:
- Em không cần lấy đồ ngủ, qua phòng tôi tắm tôi có mua mấy cái đầm ngủ cho em mặt kìa bị thương mặt đồ kéo quần sẽ chạm vào vết thương.
- Thôi ạ, tôi không mặt đầm quen nên tôi mặt đồ của tôi là được rồi.
Lý Thế Bảo đi đến nắm tay tôi dẫn về phòng vừa đi vừa nói:
- Sao em hay cãi quá à. Bữa nào em không cãi với tôi là em không chịu được hay sao ấy.
Tôi chống đối cũng không được nên đi theo, đến phòng của Lý Thế Bảo thì anh ta lôi tôi vào phòng tắm mặt tôi tránh cũng không quan tâm cởi đồ của tôi ra và nói:
- Em nghe lời dùm cái đi, chạm vào vết thương bây giờ.
Khi cởi đồ tôi ra hết Lý Thế Bảo nhìn vào vết thương đang phòng lên rồi ngước mắt lên hỏi tôi:. truyện tiên hiệp hay
- Em còn đau lắm không? Nói thật không cho nói dối.
Tôi gật đầu vì thật sự vết thương còn rất rát, tôi chỉ giả vờ cho mọi người được yên tâm mà thôi, Lý Thế Bảo hôn nhẹ lên má tôi mà nói một câu không liên quan:
- Tôi sẽ không chê.
- Hả??
Tôi không hiểu ý anh ta là gì? Lý Thế Bảo nói vào tay tôi:
- Chồng em sẽ không chê em nếu những vết bỏng này trở thành sẹo, nên em đừng có lo.
Nói xong Lý Thế Bảo còn hôn lên má tôi một cái rồi bắt đầu tắm, lần này là tập trung tắm cho tôi chứ không có ý nghĩ đen tối nào hết.
Tắm xong Lý Thế Bảo còn lao người cho tôi cẩn thận rồi lấy típ thuốc trên bàn rửa mặt nhẹ nhàng sức lên vết thương của tôi, vừa sức vừa thổi vì sợ tôi đau.
Xong hết mới lấy cái đầm hai dây mặt vào cho tôi mà không mặt quần, tôi ngại ngùng nói:
- Cái này không có quần à?
- Em ngại cái gì? Mặt quần vào chạm vào vết thương nó bể rồi chảy nước thì sao? Em làm như tôi chưa từng chạm vào cơ thể của em vậy còn ngại cái gì?
Sao khi tôi tắm xong thì tôi ra giường nằm trước, Lý Thế Bảo tắm xong ra sao vì tôi chỉ mặt một cái đầm hai dây màu trắng là xong không có mặt quần nên tôi rất ngại.
Tôi ngại ngùng quá lên giường nằm xuống đắp mền và mệt mỏi ngủ lúc nào không hay, đến khi Lý Thế Bảo ra và lên nằm ôm tôi ngủ tôi cũng không hay.
Đến khuya đang ngủ thì tôi sốt lên, Lý Thế Bảo đang ôm tôi ngủ nên cảm nhận được mở mắt ra sờ lên trán tôi hỏi:
- Khả Hân em thấy sao rồi, sao em nóng quá vậy? Khả Hân.