Sau một dòng thả bộ quanh sân, Lưu Ly trở vào nhạ Đi dọc hết mấy gian phòng rộng chưng bày toàn đồ qúi già, cô xuống tới bếp Mỉm cười rất ư dễ thương, Lưu Ly cố bắt chuyện trước với người đàn bà có gương mặt khó đăm đăm:
- Dì Tám ơi ! Ông nội cháu chưa dậy hả ? Vừa chế nước sôi vào bình thuỷ, Bà Tám vừa trả lời nhát gừng:
- Ông dậy lâu rồi Ủa ? Sao cháu không thấy kìa ? Liếc Ly một cái nhẹ, bà tám nhếch môi:
- Ổng đi lúc trời hừng sáng làm sao mấy người thấy được Phớt lờ thái độ lạnh tanh của bà già, Lưu Ly hỏi tới với giọng lo lắng:
- Ông nội cháu đi đâu vậy ? Lên Sài Gòn phải không ? Trề cặp môi ăn trầu đỏ chót ra, bà Tám cao giọng:
- Xì! Ổng mà thèm lên Sài Gòn Xụ mặt xuống vì quê độ, Lưu Ly cộc lốc:
- Vậy nội đi đâu ? Bà Tám lừ mắt nhìn cô rồi nói như nạt:
- Qua cộn Lưu Ly chắt lưỡi:
- Trời ơi ! Phải biết cháu đi chơi theo rội Bà Tám lầu bầu một mình:
- Hừ, chơi với bời, ở đây hỏng ai ở không chơi đâu Rồi quay sang nhìn cô bà cất giọng:
- Chừng nào mấy người về ? Thừa biết bà già khó chịu này hỏi mình,nhưng Lưu Ly cố tình không hiểu cho bõ ghét . Cô ngơ ngát ngó xung quanh:
- Dì Tám hỏi ai cơ ? Ở đây còn ai khác....mấy người bây giờ ? Hừ ! Trả lời đi , chừng nào về trển Lưu Ly bực bội chừng mắt nhìn bà ta . Cô không hiểu sao bà tám luôn có ác cảm với mình . Cách đây năm năm, bà nội Lưu Ly chết, cô về ở chịu tang mất hai ngày, một đêm....lần đó Ly đã....ng độ với bà tám vì lý do rất đơn giản:
- cô dám cười giữa đám ma trang nghiêm, long trọng vì....lỡ nhìn thấy ông thầy cúng ngủ gục lên gục xuống Ly nhớ bà tá đã hùng hổ kéo cô ra góc vườn mắng một trận nghe đinh tai nhức óc, nếu ba cô không can thiệp kịp, chắc bà chằn lửa này chưa buông tha để Ly vào qùy kế quan tài của bà nội, người cô chỉ gặp một lần duy nhất khi bà còn sống Hồi đó còn bé, Lưu Ly rất sợ mang tội bất hiếu vì nhớ tới những lời rủa xã của bà . Bây giờ khác rồi, cô chẳng làm gì nên tội sao phải nhịn trước thái độ khinh khỉnh đầy quyền hành này trong khi ông nội không nói gì hết Ngồi xuống ghế rất đường hoàng, Lưu Ly gằn từng lời:
- Tôi sẽ ở đây luôn . Bây giờ phiền dì làm món điểm tâm cho tôi, nhanh lên !
