Bước Vào Nhà Tôi Thì Em Phải Làm Vợ Tôi

Nhớ lại cuối cuộc gọi vừa rồi Lý Thế Bảo kêu người đàn ông lạnh lùng kia là “em rể” nên tôi thắc mắc:

- Mà anh sao lúc nãy anh kêu Trần Quang Đạt là em rể vậy?

- À, bởi vì Tuệ Nhiên thích cậu ấy từ nhỏ nhưng mà anh trai của cậu ấy cũng thích Tuệ Nhiên, mà anh cảm thấy cậu ấy cũng có tình cảm với Tuệ Nhiên nhưng không hiểu sao cứ luôn không nhận, nên anh mới chọc cậu ấy.

- Em hiểu rồi.



Có bầu được tháng thứ hai tôi bắt đầu bị hành sắp mặt, ăn bao nhiêu cũng không được nôn tới mặt xanh mặt trắng.

Mỗi lần ăn là nôn riết tôi sợ ăn luôn, có bầu người ta tăng cân còn tôi lại xuống ký còn ốm hơn lúc chưa có bầu.

Nhưng vì con tôi có gắng ăn và uống sữa, kệ miễn sao có ăn là được mặt dù mệt tôi cũng cố gắng, Thế Bảo thấy tôi bị hành như vậy cũng xót lắm nhưng không biết phải làm sao.

Người ta nói người đàn ông thương vợ nhiều sẽ nghén theo vợ không biết phải không nhưng Lý Thế Bảo thật sự nghén theo, anh ấy rất thèm đồ chua.

Lúc nào trong tủ lạnh hay ở phòng làm việc đều phải có xoài xanh chua và me non, ăn với muối có khi ăn không nữa, nhìn anh ấy ăn mà tôi cứng hết cả hàm.


Bởi vì tôi quá nghén nên đám cưới tạm dừng đợi đến khi nào tôi sinh con xong mới tổ chức, nhưng với tôi đều không quan trọng bởi tôi yêu anh ấy chỉ cần sống bên anh ấy và con là tôi vui rồi.

Chuyện kết hôn cũng chỉ là tục lệ để thông báo cho gia đình và mọi người thôi, còn tôi và Lý Thế Bảo đã đăng ký kết hôn nên trên pháp luật chúng tôi đã là vợ chồng rồi, nên tôi cũng không gấp gáp chuyện đám cưới.

Hôm nay được 4 tháng hơn rồi chúng tôi đi khám định kỳ, bác sĩ siêu âm và nói:

- Hai vị có thấy gì không? Đây là thai đôi tôi nhìn thấy được một bé trai rồi.

Bác sĩ chỉ lên màn hình cho tôi và Lý Thế Bảo xem, đúng là một bé gái rồi cậu bé nhìn có vẻ nghịch ngợm tạo kiểu tạo dáng đủ thứ.

Còn đứa bé kia thì có vẻ trầm hơn không thấy cử động nhiều, có vẻ như đang ngủ, bác sĩ tiếp tục nói:

- Cả hai em bé đều khỏe, về mẹ cố gắng ăn uống thêm và uống sữa mặt dù ăn xong sẽ nôn hết nhưng ít nhiều chất dinh dưỡng cũng có trong cơ thể.

Lý Thế Bảo hỏi bác sĩ:

- Bác sĩ tình hình ốm nghén này kéo dài bao lâu nữa vậy?

- Tình trạng ốm nghén này còn tuỳ thuộc vào tình trạng sức khỏe của mẹ bầu, có khi vài tháng nữa sẽ hết cũng có khi nó kéo dài đến hết thai kỳ, nhưng mẹ cố gắng ăn uống nhiều vào sẽ không sao hết.

Nghe bác sĩ nói mà tôi rầu rĩ, nhưng không sao vì con tôi sẽ cố gắng.

Vì bầu song thai nên bụng của tôi hơi to một chút, mới 4 tháng nhưng hơi đội áo một chút rồi, trên đường về nhà Lý Thế Bảo ngồi phía sau với tôi đưa tay sờ vào bụng tôi và nói:

- Hai con phải ngoan không có hành mẹ nghe không? Con quậy như vậy khi ra ngoài ba đánh đòn cho biết.

- Anh này sao lại dọa con như vậy chứ.

Lý Thế Bảo chỉ cười đang trên đường về thì Kiến Văn gọi điện cho hay là chị Tuệ Nhi sinh rồi, nên chúng tôi quay xe trở lại bệnh viện.

Mọi người đều có mặt đầy đủ rồi, con trai chị Tuệ Nhi thật dễ thương, tôi đi đến xem em bé nói:

- Con trai của chị Tuệ Nhi đẹp quá.


Lúc này Lý Thế Bảo sửa lời tôi:

- Đến bây giờ mà em vẫn kêu nó là chị à?

- Em quên.

Mọi người đều cười gần lên làm tôi thật ngại ngùng cuối đầu, bởi trước giờ toàn kêu chị Tuệ Nhi giờ đổi cách xưng hô thật sự thấy không quen.

Con trai của chị Tuệ Nhi tên là Trương Kiến Long, bé còn nhỏ mà khuôn mặt không khác ba là mấy, y như khôn tự nhiên tôi cảm giác có khi nào con tôi sao này cũng giống như phiên bản thu nhỏ của lý Thế Bảo không ta. Thật sự mong đợi.

Trên đường về nhà Lý Thế Bảo hỏi tôi:

- Em thích con trai hay con gái.

- Em không nghĩ đến, con trai hay con gái em đều thích còn anh?

- Chỉ cần con em sinh ra anh đều thích.

- Anh thật dẻo miệng.

Thật sự Lý Thế Bảo và tôi có con là đều bắt ngờ nên tôi không nghĩ nhiều con gái hay con trai. Con của hai chúng tôi là được rồi, tôi đều thương.

Lý Thế Bảo suy nghĩ một lúc rồi nói:


- Em có bầu thật cực, hay là khi sinh con xong chúng ta nuôi hai đứa được rồi, không sinh nữa em nhé!

- Em khó có con, nhưng mà em rất thích con nít cực em không sợ nên mình cứ để tự nhiên nha anh, nhà mình lớn có nhiều con nít cũng vui mà.

Lý Thế Bảo hôn lên môi tôi nói:

- Được theo ý của em hết, anh yêu em bé cưng.

Tôi cũng hôn lên môi đáp lại Lý Thế Bảo nói:

- Em cũng yêu anh.

Tôi bị nghén đến tháng thứ 6 cũng không còn nghén nhiều nữa, giờ tôi đã ăn được hơn nên khuôn mặt có tròn lên hơn, Lý Thế Bảo nói:

- Bé cưng khi sinh con xong em đừng giảm cân, anh thích em thế này hơn.

- Em xấu anh sẽ chê.

- Không có đâu bé cưng, em thế nào anh cũng yêu hết em yên tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận