Bướm đêm và hành trình tìm hạnh phúc (P.10)
Lâm cảm thấy sợ hãi khi phải một mình đối chọi với cuộc sống (Ảnh minh họa)
Tại thành phố Berlin.
Một ngày làm việc nữa trôi qua, Uy Vũ thấy mệt mỏi và đau đầu kinh khủng. Bước ra khỏi Catwalk Bar, nằm trong khách sạn Marriott ở Quảng trường Potsdamer, với mùi rượu nồng nặc, những món ăn hạng sang đắt tiền, cùng những cô gái Đức chân dài quyến rũ sexy, nhưng hợp đồng vẫn không được ký kết, tình hình công việc chẳng thể nào khả quan hơn. Chưa bao giờ, anh cảm thấy cuộc sống nặng nề và chán chường như lúc này. Vừa đẩy cửa vào phòng, anh nằm vật xuống giường, đôi mắt thâm quầng vì lo lắng vội nhắm nghiền lại. Giấc ngủ đến với anh sao thật khó khăn. Không gian căn phòng khách sạn vào tờ mờ sáng có phần lạnh lẽo, hẩm hiu.
Một mình anh, cô đơn giữa thành phố Berlin lạnh lùng.
Anh nhớ về Sài Gòn, thành phố có cô gái Việt Nam mà anh yêu hơn cả bản thân mình, đang sinh sống và mong ngóng anh ngày trở lại. Thành phố mang đầy hơi thở thân quen, chứa những ký ức tuổi thơ, sự trưởng thành hay tình yêu đậm sâu và cháy rực. Rồi anh uống một hơi hết lon bia, người anh say mềm và chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.
Trong giấc mơ, anh thấy có người đàn ông ôm mặt và nước mắt rơi lã chã. Trong giấc mơ, chỉ mình người đàn ông với mọi thứ xung quanh sụp đổ, vỡ nát. Trong giấc mơ, giọng nói mệt mỏi có xen phần tức giận, hoảng hốt của người đàn ông đi kiếm tìm Lam Lâm. Nhưng chẳng có ai cả, chỉ một mình anh giữa con đường vắng lặng không bóng người. Anh khóc òa trong giấc mơ.
Khi tỉnh giấc, anh vẫn đang gọi tên của nàng. Anh như cảm nhận rõ tiếng guốc nện cồm cộp xuống sàn nhà và hơi thở quen thuộc có phần gấp gáp vẫn đeo bám quanh đây. Anh đưa tay lên vuốt mặt mình, mồ hôi vã ra nóng hổi. Hay là những giọt nước mắt của chính anh trong giấc mơ. Anh bước xuống khỏi giường, kéo rộng tấm rèm buông sang hai bên. Ngoài kia, bầu trời vẫn màu xanh lam đặc quánh, lạ lùng. Ông mặt trời đang từ từ ló lên, trông thật uể oải.
Bình minh ở Berlin tĩnh lặng và êm ái như điệu nhạc du dương. Không có tiếng nói lanh lảnh của những bà bán xôi hay đồ ăn sáng. Không có những xe ba gác lớn nhỏ đựng rau, củ, quả tươi ngon đổ về chợ lớn. Và cả không có những tốp người già dậm chân, vung tay khỏe khoắn đi tập thể dục ngoài công viên. Quả thật, từ sáng tinh mơ cho đến nửa đêm, Sài Gòn vẫn nhộn nhịp, ồn ảo với đủ tầng lớp xã hội.
Cơn gió se se lạnh mùa thu tràn qua cửa sổ vào phòng càng làm anh mất phương hướng. Vào lúc này, tâm trạng của anh thực sự rất tệ, những nỗi đau, những bế tắc, những con số dự án bị âm rối mù. Anh còn chưa biết, cuộc gặp gỡ đối tác vào sáng ngày hôm nay sẽ có kết quả ra sao. Nếu thất bại lần nữa thì công ty của anh càng đứng sát bên bờ vực phá sản. Nếu thành công, tình hình cũng chỉ khả quan hơn chút ít nhưng anh có thể vận động được các đối tác hùn vốn vào quỹ đầu tư và xoay vòng. Anh hét lên như bất lực: “Chúa ơi!”.
Anh nhớ Sài Gòn, nhớ cô gái anh yêu hơn chính bản thân mình (Ảnh minh họa)
Công việc của Yến khá đơn giản, hàng ngày làm những việc lặt vặt như: chuyển fax, viết mail thông báo hoặc mời họp, trực điện thoại của khách hàng… Cô mặc áo dài duyên dáng, khuôn mặt luôn rạng rỡ tươi cười. Tuy công việc không đúng với chuyên môn được học bài bản từ giáo trình đại học nhưng cô khá hài lòng và tỏ ra thích thú. Cô làm không nhiều nên thu nhập cũng không cao nhưng còn hơn là "được đi đây đi đó nhiều". Những gã đàn ông, những cái nhìn của người lớn tuổi trong thang máy, thỏi son, nước hoa… vẫn ám ảnh cô suốt mấy ngày qua.
Lâm nhận tập hồ sơ từ Yến đưa vào phòng làm việc. Những tờ fax vừa mới nhận được từ Berlin gửi về cùng số liệu kết quả chẳng ai mong đợi. Bản báo cáo của công ty tại Việt Nam mấy ngày qua, tình hình càng trở lên xấu và lăn trượt xuống dốc. Lâm nhấc máy gọi cho Uy Vũ nhưng máy báo điện thoại anh bận liên tục, không thì cũng chỉ là những hồi chuông đổ dài nghe thảm thiết không hồi đáp. Lòng nàng nóng như lửa đốt, những ngón tay run rẩy nhấn bàn phím gửi tin nhắn tới anh.
Lâm không có tin tức gì về anh ngoài những số liệu thống kê chằng chịt. Nàng càng không biết anh đang ở đâu và phải đối mặt với những ai giữa thành phố xa lạ đó. Nàng trách, nàng giận và nàng thương, vì sao trong hoàn cảnh thế này mà anh không thể chia sẻ hoặc nói một lời với người anh yêu thương? Rồi nàng lại lo lắng nghĩ ngợi cho cuộc họp sắp diễn ra trong ngày. Nàng căm giận khi nghĩ tới những gã cổ đông mặt bự, bụng mỡ và chỉ chực chờ chia cổ phần mà không chịu nêu ra ý kiến, giải pháp để vực công ty đứng lên. Cuộc sống mỗi lúc càng hiện rõ hai màu trắng đen rạch ròi.
Nàng vội thu vén đống giấy tờ và tất tưởi chạy tới phòng họp. Cuộc họp đã diễn ra được hơn năm phút. Lâm vừa bước vào phòng, tất cả đều nhìn cô bằng khuôn mặt cau có cùng những thái độ coi thường. Cô cúi thấp đầu: “Xin lỗi vì đã để mọi người phải chờ lâu, cuộc họp bắt đầu đi ạ”. Nhưng không ai trách cứ, không ai rầm rì bàn tán về việc này, họ chỉ nhăn mặt nhìn lên máy chiếu phía trước cùng những tập giấy về bảng thống kê số liệu trên tay. Họ lắc đầu ngán ngẩm, họ hỏi khi nào thì Uy Vũ trở về, họ nhất quyết muốn bán cổ phần của mình trong công ty càng sớm càng tốt trước khi có thêm hàng loạt sự việc xấu diễn ra, họ nghĩ cho họ, họ không cần chia cổ tức, họ chỉ cần thu hồi vốn đã bỏ ra được phần nào thì hay phần đấy… Và đằng sau những gã cổ đông ngu dốt chỉ biết nhìn vào lợi nhuận trước mắt này, còn có một người phía sau đồng ý sẽ mua hết số cổ phần với giá thỏa thuận của hai bên.
Một tiếng đồng hồ căng thẳng trong phòng họp kết thúc, nàng bước ra ngoài ban công lớn. Nàng đứng đấy, gió thổi tung mái tóc dài. Nàng nghe thấy tiếng chân anh, cảm thấy anh đi tới và ôm lấy nàng từ phía sau. Nàng quay lưng lại ngay lập tức, chẳng ai cả, trong phòng họp chỉ có bóng dáng của một người lao công đang thu dọn vỏ chai nước suối và lau chùi bàn ghế. Thất vọng, nàng thở dài và tiếp tục nhìn về phía sông Sài Gòn, những con sóng lập lờ trong buổi chiều được dát màu vàng nhạt bởi vài tia nắng lóng lánh cuối ngày. Nhưng rồi nàng lại nghe rõ giọng nói của anh, rất trong, rất rõ và thật gần. Nàng hét lên: “Em ở đây, Uy Vũ”. Chỉ có người lao công hỏi với: "Cô Lâm, cô ổn đấy chứ?”. Nàng lắc đầu và vội vã bỏ vào phòng làm việc.
Nàng vẫn không sao liên lạc được với Uy Vũ. Nước mắt nàng lăn xối xả.