Trợ*.n muốn tét con mắt tí rị trên gương mặ(.t móm xọm, tong teo lên, bà Tám nhìn cô trân trân, giọng líu lại vì kinh ngạc:
- Ở luôn là sao chứ ? Ai ấy người ở luôn mà ham Lưu Ly khoát tay nhấn mạnh:
- Đó là chuyện của gia đình tôi . Dì tò mò chi vậy ? Tôi đói lắm rồi đấy Mặc kệ bà già lảm nhảm trong mồm, Lưu Ly nhún vai bước ra sau hè . Với tay hái cái bông bưởi trắng thơm ngát, cô tủm tỉm cười khi biết phải đối phó thế nào với bà Tám . Hoá ra bà ta chỉ giỏi ăn hiếp những người hiền từ, mình chỉ cần hóng hách như vừa rồi bà ta đã xìu ngay một nước . Thế cũng tốt, phải lên mặt....cô chủ nhỏ mới yên thân được với bà già khó tính này Đang nghiêng đầu nhìn đôi chim sâu nhỏ xíu chuyền trên cành, Lưu Ly giật mình vì nghe gọi:
- Chị Ly, làm gì đó ? Quay lại, cô thấy Đào cháu của bà Tám bước đến . Khác với bà dì hắt ám, Đào lúc nào cũng cười, và cuoi rất có duyên . Lưu Ly lúng túng trước vẻ tự nhiên đầy thân thiện của Đào, cô ậm ự cho qua chuyện:
- Bông bưởi thơm quá !
Nheo nheo mắt rất lém, Đào nói:
- Nhưng trái bưởi mới thật sự hết ý . Bưởi năm roi chánh cóng đó Lưu Ly ngạc nhiên:
- Năm roi là sao chớ ? Đào cất tiếng cười trong vắt:
- Là ai chưa được phép ông Chín mà hái, thì bị năm roi vào đít Giọng Lưu Ly nhỏ lại:
- Bộ Ông nội khó đến thế à ? Le lưỡi, Đào không trả lời . Cô ta hỏi trớ đi:
- Tối qua lạ nhà chị Ly ngủ được hong ? Nhớ tới gã bợm rượu hò hét suốt đêm, Lưu Ly chép miệng ngao ngán:
- Tôi dễ ngủ lắm, nhưng hồi tối cứ chập chờn suốt vì gã say rượu nhà bên kia quậy quá cỡ Đào lại cười, cô gật gù:
- Đúng là chị xui . Mấy năm mới về một lần, lại nhằm lúc thằng chả lên cơn . Ngủ không được cũng phải Ly hỏi bâng quơ:
- Bộ thằng cha đó hay nhậu lắm hả ? Đào lắc đầu:
- Không phải nhậu mà là lên cơn . Thằng chả bị mát điện nặng lắm !
Ủa Vậy sao ? Lưu Ly chưa kịp điều tra thêm cho thỏa tật tò mò cố hữu thì đã nghe tiếgn bà Tám tằng hắng:
- Mày nói xàm gì vậy Đào ? Cỏ ngoài vuông nhãn cao tới bắp chân, đi làm đi Quay sang phía Ly bà càu nhàu:
- Xong món hột gà ốp la rồi đó . Ăn lẹ lên còn để người ta dẹp nữa Không đợi Ly phản ứng, Bà Tám ngoe ngẩy trở vào trong nhà . Đào bứt rứt nói như xin lỗi:
- Dì Tám lúc nào cũng vậy . Chị đừng chấp nhất nghe Lưu Ly kéo tay cô bé giọng thản nhiên:
- Vào với chị Thôi thôi em ăn sáng rồi Ăn thêm chút nữa cho vụi Có sao đậu Đào thì thầm:
- Em ớn dì Tám lắm ! Trong nhà này ai cũng ngán dì Tám lắm Lưu Ly nheo nheo mắt:
- Kể cả ông nội của chị ? Cô bé ngập ngừng:
- Không phải, nhưng ông Chín hay nghe lời bà, mắng oan người khác....
Rồi như sực nhớ không nên nói thế với Lưu Ly, Đào cắn môi làm thinh . Lưu Ly dọa:
- Em không ăn chị cũng nhịn luôn . Trước sau gì dì Tám cũng la nữa, mà lần này la luôn cả chị . chã lẽ Đào muốn chị bị la Đào lẽo đẽo theo cô vào bếp, Ly thấy tren bàn để một dĩa trứng ốp la, một ổ bánh mì, với một ly sữa to Cô bé Đào nhận xét:
- Dì cho chị ăn giống như ông Chín, ngày nào cũng trứng chiên, bánh mì khô khốc Lưu Ly nhẹ nhàng:
- Ở quê làm sao đòi hỏi như thành phố được . Thế này là quá sang rồi Nói vậy là chị lầm rồi . Ở đây thứ gì cũng có . Tại dì làm biếng thôi Lưu Ly mỉm cười, rõ ràng cô bé lóc chóc này chẳng ưa bà dì của mình . Ly biết bà Tám là người giúp việc lâu năm trong nhà ông nội, tính ra tới nay cũng phải mấy chục năm do đó mới....lộng quyền với những kẻ ăn người ở khác, nhưng tại sao với cô, bà ta cũng chẳng lịch sự tế nhị chút nào hết, chẳng lẻ vì ông bà nội không chấp nhận mẹ làm con dâu nên bà ta cũng ghét Lưu Ly dầu cô chả có tội tình chi cả ? Nghiêng đầu nhìn Đào, Ly thân mật:
- Ăn nhé !
Em không thích món này, nhưng ngồi với chị cho vui Vậy thì uống sữa ? Ôi thôi ! Em sợ mùi bò lăm( ....
Lưu Ly bật cười:
- Sao khó quá vậy ? Đào thành thật:
- Sáng nào cũng ăn cơm quen rồi, ăn mấy thứ này đâu làm việc nổi Chị vẫn đi chưa hết vườn nhà mình Đào buột miệng:
- Rôngn lắm ! Mình ông Chín quản lý không nổi, bởi vậy....
Ly tò mò nhìn Đào ngập ngừng:
- Bởi vậy thế nào ? Cô bé lắc đầu rồi trớ đi:
- Em muốn nói là bởi vậy làm sao chị đi hết được, nếu chị Ở chơi vài ngày thôi Bưng ly sữa lên uống một ngụm, Lưu Ly cao giọng:
- Lần này nhất định chị sẽ đi hết vườn ở đây và ở bên cồn nữa Thật hả ? Lưu Ly cười cười:
- Chị sẽ ở đây luôn mà !
Đào trợn mắt:
- Ở đây luôn, còn ba mẹ chị thì sao ? Lưu Ly nhún vai:
- Vẫn ở trễn chứ sao Đào thừ người nhìn Lưu Ly chậm rãi nhai bánh mì, cô bé cố đoán xem Ly nói đùa hay thật rồi dọ dẫm:
- Bộ cậu mợ hai cho chị về đây ở thật hả ? Lưu Ly vừa ăn vừa gật đầu . Đào tỏ vẻ không tin:
- Vô lý ! Cậu mợ thừa biết không nên kia mà ! Với lại chắc gì ông Chín đã chịu, một khi gã điên ấy có mặt ở đây Mày lại tía lia cái mồm hả Đào ? Có đi làm chưa thì nói ? Đào lấm lét nhìn gương mặt đanh lại của bà Tám rồi đứng dậy bước nhanh ra sân Lưu Ly vụt chạy theo:
- Chờ tôi với !
Bà Tám nắm vai cô kéo lại:
- Mấy người không được đi lung tung . Trước khi qua cồn . Ông Chín đã dặn thế Hất tay bà ta ra, Ly xẵng giọng:
- Tôi có tên đàng hoàng sao dì cứ* :
- " mấy người này,mấy người nọ " Khó nghe quá vậy ? Bà Tám nhếch môi:
- Hừ ! Bà Chín trước đây cũng tên Ly . Chưa thấy ai như cậu Hai nhà này, lấy tên mẹ ruột đặt cho con gái . Mà không biết Hừ ! cậu ấy đặt hay ai đặt nữa ! Bà Chín thiêng lắm, nên tôi không dám kêu đến tên bà Lưu Ly ngẩn ra khi nghe bà tám nói . Trước giờ cô không hề biết rằng tên mình trùng tên bà nội . Sao ba mẹ lại....phạm thượng dữ vậy . Người nghĩ ra lấy tên bà nội đặt cho cháu, chắc là mẹ thôi . Mẹ là người không thích nhường nhịn bất kỳ ai . Chắc mẹ cố tình làm thế cho lợi gan, vì bà mẹ chồng không nhận mình là dâu Mẹ có nghĩ đặt tên như thế bà nô .i sẽ ghét luôn Lưu Ly không ? Chắc có đấy, nhưng ăn thua gì khi mẹ là người chỉ biết tới mục đích Cô nói:
- Chuyện này tôi không biết . Nhưng dì có thể gọi tôi là ba, bốn gì đó cũng dễ nghe hơn . Bây giờ toi muốn theo Đào ra vườn nhãn Bà Tám dứt khoát:
- Không được ! Từ đây tới đó qua nhiều cầu khi lắm . Mấy người phải ở nhà . muốn ăn gì tôi nấu cho ăn Ly hất mặt lên:
- Trừ ông nội ra tôi không nghe lời ai hết . Bây giờ tôi muốn ăn nhãn và ăn ở ngoài vườn kìa . Dì đừng cản tôi Nhưng mà....
Không nhưng gì hết . Tôi ghét ai lằng nhằng lắm . Dì mà gọi tôi là "mấy người nửa là có chuyện đấy Bỏ mặc bà già đứng ngoài sân, Lưu Ly ba chân bốn cẳng chạy theo Đào . Vừa chạy cô vừa gọi ơi ới . Đến cây cầu khỉ ốm tong teo không có tay vịn, Ly thấy Đào đang chờ mình . Cô lẹ làng xách dép mà bám vai cô bé mà đi qua bên kia mương Vườn này tới đâu mới hết lận ? Đào trả lời:
- Sát với đất bà Hà ở cuối đường Giọng Ly hăm hở:
- Nhất định sáng nay chị phải dạo hết vườn mới được Đào lắc đầu nguầy nguậy:
- Không được đâu . Ở cuối vườn ớn lắm !
Lưu Ly nhíu mày:
- Ớn là sao ? Đào bối rối:
- Chỗ đó trồng toàn xoài, chị đi làm chi ệt . mùa này hết trái rồi Chị muốn đi cho biết, nếu Đào sợ mệt thì đừng theo Không được đâu Lưu Ly gắt:
- Lại không được . Dì cháu em mở mồm là không được . Nhưng tại sao không được chứ ? Đào nói:
- Hồi sáng ông Chín có dặn dì Tám đừng để chị đi lung tung Lưu Ly bắt bẻ:
- Đi trong vườn mà lung tung . Có em nói lung tung thì đúng hơn Đào nhăn nhó:
- Khúc vườn xoài đó lạnh lẽo hoang vắng lắm . Con gái không nên tới một mình rất nguy hiểm Cách nói mập mờ của Đào làm Lưu Ly thêm tò mò . Cô ngẫm nghĩ rồi trầm giọng:
- Có phải tại gã điên bên kia tới hồi lên cơn nên ông nội không cho chị đi nghêu ngao không ? Chị đoán đúng y Nhưng làm sao người ta vào vườn mình được khi xung quanh đã rào kính.
Đào ngồi xuống một gốc nhãn, cô bé vừa nhổ những bụi cỏ lưa thưa vừa trả lời:
- Họ lẻn vào theo ngỏ vườn nhà bà Hà mà gã khùng ấy là con trai bà, nen chuyuen gã ta mò qua vườn nhà mình là chuyen thường tình Lưu Ly keu len:
- Sao khogn rào khoảng vườn ấy lại cho có ranh giới rõ ràng Đào giải thích:
- Đất mình và đất họ cách nhau con mương nhỏ . Ông Chín không chịu rào vì lý do từ xưa hai nhà vẫn qua lại bằng cái cầu khỉ tren mương đó, bây giờ....
Lưu Ly nôn nóng khi Đào lại ngập ngừng:
- Nói tiếp đi Nhìn quanh một vòng nhu xem có ai không, Đào lí nhí:
- Bây giờ hai bên nghịch với nhau lắm Nghịch thì càng phải rào lại chớ Đào làm thinh, cô bé qua gốc nhãn rồi lại tiếp tục nhổ cỏ Lưu Ly ấm ức ngồi xuống kế ben:
- Tại sao mình lại nghịch với họ ? Đao lẩn tránh:
- Em không biết!
Dì Tam biết không ? Đao lắc đầu . Cô bé lặng lẽ làm việc nhu chẳng có Ly ben cạnh . Cô giận dỗi đứng phắt dậy đi vòng vòng gần đó . Mùi nhãn chín thơm ngọt làm Ly phải đưa mắt nhìn . Trái chín nhiều lắm, cô vừa ăn vừa nghì ngợi đủ điều và nhận ra mình hoàn toàn không biết gì về họ noi, dù ba cô là con trai duy nhất sẽ thừa kế toàn bộ đất đai, tài sản này ba mẹ cô không thích noi đây, dù nhờ nó ông nội mới có vốn bỏ ra cho ba làm ăn và trở nen khá giả nhu bây giờ Có lần mẹ đã nói xa nói gần:
- Ông nội bây mà trăm tuổi thì bao nhiêu vườn tượt ở dưới sẽ bán hết, chớ ai mà thèm về chỗ chỉ có ma ở đó Lúc ấy ba cô im lặng, nhung vẻ mặt ong cau lại, Lưu Ly linh cảm ong không đồng tình với vợ mình . Dù sao ong cũng đuoc sinh ra và lớn len từ đây, chắc ba không đang tâm bán nơi chôn nhau cắt rốn đâu....Chẳng hiểu ong có biết chuyen ông nội và nhà bà Hà ben kia đang mâu thuẫn không ? Nói chuyen với nhỏ Đào này giờ, Ly vẫn còn thắc mắc sao noi chưa chịu rào khoảng vườn tiếp giáp với họ lại, vốn rất tò mò nen Ly chịu hong không đuoc . Lân la đến chỗ Đao đang ngồi, Lưu Ly gợi chuyện:
- Em hay gặp gã khùng nhà bà Hà không ? Đào có vẻ thận trọng khi trả lời:
- Gặp một vài lần Trông gã chắc ghê lăm hả ? Em chỉ thoáng thấy thoi chớ đâu dám đến gần Bộ thường ngày họ nhốt gã à ? Đâu có, mà chỉ hỏi chi vậy ? Em đã nói là không biết gì hết kia mà ! Anh ta điên từ lúc em còn nhỏ xíu Lưu Ly hỏi:
- Tự nhien bị điên à ? Đao chớp mắt:
- Nghe dì Tam kể hồi độ mười hai mười ba tuổi, anh Út Tường con bà Hà lei cây chơi ai ngờ bị té . Ảnh nằm dưới đất ngay đúng ngọ mà không ai hay Hạ thấp giọng xuống Đào thì thào:
- Vườn thì vắng, lại nhằm giờ thiêng, nhiều....ong đi qua bà đi lại . Nguoi khuất mặt khuất mày nhập vào mới hoá điên ấy chớ Lưu Ly rợn mình vì lời kể nhuốm màu....ma quái của Đào . Cô trấn tĩnh lại và nạt:
- Nhảm nhí ! Anh ta điên vì chứng thương sọ não thì có Đào cãi:
- KHogn phải đâu ! Anh Tuong đien kỳ lắm . Lúc tỉnh vẫn đi học bình thường, khi tới cơn thì nhu hồi tối chị nghe đó . Nguoi ta nói lúc ấy mắt thằng chả trắng dã, lưỡi le dài, bị đánh bằng đuôi cá đuối cũng chẳng biết đau Lưu Ly cười cười:
- Chị không tin,mà ai kể với em vậy ? Đào đáp gọn lỏn:
- Dì Tam !
