Bướm Đêm Và Hành Trình Tìm Hạnh Phúc

Bướm đêm và hành trình tìm hạnh phúc (p.3)
Lâm cười vì anh ta là vị khách trẻ nhất trong quãng đời làm điếm của nàng! (Ảnh minh họa)
- Lâm, vô trong đi em, có khách cần gặp! - Giọng Hai ngọt lịm hơn mía lùi.
Dù Lâm đã làm hơn một năm nhưng Hai cưng lắm. Một phần vì Lâm đẹp, giờ lại thêm “ngoan”, lương dù tăng không nhanh nhưng mũi tên “tiền” vẫn luôn xiên lên chếch hướng chiều phải.
Hai gã đàn ông lúc nãy bỗng cười phá, anh chàng nhìn Lâm lên giọng: "Từ từ không té ngã cô em". Lâm nhìn lạnh nhạt, cúi đầu coi như phép lịch sự tối thiểu và tiến thẳng về phía quầy bar. Vị khách đầu tiên mỉm cười, Lâm cúi đầu lễ phép.
“Cũng chỉ là ngủ với hắn qua đêm thôi mà” - Lâm nghĩ thầm vàđồng ý. Bây giờ chứ có phải thời gian trước đâu mà sợ sệt? Đủ các kiểu từ đứng, ngồi hay đằng sau… Lâm sẽ làm cho hắn phải sáng mắt lên vì sung sướng. Hơn một năm không gặp lại nhau mà kinh nghiệm đã đầy mình.
Lâm kéo khóa lột bỏ bộ đồ cũ, khoác lên mình chiếc áo thun và quần jean, đeo ba-lô và leo lên xe, đưa hai tay ôm bụng hắn, tựa đầu lên vai một cách thành thạo và chuyên nghiệp. Lâm cảm nhận rõ hắn chợt rùng mình, chắc vì chữ “ngờ”. Lâm nhếch bờ môi, rồi không nói gì.
Hắn không đưa nàng vào một khách sạn nào cả, lòng vòng hơn một giờ đồng hồ ngoài phố, nàng thấy hơi lạnh, co mình và siết mạnh hai tay vào bụng hắn:
- Em nghĩ là nên về nhà đi!
- Yên tâm. Tôi sẽ tính tiền cả giờ chạy ngoài đường cho em.
- Dạ…
- Hơn một năm, em tiến bộ nhanh thật, chẳng e dè như lần đầu gặp tôi.
- Anh cũng thế, không còn vồ vập hay vội vã, không cười tít mắt hay những câu nói bông đùa. – Lâm nói lèo một hơi. Ngồi phía sau, nàng nhìn rõ bộ mặt nhau mày của hắn in hằn từ cái gương, nàng cười.
- Tôi chỉ thích cười đùa với trinh nữ thôi.
- Nghĩa là từ hôm nay anh không thích cười đùa với em? Vậy nếu anh rảnh rang cứ đưa em đi hóng gió thế này, em không lấy gì đâu.
- Tôi biết em cần tiền, một hay hai phút của em cũng kiếm được bạc trăm mà! - Hắn rú ga và lượn qua bên kia đường mặc sự ngỡ ngàng cho đến kinh hãi của nàng ngồi sau.
“Cũng phải… một hay hai phút mỗi lần mà” – Lâm nghĩ bụng rồi lại mím chặt môi.

Lâm lột bỏ bộ đồ, trần truồng trước mặt hắn. Cái thân hình đẫy đà với ba vòng căng đầy, trắng mịn ngồi lên trên chiếc nệm trắng bồng bềnh.

- Làm cái gì mà nhanh vậy? Tôi có nói là hôm nay tôi thích thú với em đâu?
- Vậy anh đưa em vào đây là ý gì?
- Chụp nude.
- … – Lâm nhíu chân mày.
- Được không? Tôi sẽ cho tiền đưa em ra khỏi cái quán đó và chấp nhận làm người mẫu nude cho tôi… một mình tôi thôi, trong thời gian tới.
- Người mẫu nude, giống thế này đây à? – Lâm đưa hai tay ra phía trước, nhún vai, đôi mắt tròn căng hỏi.
- Ừ! Để chụp, để vẽ và thậm chí là...
- Em cần thời gian suy nghĩ.
- Tốt thôi, giờ thì nằm xuống đấy, dạng cái chân ra! - Hắn hất hàm …
Trong đêm đen, mọi thứ như bình yên phẳng lặng, chỉ còn thứ tiếng rên rỉ làm tình của loài động vật cao cấp hơn cả, mà hễ cứ dính với nhau thì người ta cũng có thể so sánh là loài động vật bậc thấp nhất đang cùng nhau diễn lên một bản hòa tấu đầy dục vọng, ái ân… kẻ xuýt xoa khẽ khàng, kẻ cứ rít lên như tiếng chó kêu ông ổng trong màn đêm.
Cuộc sống của một con điếm rồi sẽ ra sao? (Ảnh minh họa)
***
- Tụi bây khỏe cả chứ hả?
- Khỏe, bà chị ơi! Thế hơn năm ra Bắc có gì tốt không?
- Trời, lạnh thấy mồ. Gì mà xuống còn hơn 10 độ này. Ngoài này được cái trai Hà Nội đẹp. Hì… hì…
- Nhìn các chàng ấm hơn ha. Mà em nghe bảo Hà Nội hay nói không với gái tỉnh lẻ lắm, ròm chi cho bẩn mắt hả chị? – Nga dài giọng kiểu chê bai.
- Ừm! Tao có nói tao yêu trai Hà Nội bao giờ, chảnh thấy ớn! Tao yêu một chàng tỉnh khác nhưng làm ăn ở Hà Nội. Đang đủng đỉnh thay đồ này, xíu chàng lên đón về ra mắt gia đình.
- Nhanh quá vậy? Chị quen bao lâu rồi?
- Từ ngày mới ra đây nè, đụng nhau ngoài ga tàu, cũng may có hắn kiếm phòng trọ giùm, không tao chết.

- Nghe chị nói thế thì chúc chị may mắn nhé! Bình tĩnh đấy, nghe bảo người Bắc kén lắm! “Chê mông, chê má, lựa chân tay”.
- Ừm! Cái này chị cũng nghe nói rồi. Nào thì coi mông, coi mặt với cách đi. Chị sẽ cố gắng lựa chân lựa tay trong mọi hoạt động. Em yên tâm, tối a lô báo cáo.
Nga cười lăn lộn: “Lấy chồng đâu không lấy, thích lấy người Bắc. Gái Nam mà làm dâu Bắc thì cảnh mẹ chồng nàng dâu bể rồi…” Lâm cười mỉm, cũng lè lưỡi khi nghe Nga nói về người Bắc rồi leo lên Nga thủ thỉ ít chuyện . Bông vẫn thế, ngồi tót trên giường tầng ba và viết lách hay vẽ gì đó, Lâm thấy cầm chì và màu tô.
- Điên à? Thằng điên nào mà nói thế! Mày mà đi theo, có ngày nó gửi hình đấy cho hiệu trưởng trường mày đấy nghe chưa? Đồ điên! – Nga gắt gỏng, té tát.
- Thì em mới nói em suy nghĩ và về nói với chị. Chị nói cũng có lý, nhưng ít nhất em cũng thoát được khỏi chỗ café – bar đó. Em thực sự mệt mỏi với những thằng Nhật, thằng Hàn và những trò lố của bọn đàn ông. Em mệt mỏi vô cùng... – Tiếng thút thít , thì thầm vào tai Nga…
- Em thoát chỗ bà ta rồi còn một đống việc rắc rối khác, em nghĩ ổn hơn à? Khi sinh ra, nào ai có muốn gia đình mình nghèo khổ, thân mình bị chà đạp hết thằng này đến thằng khác. Em làm ở đấy cũng hơn một năm rồi, ráng vài bữa nữa cho xong nợ và khoản học phí để còn tốt nghiệp, làm lại từ đầu, dù phận bạc còn tốt hơn là đi nude, hiểu không?
Lâm ậm ừ không nói gì nữa. Nghiêng mình vào tường và nằm im bất động. Chỉ nghe tiếng Nga: “Nằm ngủ đi, tao đi nấu cơm trưa, ăn uống cho khỏe còn đi làm, bữa nay cuối tuần mệt đấy”.