Tiếng Buzz trên màn hình máy tính của Bông khiến nàng khẽ giật mình. Bông nói Uy Vũ có tới thăm cô ấy nhưng không ăn uống gì, chỉ hỏi thăm sức khỏe và việc học tập rồi nói có cuộc họp gấp phải đi. Nàng rối rít hỏi địa chỉ của Bông, cô ấy bảo ở đường Gryphiusstrasse, phía Đông thành phố Berlin. Nhưng cả nàng và Bông đều không biết Uy Vũ đang ở khách sạn nào. Bông lo lắng hỏi thăm tình hình, nhưng nàng chỉ cười và nói dối rằng vì nhớ anh ấy quá, chứ không hề có chuyện gì xảy ra cả. Bông vui vẻ và gửi lời chúc phúc tới hai người, gửi lời hỏi thăm sức khỏe tới những người bạn cùng phòng trọ ngày xưa. Và Bông cho nàng xem một tấm hình cô gái Đức cao ráo, trắng trẻo, tóc xoăn lọn màu bạch kim rất dễ thương. Bông khen cô gái ấy hết lời và nói đó là người bạn thân tại Đức. Nàng thầm hạnh phúc cho Bông bởi nàng biết Bông nói dối, phải nói là một nửa còn lại trong cuộc đời Bông mới chính xác hơn.
Cuộc sống cũng thật thú vị và nhiều chuyện rất khó tin, lần lượt bước vào cuộc đời nàng.
Hơn chín giờ tối, văn phòng chẳng còn ai. Nàng sắp xếp tài liệu đựng vào giỏ xách. Điện thoại vẫn im lìm, không một tin nhắn, không một cú điện thoại. Phải chăng tại thời gian, khoảng cách, tình hình của công việc khiến anh bận bịu tới mức không thể gọi cho nàng. Nàng tuyệt vọng. Bỗng tiếng điện thoại vang lên, nàng vui mừng chạy tìm điện thoại. Nàng lóng ngóng vội kéo khóa túi để lục tìm điện thoại. Nhưng không phải, đó là tin nhắn từ Yến nói cô đang ở quán của ả Hai.
Bầu không khí trong quán bar luôn hưng phấn, nồng nặc mùi thơm và tanh tưởi bởi mùi xác thịt. Yến mặc bộ đồ màu đen, nom rất lịch sự, đang trò chuyện tươi cười cùng một chàng trai lạ sát quầy bar. Nàng nhíu chân mày, thầm đoán xem đó có phải là chàng trai mới khiến Yến thích thú để dạo gần đây cô ấy chịu lui tới bar thường xuyên hơn hay không? Nàng đi tới vào chào hỏi, Yến ghé sát tai nàng thủ thỉ: “Mày đừng nghĩ bậy. Đó chỉ là “dạng đàn ông vật chất” thôi, họ sống bằng nghề hầu chuyện và giúp mình làm nhiều việc khác khi thấy cô đơn và cần người ở bên cạnh”. Nàng bật cười vì nhớ tới câu nói lần trước của Hai mà nàng không hiểu gì, “Nếu muốn tăng ca thì gọi. Ở quán đã có dịch vụ mới nữa rồi đó em”. Quả thật, Hai là mẫu đàn bà ranh mãnh, sắc sảo và quá khôn ngoan. Nàng xin phép hai người rồi tiến về phía quầy bar.
- Cho em một ly Cocktail nhé!
Chàng pha chế vui vẻ và chào đón nàng nồng nhiệt:
- Ồ Lâm à, được được, ngồi đi, sẽ có ly Cocktail đặc biệt dành cho em.
Nàng nhoài người về phía trước để lấy mấy cuốn tạp chí đọc trong lúc chờ Yến trò chuyện. Vẫn là hắn cùng với một người đàn ông lạ mặt ngồi quay lưng về phía nàng đang bàn chuyện làm ăn. Trên tay ông ta là trang báo mới nhất viết về công ty của Uy Vũ. Cảm giác ấm áp chạy dọc cơ thể mình, nàng thấy buồn vì xưa nay Uy Vũ vẫn nghĩ ông ta chẳng hề ưa gì chàng, nhưng thực ra ông ấy vẫn thường xuyên cập nhật tình hình về công ty của đứa con trai mình đấy thôi. Đôi khi tình cảm cha con gắn kết bền chặt, đâu nhất thiết là cứ phải tỏ ra quan tâm, bắt tay hay lời nói ngọt ngào. Bỗng dưng, nàng lại thấy có cảm tình và quý mến ông ta hơn trước.
- Cocktail đặc biệt dành cho em đây.
Giọng nói của chàng bartender bất chợt cắt ngang suy nghĩ của nàng. Ly Cocktail có ba tầng, tầng trên không màu, hai tầng dưới xanh lá cây và đỏ tươi, rất kích thích thị giác. Nàng nói cám ơn và đưa lên môi nhấp thử.
- Tuyệt chứ em?
- Rất tuyệt. – Nàng mỉm cười và nhấp môi lần thứ hai, mùi vị rất lạ và không thể nào nói lên được cảm giác của mình. Đầu lưỡi có cảm giác rân rân và vị đọng của ly Cocktail này hết sức đặc biệt. Nàng hỏi. – Tên nó là gì vậy anh?
- Đặc biệt mà. Chúc em buổi tối thú vị.
Anh ta rất yêu quý Lâm, câu nói hiền lành và một cái nháy mắt đầy tình nghịch đáp trả tới nàng. Anh lại luôn tay rót rượu, pha chế phục vụ những vị khách tiếp theo. Nàng chợt nghĩ về Margarita thơm mát mà nàng sẽ làm cho Uy Vũ khi chàng trở về Việt Nam. Với Margarita, các giác quan, tế bào sâu kín nhất cũng sẽ được đánh thức, lơi lỏng; những áp lực công việc cũng được từ từ giãn ra, khoan khoái; và mắt môi người uống như có phần long lanh, ướt át hơn. Nàng mơ màng ngắm nhìn ly Cocktail trước mặt.
Gần một giờ sau đó, ông ta ôm vai người đàn ông lạ rời khỏi quầy bar và tiến về phía cổng. Ở mọi góc nhìn, nàng vẫn không thể nào thấy được mặt mũi của hắn ngoài bộ đồ đen và cái đầu cạo nhẵn thĩn. Hắn bước lên chiếc xe đen và lao đi mất hút. Chỉ còn ba của Uy Vũ, tay cầm một điếu xì gà lớn đang tiến về phía nàng ngồi. Ông ta hỏi chàng trai để mượn bật lửa, rồi trầm ngâm. Nàng lấy can đảm để mở giọng trước.
- Hình như bác rất quan tâm tới tình hình của công ty Uy Vũ.
- Ừ. Dân làm ăn kinh tế thì phải nắm bắt thị trường mới thành công được chứ!
Nàng bật cười trong bụng: “Sao bác không nói lý do vì Uy Vũ là con trai của mình chứ?”.
- Cưng cũng có vẻ hứng thú với cái tên Uy Vũ quá nhỉ?
- Dạ. Tên anh ấy rất đẹp.
- Còn gì nữa? Trẻ, lắm tiền, háo thắng, và có phần xốc nổi.
Ông trả lời một cách lạnh lùng và từ từ nhả khói thuốc. Không khí quán bar càng trở nên u uẩn hơn.
- Cưng biết gì về thị trường cổ phiếu không?
- Dạ, một chút.
- Cưng cũng có vẻ tỏ mò về người đàn ông ban nãy nhỉ. Nhìn ánh mắt dò xét của cưng là tôi biết liền. Tôi là một người say mê cổ phiếu, còn anh ta là một nhà bình luận về thị trường cổ phiếu rất giỏi. Tôi rất phục anh ta. Muốn chơi cổ phiếu thành công thì nhất thiết phải nghe lời bình luận. Có thể là tin, có thể là không tin, lúc theo, lúc thì không. Đó là điều kỳ diệu và rất kích thích trí tuệ của người chơi cổ phiếu, mà không phải ai cũng hiểu được.
Nàng ngượng ngùng gãi đầu vì hành động nhìn lén của mình đang bị tố giác. Nàng còn ngỡ ngàng hơn về những gì ông ấy nói khiến nàng vừa nghe vừa gật đầu chăm chú. Có vẻ như, những gì ông ấy đưa ra đang rất kích thích sự tò mò về vấn đề ở thị trường cổ phiếu mà nàng chỉ mù mờ bấy lâu nay.
- Tình hình có vẻ đang rất tệ. Nếu công ty Uy Vũ phá sản và anh ta phải ra hầu tòa, cưng nghĩ sao?
Nàng im lặng.
- Lúc đó, thân cưng còn lo chưa xong, mà phải nuôi cơm người ở tù nữa thì quả thật là gánh nặng đó nha. Có cô gái nào chịu để cái lưng của mình gãy làm đôi khi mới ở tuổi ngoài hai mươi không nhỉ.
- Bác ạ. Anh ấy sẽ vượt qua tất cả thôi.
- Cũng còn tùy ở cưng nữa chứ?
Nàng tròn mắt nhìn ông ta, rồi bỏ vào toilet. Nước lạnh tạt lên mặt, nàng mới thực sự tỉnh táo. Cơn đau đầu có phần giảm bớt, chút rượu ngà ngà say từ ly Cocktail đặc biệt đã tiêu tan. Nàng chải lại tóc và lột bỏ áo khoác ngoài vì không khí trong bar thực sự rất nóng nực. Rất nhanh sau đó, nàng bước ra phía cửa. Nhưng có cánh tay đã túm lấy đôi vai của nàng. Tiếng “xoẹt” của chiếc váy bị xé toạc ngay sau đó.
(Còn nữa)