Chính mắt dì thấy hả ? Mấy nguoi ben nhà bà Hà kể . Họ còn nói mỗi lần....len cơn . Anh Tuong mạnh ghê ghớm . Bốn năm nguoi om cũng không đuoc . Anh ta xé quần áo, leo tót len ngọn cây hồi đó bị té ngồi đong đưa nhu khỉ . Dân ở đây đồn ầm len, gia đình ở bển sợ mang tiếng nen đưa ảnh len chùa tuốt đâu ben Châu Đốc Long Xuyen gì đó . Anh ta mới về chừng vài ba tháng, nhung đâu có hết điên Vậy hắn ta điên bao lâu rồi Chắc cũng mười mấy năm Lưu Ly tủm tỉm:
- Em biết về gã điên này cũng nhiều lắm chứ !
Đao gượng cười:
- Nhờ em nghe kể lại thoi Ly cau mày:
- Em đã từng nghe kể về lão điên ben ấy sao giấu chị chứ ? Đào bối rối cố nhổ cho đuoc cái gốc cỏ bị đứt ngay . Lâu lắm cô bé mới len tiếng:
- Cuối vườn nhà mình có một cái miếu nơi gốc xoài . Đó là nơi cậu Út Tuong bị té rồi điên . Ai cũng nói chỗ ấy linh lắm Lưu Ly trợn tròn mắt :
- Hóa ra hắn té bên vườn nhà mình . Trời ơi ! Rồi cái miếu đó thời ai vay ? Đào hạ thấp giọng đến mức Lưu Ly nín thở mở nghe đuoc:
- Trước khi Tuong khùng té, tren cây xoài đã có nguoi thắt cổ chết Lưu Ly ngẹt thở, rung giọng cô hỏi:
- Ai vậy ? Đào không trả lời mà thì thầm tiếp:
- Sau đó mấy năm lại them một nguoi nữa . Cả hai đều là đàn bà . Miếu đó để thờ họ Lưu Ly nhìn Đào trân trối:
- Họ là ai ? Tại sao lại cứ vào vườn của mình tự tử ? Đào luống cuống để tay len môi nhu bảo Ly đừng hỏi thêm, cô bé van vỉ:
- Em không biết gì hết nữa ! Chị không đuoc nói em đã kể chuyen này . Dì Tam mà biết thì em chết Lưu Ly thẩn thờ:
- Đã nhu vay sao không rào quách lại cho rồi ! Ông nội cũng kỳ thật !
Kéo tay Đào Ly nói nhu ra lệnh:
- Đi với chị tới cái miếu ấy xem sao ? Đao giật thót cả nguoi:
- Cho vàng em cũng không dám, em ớn lắm Nhung ai lập cái miếu ấy vay ? Đao buột miệng:
- Ba chị Lưu Ly há hốc mồm:
- cái gì ? Đao xua tay rối rít:
- Em nói bậy ! Trời ơi ! đừng có hỏi nữa . Em không biết gì mà, chị làm em....liệu bây giờ dứt lời cô bé hấp tấp bước đi, Ly vội vàng chạy theo, đầu óc hoang mang vì lời nói bất ngờ của Đào vừa nói . Cô còn nhiều chuyen hỏi quá, nhung chắc con bé sẽ bảo "không biết" . Thoi thì để hôm khác điều tra tiếp vay !
Vào đến phòng khách, Lưu Ly hết hồn khi thấy ba mình ngồi trễm trệ tren chiếc salon Ông Trịnh gằn giọng:
- Hừ ! Giỏi lắm !