- Suy nghĩ chưa cưng?
- Em không làm đâu! Nghĩ kĩ lắm rồi.
- Cũng tốt thôi. Thiếu gì người, chẳng qua thương cưng nên hỏi ý thế nào.
- Vậy em cũng cám ơn ý tốt của anh. Anh ngồi chơi, em ra làm việc.
- Đi đi…
Lâm cúi đầu chào hắn, đưa mắt về phía Hai tít trong quầy bar mỉm cười rồi bước ra cổng. Lâm thấy có một người đàn ông quen quen đang nhìn về hướng nàng không chớp mắt, đâu đó cái quá khứ của đêm trước hiện về, nàng thấy cồn cào ruột gan. Lại ám chỉ gì nàng đây? Hôm nay đi có một mình, ông bạn mồm lưỡi thối hôm qua không thấy đâu cả.
- Em khỏe chứ?
- Em nghĩ là đủ khỏe để đáp ứng nếu anh cần đàn bà đêm nay? – Nàng nói trắng phớ, hắn cúi đầu cười tủm.
- Em thẳng thắn nhỉ? Bộ nhìn mặt anh giống dê xồm lắm à?
- Đàn ông thằng nào chẳng có máu dê trong người và “diễn” là một nghề thuần thục và cực hot trước mặt đàn bà.
- Em nói nghe giọng điệu muốn hất trời, lật vung và đập bể đầu cánh đàn ông quá! Mà này, tôi còn chưa đụng lấy một sợi tóc của em đâu đấy nên tốt nhất là bỏ cái thái độ đấy đi.

Lâm thấy giọng hắn bực bội và hình như nghĩ mình cũng sai. Đêm trước là bạn hắn giễu cợt nàng chứ có phải hắn đâu mà câu nào bật ra khỏi miệng cũng đầy chua chát? Nàng xin phép ra ngoài, hắn trả lời một câu lạnh tanh và bực tức: “Biến đi! Đồ điếm ngoa ngoắt”.
Dường như Hai cũng không biết chuyện phía gần ngoài cổng này nên nàng sẽ yên thân, không bị phạt lương hay cái lườm nguýt nào cả. Lâm thở dài thườn thượt, đôi chân nặng trịch ì ạch trong từng bước đi. Bỗng “cái tét” trêu đùa của thằng Hàn bước vô quán đặt lên mông nàng khiến nàng bừng tỉnh… Cái miệng xinh xắn nở nụ cười tươi như bông Bồ công anh tan ra trong gió. Xong công việc là cười, nàng lấy tay phủi phủi cái mông mình như hất cái bàn tay bẩn thỉu của gã trai làng chơi .
- Này, lại đây!
- Anh cần gọi thêm gì ạ?
- Thêm tăng hai.
- Vậy mời anh vô trong quầy, chị quản lí sẽ giúp anh tìm người đẹp theo ý anh muốn.
- Đẹp cái cu khỉ gì? Nát hết rồi. Cưng bảo cưng đủ khỏe để chiều anh đêm nay đúng không?
- Vâng!
Anh ta tên Uy Vũ – nàng thật lòng khen tên anh hay. Vậy mà anh ta cười mỉa mai: “Cái khoản nịnh bợ này có cần phải tính thêm vào tiền làm tình không nhỉ?”. Nàng chua chát: “Nếu anh thừa tiền và hài lòng khi làm tình với tôi”.
Uy Vũ cũng không hỏi tên nàng, dù nàng bị ức chế bởi nhiều câu nói xúc phạm danh dự nhưng nàng vẫn thích nhìn anh ta đung đưa người theo tiếng nhạc khi lái xe, nụ cười rất công tử với chiếc răng duyên. Nàng coi cách ăn mặc của anh ta thì có lẽ là đi làm công sở. Hình như những vị khách trước, nàng chỉ hướng mắt ra phía ngoài cửa kính nhìn khung cảnh Sài Gòn đêm…
Uy Vũ khác tất cả những người đàn ông đã từng đến với nàng (Ảnh minh họa)
Hôm nay, họ không phải khách sạn nào cả mà là nhà của anh ta.
- Đẹp chứ? Vô nhà tôi đi.
- Anh ở đây một mình à?
Anh ta đáp cụt lủn “Ừ” rồi lái xe thẳng vào sân.
Lâm cười vì anh ta là vị khách trẻ nhất trong quãng đời làm điếm của nàng mà sở hữu cái nhà ngang ngửa với những ông bụng phệ. Anh ta còn quái đản hơn cả những thằng già khi nàng hỏi phòng ngủ ở đâu thì anh ta chỉ thẳng vào cái ghế sofa: “Tôi thích làm tình ở đó hơn là một cái giường”. Rồi đủ những lí do kì cục: “Tôi thích bật đèn sáng, chứ không phải làm tình với một con điếm trong đêm đen thui”; “Tôi cần cô rên rỉ và chủ động chứ không phải cứ đần mặt ra và cắn chặt môi như thế”;…
- Bình thường một đêm, cô đi với bao nhiêu khách?
- Một hoặc không hoặc năm đến sáu.
- Khỏe quá! “Chơi dàn” thế cơ à?
- Vâng! Xong việc rồi, tôi về được chứ?
- Đêm nay là của tôi, tôi sẽ bao cô bằng năm hay sáu thằng kia. Tắt điện thoại đi.

- Cũng được thôi, ít nhất tôi cũng đỡ tiền xe ôm đến khách sạn.
- Những người làm điếm như cô thì cao giọng vừa phải thôi chứ?
- Tôi không thích! Vì con điếm như tôi nhưng không có hứng thú với nghề.
- Không hứng thú sao còn trần truồng đi làm? Nói thế mà cũng nghe được?
- Vì anh là loại đàn ông cần hứng thú và dư tiền đi bao cho điếm. Vì điếm như tôi thì cần tiền nộp học và nuôi em. Anh hỏi gì nữa không?
Uy Vũ không nói gì cả… Anh nằm vật ngửa ra ghế sofa vài giây, rồi đứng dậy bế nàng lên trên lầu và đặt nhẹ nhàng nàng xuống giường chứ không phải ném nàng như một con búp bê tình dục như biết bao gã đàn ông khác. Anh ta bế nàng lên giường, kéo chăn, ôm nàng và nhắm mắt…
- Ngủ đi.
- Anh có nghĩ là mình đang lãng phí không?
- Lãng phí gì?
- Tiền?
- Là sao?
- Anh phải trả đêm nay cho tôi bằng năm hay sáu thằng khác đấy? Trong khi đó giờ chỉ nằm yên .
- Tôi không thiếu tiền và tôi cần một con điếm ngoan. Mà cô tên gì?
- Lâm!
- Nghe như đàn ông vậy?
- Ừm! Vậy anh nghĩ mình đang là gay hay sao khi vừa quan hệ với tôi?
- Ôi! Tôi thề là tôi chưa thấy con điếm nào hay bới móc chuyện như cô đấy?
- Hóa ra anh vẫn thường xuyên chơi điếm à? – Lâm cũng chợt nghĩ hôm nay mình nói quá nhiều .
- Ừ! Nhưng đúng là cô là con điếm không hứng thú với nghề thật - Anh ta vòng tay vào eo nàng, hôn lên trán rồi ngủ. Lâm nghe hơi thở đều đều trong căn phòng yên ắng này .
Uy Vũ khác tất cả những người đàn ông đã từng đè lên người nàng, cắn nàng, cấu véo nàng. Uy Vũ thì không thế! Anh chỉ chửi bâng quơ vài câu chứ cử chỉ chân tay rất nhẹ nhàng và điệu bộ, thậm chí những vết bầm đen vì người ta cấu véo, Uy Vũ cũng chỉ đưa tay đến xoa nhẹ rồi đặt môi hôn mình lên đấy, thỉnh thoảng anh chỉ cười nửa miệng: “Không khéo mình bị con điếm này nó mê muội rồi cũng nên”.
Sau đêm đó, Uy Vũ hay đón nàng về căn nhà này, tại phòng này, giường này, và những gối chăn này… Hai người họ ngủ đến sáng, rồi anh đưa tiền cho nàng rất sòng phẳng. Uy Vũ và nàng cùng đi ăn sáng rồi anh vào công ty và tài xế riêng của anh đưa nàng đến trường hoặc về nhà trọ rất đúng giờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận