“ Diêu Tử Khiêm , vậy mày nghĩ với cái chân bị què của mày , có thể cho Ngữ Tâm hạnh phúc hay không ? “
Câu nói của Cố Gia Hữu đã đụng trúng nỗi đau của Diêu Tử Khiêm , khiến anh không nói nên lời , anh tự ti nhìn chân mình bị què mất một bên khiến anh đi lại rất khó khăn .
Đây cũng là bí mật anh giấu không cho Ngữ Tâm biết , anh sợ khi nói ra cô nhất định sẽ không ở bên cạnh anh nữa .
“ Dù tôi có cho Ngữ Tâm được hạnh phúc hay không cũng không đến lượt như anh nói.
“
Diêu Tử Khiêm nói xong câu mặc kệ Cố Gia Hữu làm gì hay nói gì , anh đứng dậy định rời đi thì bị một câu nói của Cố Gia Hữu khiến anh dừng bước lại .
“ Diêu Tử Khiêm , cậu đừng quên cái chết của An Tâm như thế nào.
Nếu một ngày nào đó Ngữ Tâm nhớ lại những chuyện trước đây , liệu con bé sẽ có hận cậu không ?
Diêu Tử Khiêm từng bước , từng bước chân nặng nề rời đi .
[…]
Cố Ngữ Tâm vẫn như mọi ngày , cô ngồi trên chiếc xích đu chờ Tử Khiêm về nhà , đột nhiên có tiếng chân lại gần đây.
Cô cứ nghĩ là Tử Khiêm về nhà nên vui mừng .
“ Tử Khiêm , anh về rồi sao .“
Nhưng tiếng bước chân lại càng tới gần hơn mà lại người không trả lời cô , Cố Ngữ Tâm cảm thấy lạ sao Tử Khiêm lại không trả lời cô .
“ Ngữ Tâm , lâu rồi không gặp .“
Lăng Vĩ Luân bước đến ôm chặt Cố Ngữ Tâm vào lòng , 5 năm nay rồi anh chưa gặp cô , anh thật sự rất nhớ cô.
Hôm nay anh mới biết là cô bị mù vì tai nạn 5 năm trước .
“ Lăng Vĩ Luân , buông tôi ra .“
Đột nhiên , Cố Ngữ Tâm kích động , cô đẩy Lăng Vĩ Luân ra.
Từng bước , từng bước lùi ra sau
Đã 5 năm trôi qua , cô đều đã quên hết những chuyện trước đây , bắt đầu một cuộc sống mới , cô chỉ muốn sống hạnh phúc với Tử Khiêm mà thôi .
Nhưng Lăng Vĩ Luân đã xuất hiện thì nhất định anh trai cũng sẽ xuất hiện .
“ Ngữ Tâm , thật sự xin lỗi.
Mọi chuyện là lỗi của anh , 5 năm trước nếu như anh kịp cứu em thì em sẽ không như bây giờ .“
Lăng Vĩ Luân từng bước , từng bước tới gần Cố Ngữ Tâm còn cô thì càng ngày càng lùi ra sau
Những chuyện trước đây khiến Cố Ngữ Tâm nhớ lại , đột nhiên cô kích động lên không ngừng ôm đầu và hét lên
“ Anh im đi , tôi không muốn nghe gì hết .“
Lúc này , Diêu Tử Khiêm xuất hiện anh đẩy Lăng Vĩ Luân ra chạy đến ôm Cố Ngữ Tâm vào lòng không ngừng trấn an cô bình tĩnh lại
“ Ngữ Tâm , bình tĩnh lại.
Anh là Tử Khiêm đây .“
Cố Ngữ Tâm nghe thấy giọng Tử Khiêm nói , cô dần bình tĩnh hơn ôm chặt lấy Tử Khiêm , bật khóc nức nở như đứa trẻ .
Diêu Tử Khiêm cũng ôm chặt Cố Ngữ Tâm , dỗ dành cô .
Ngược lại , Lăng Vĩ Luân thấy cảnh này khiến anh tức giận.
Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ ôm anh khóc như vậy .
“ Lăng Vĩ Luân , nếu anh quan tâm đến Ngữ Tâm thì mong anh rời khỏi đây , nếu không muốn cô ấy kích động như vậy nữa .“
Lăng Vĩ Luân định nói thêm với Cố Ngữ Tâm nữa nhưng thấy Diêu Tử Khiêm nói như vậy.
Đồng thời cô nhìn thấy anh kích động đến như vậy , nên anh đành phải rời đi , để bữa khác cô bình tĩnh lại rồi , anh nhất định sẽ đến thăm cô lần nữa .
“ Tử Khiêm , họ đã biết chỗ của em rồi , liệu họ sẽ có bắt em về không ? Em thật sự không muốn về , em chỉ muốn ở đây với anh thôi ! “ Cố Ngữ Tâm run sợ nói
“ Không ai có thể bắt em đi được , anh nhất định sẽ bảo vệ em .“
Diêu Tử Khiêm ôm chặt Cố Ngữ Tâm , anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô trấn an cô đừng lo sợ điều gì hết .
Nhưng thật ra , bên trong Diêu Tử Khiêm lo sợ hơn Cố Ngữ Tâm nhiều.
Anh thật sự không biết làm sao có thể bảo vệ cô thật tốt và cho cô được hạnh phúc .
Thời gian không còn nhiều nữa , anh càng lo sợ liệu một ngày cô nhớ lại hết những chuyện trước đây
Liệu cô có hận anh không.
Anh nên đưa ra quyết định gì bây giờ .
[…]
Đến tối , Cố Gia Hữu nhận được cuộc điện thoại của Diêu Tử Khiêm
“ Cho tôi thời hạn 1 tuần , tôi nhất định sẽ trả Ngữ Tâm về với anh .“
Cố Gia Hữu ngắt máy , anh nhâm nhy ly rượu trên tay nở một nụ cười vui vẻ hay là đau lòng đây.
Trên tay anh là một tấm ảnh , trong tấm ảnh là anh hồi lúc nhỏ bên cạnh anh còn có 2 chị em sinh đôi Cố An Tâm và Cố Ngữ Tâm .
Liệu anh làm như vậy là đúng hay sai.
Anh làm tất cả như vậy chỉ muốn tốt cho Ngữ Tâm mà thôi , anh không muốn bi kịch năm xưa lại xảy ra nữa .
Anh đã mất đi một cô em gái là Cố An Tâm rồi , như vậy đã quá đủ rồi .
“ An Tâm , 10 năm trước là anh không tốt.
Anh không bảo vệ được em khiến ra đi khi chỉ mới 17 tuổi.
Anh thật sự không muốn mất đi thêm một Ngữ Tâm nữa .“.