Lưu Ly cố cười giả lả:
- Ba xuống lau chưa ? Lâu hay mau đâu quan trọng . Tại sao con đi mà không cho ba mẹ biết, để mọi nguoi lo lắng suốt cả đêm . Tính con giống tính bà ấy . Động một chút là giận lẫy, là làm đủ chuyen để đã nư, bất chấp hậu qủa thế nào . Con nghĩ rằng bỏ nhà nhu vay là mẹ con chịu thua hay sao ? Lưu Ly ngồi xuống salon nhỏ nhẹ:
- Con không hề nghĩ nhu ba nói . Con về đây vì chịu hết nổi cảnh tù túng ngột ngạt ở nhà . Con muốn làm một chuyến du lịch xa đầy lý thú, nhung mẹ không cho thì con về quê với noi . Ớ? đây cũng hấ p dẫn lắm ! Cần gì phải ra nước ngoài chi cho tốn tiền Giọng ong Trịnh dịu lại:
- Lại ganh tỵ rồi ! Thằng Đoàn là đàn ong, nó cần đi đó đi đây để mở mang kiến thức họ hỏi kinh nghiệm làm ăn . Đi du lịch với nó đồng nghĩa với viec...." đi một ngày đàng học một sàng khôn" chứ đau chỉ đơn thuần là đi chơi . Bởi vậy dù tốn kém ba mẹ cũng phải cho anh con đi....
Lưu Ly ngắt lời ong:
- Nhung theo con, ảnh đi thế là qúa nhiều . Hai năm đi bốn nước:
- Thái Lan, Singapore, Trung Quoc, Hong Kong . Ba đã kiểm tra xem ảnh đã học đuoc những gì chua ? Ông Trịnh nổi nóng:
- Đừng có hoạch hoẹ với ba . Con còn nhỏ, học không lo, lo bắt bẻ nguoi lớn . So với anh Hai, con có bằng nó đâu mà đòi hỏi phải đuoc nhu nó ? Lưu Ly làm thinh và bắt đầu sụt sùi đổ lệ Ông Trịnh chép miệng:
- Chỉ tài khóc là hay . Con tệ lắm mới ganh tỵ với anh mình Lưu Ly vẫn còn ấm ức:
- Đâu phải con ganh tỵ, nhung ai không tủi thân khi lần nào ảnh đi mẹ cũng đài thọ luon cho chị Thủy Tiên, trong khi chị chưa phải là vợ anh Hai . Còn con, mẹ không bao giờ nhắc đến, dù một lời giải thích " tại sao con bị....ở nhà Ông Trịnh đốt một điếu thuốc, mắt hướng về chiếc độc bình men xanh to cao dặt tren kệ Ở góc phòng . Chả hiểu ong suy nghĩ gì mà rít thuốc lien tục Ly chợt nghe ong thở dài rồi giọng ong trầm trầm vang len:
- Lẽ ra mẹ không nen đối sử với con nhu với đứa trẻ len mười, tron gkhi con đã hai mươi rồi . Có nhieu lúc mẹ tỏ ra thiên vị anh Hai . Nhung mẹ cũng thuong con, suốt đêm qua bà ấy khóc đến mức ba dỗ không đuoc, nen sáng sớm phải xuống đây ngay Lưu Ly cay đắng:
- Thuong con sao mẹ không đi tìm mà là ba, trong khi cong việc của ba chất cao nhu núi Con thừa biết mẹ không về đây mà !
Lưu Ly nhếch moi cười:
- Fải chi con là trai nhu anh Hai thì tốt biết mấy !
Ông Trịnh nhíu mày:
- Sao con nói vay ? Con không biết, nhung từ nhỏ con đã nghỉ thế rồi . Có lần mẹ nói vì con là gái nen bà noi ghét mẹ . Đúgn không ba ? Ông Trịnh chua kịp trả lời, Ly đã hỏi tiếp :
- Và mẹ đã lấy ten bà noi đặt cho con để trả đủa . Sao lúc đó ba không ngăn mẹ ? Ông Trịnh cúi đầu đưa tay chống trán giọng ấp úng:
- Khi làm khai sanh mẹ đã khai ten con nhu thế, ba không sửa lại đuoc . Chính điều này làm bà noi giận mẹ đến lúc chết . Đến khi noi chết rồi....
Mẹ cũng không ve chịu tang
- Lưu Ly nói tiếp lời ba mình . Cô chợt nhận ra cả mẹ và bà noi đều rất cố chấp . Nhugn tại sao ? Mẹ từng nói ben họ noi khinh mẹ nghèo, nen khogn đồng ý cho ba lấy mẹ . sự thật có đúng thế không ? Cô ngập ngừng hỏi:
- Tại sao mẹ lai hận bà noi dữ vay ? Ông Trinh ngẫm nghĩ hồi lau mới nói:
- Ba là con một, bao nhieu tình thương noi đều dồn vào ba hết . Nhugn ba lại cưới mẹ, nguoi bà noi không đồng ý, rồi lại bỏ đất đai xứ sở mẹ cha để sống với vợ . Bà noi giận ba và rất hận mẹ con . Bà cho rằng vì mẹ con, ba đã trở nen bất hiếu....
Thở dài một cái, ong ngậm ngùi nói tiếp:
- Và cả bất nghĩa nữa . Nhugn đó là chuyen của nguoi lớn, con chả có tội tình gì, đừng nhắc làm chi nữa chuyen ngày xưa Lưu Ly nhăn nhó:
- Nhugn về đây dì Tam ghét con ra mặt, dì toàn keu con là :
- " Mấy nguoi" vì sợ phạm úy, đã vay dì còn cấm con đi ra vườn vì sợ thằng khùng nào ben nhà hàng xóm Dường nhu đã biết những điều Ly vừa nói, Ông Trinh thản nhien nói:
- Bởi vay con ở cho hết hôm nay, ngày mai ve với ba, chỗ này khogn hợp với con đâu Lưu Ly lắc đầu:
- Con chưa muốn về Không đuoc! Ở đây chả ai trông chừng con . Sông nuoc mênh mông, ba mẹ làm sao yen tâm vì tính ngang ngược của con Ba làm nhu con mới len 5 không bằng . Nhất định con sẽ ở với noi đến hết hè Ông Trinh sẵn giọng:
- Làm gì có chuyen đó . Đừng trở chứng bướng nữa . Ba mệt lắm rồi Lưu Ly uất nhẹ:
- Ba mẹ lúc nào cũng xử ép con . Đi đó đi đây nhu anh Đoàn là điều con không dám mơ tới, bay giờ ve que ở với noi cho khuây khỏa cũng không đuoc . Con thấy m`inh chả khác búp bê đặt trong tủ kính là mấy Tại ba lo cho con thôi . Con gái ở không có ba mẹ bất tiện lắm !
Lưu Ly buột miệng:
- Fải ba sợ chuyen nhà noi và nhà bà Ha mâu thuẫn sẽ ảnh hưởng tới con không ? Ông Trinh sửng sốt:
- Ai nói với con vay ? Lưu Ly ngập ngừng:
- Con tự tìm hiểu Thế con đã hiểu gì rồi ? Lưu Ly lắc đầu, cô nhìn ba mình chăm chú . Hình nhu tâm trí ong đang căng thẳng thì phải Ông Trinh trầm ngâm:
- Ở đâu lại không có....ng chạm mâu thuẫn . Nhà vườn với nhau cũng thế . Thông thường dư luận thích xì xào chuyen thien hạ . Hơi đau con nghe nguoi ta nói bậy Lưu Ly cười thật tươi:
- Nếu vay ba sẽ cho con ở lại chứ ? Ơ....ư....còn tùy ông nội....
Con sẽ thuyết phục ông nội . Nhất định là đuoc Cô thấy ba mình lắc đầu rồi phẩy tay . Đây là thoi quen của ong mỗi khi không thích bị làm phiền và mỗi khi ong chấp nhận yeu sách của cô....
Lần này không hieu ba phẩy tay trong trường hợp nào . Nhung dù với trường hợp nào, Ly cũng nen biến ngay để còn suy nghĩ cách thuyết phục ông nội KHong hieu sao Lưu Ly tha thiết muốn ở lại đây . Nơi mang tiếgn là quê cha đất tổ nhung xa lạ chưa có chút kỷ niệm nào đối với cô
- Một con bé sinh ra và lớn lên ở thành phố.