Bướm đêm và hành trình tìm hạnh phúc (P.7)
Đã từ rất lâu rồi, cô luôn chìm mình trong những nỗi đau mù mờ màu xỉn úa (Ảnh minh họa)
Sau khi kết thúc 6 của tập truyện dài kỳ "Bướm đêm và hành trình tìm hạnh phúc" được đông đảo độc giả đón nhận thì mới đây, Lâm Phương Lam đã quyết định viết những tiếp câu chuyện này. Trong 7 phần theo, cô nhấn mạnh đến những nỗi niềm, phận đời, mảnh đời của thân bướm đêm đang sống cuộc sống lay lắt, cô độc trong xã hội.
Hai năm sau
Yến trở lại Sài Gòn sau hai năm còng lưng với công việc, và đau khổ vì những mối tình đầy trở ngại, mới bắt đầu đã vội kết thúc, giống như bông hoa chưa nở đã muốn tàn, như ngày tháng mười mùa đông Hà Nội chưa kịp cười thì trời đã tối. Yến là đứa chua ngoa, đanh đá, luôn tỏ ra mạnh mẽ và hời hợt với cuộc đời. Nhưng trải qua một thời gian như kẻ đi trong hầm tối bấy lâu nay, hẳn cô cũng đã mệt nhoài và đuối sức.
Đoàn tàu vẫn chầm chậm lăn bánh chạy vào ga Sài Gòn. Yến đứng ngồi không yên với ba-lô trên vai, và một vali lớn đựng đồ đạc. Giọt nước mắt không thể cầm lòng, chảy ra nơi khóe mắt. Yến vội sụt sùi, rồi gạt đi. Cô ra đi vào tháng mười của hai năm trước đó, cũng ba-lô này, vali quần áo này, đôi bàn tay trắng, và cả không một mảnh tình yêu. Hai năm, thời gian cướp đi nhan sắc, sức khỏe, kéo dài khoảng cách…, tất cả để bây giờ, cô quay trở về Sài Gòn, chỉ muốn tìm lại được chính bản thân. Cô không còn là cánh bướm đêm của những tháng ngày sinh viên, rong ruổi trên khắp các đường phố sáng trưng bởi ánh đèn đường. Cô không còn là đứa con gái xa xứ phải một mình lặn lội và bươn chải ngoài thủ đô. Tất cả, chấm dứt hết rồi. Cô đưa ánh mắt ra phía cửa sổ của đoàn tàu, nghiêng ngó: "Lâm, em đang đứng ở đâu nhỉ?”.
Yến kéo vali xuống, hết sức nặng nề và mệt mỏi. Gần bốn mươi giờ ngồi ê ẩm trên tàu, người cô như muốn nhão ra. Cô mong được nằm xuống hơn bao giờ hết. Yến tháo đôi giày cao gót khỏi đôi bàn chân tội ghiệp, vươn hai tay lên phía trước và cố gắng hít lấy khí trời. Bầu trời Sài Gòn xanh và trong vắt vào cái ngày cô trở lại. Nhưng tương lai của cô sẽ bắt đầu ra sao?
- Ôi chị em! – Lâm ồ lên vì xúc động, đôi tay nàng siết chặt lấy người chị cả của nhóm từ phía sau, rất bất ngờ và cũng thật lâu.
- Ôi cha! Làm gì mà ôm dữ vậy. Mày tính để tao nghẹt thở à. – Yến cũng như Lâm, mừng vui ngày gặp lại.
- Được rồi, em tha cho chị. – Lâm thả cánh tay mình ra khỏi đôi vai mảnh khảnh của Yến, cười hiền. – Chị nhớ em không?
- Nhớ thôi không đủ. Tao nhớ tất cả và nhớ mày là ít nhất trong mấy đứa ở nhóm. - Vừa nói, Yến vừa cười lớn trêu chọc.
Lâm bĩu môi, cong cớn. - Chị nói xạo. Được rồi, tối nay em bắt cóc chị. Còn bây giờ, đưa vali cho em nào. Chúng ta về nhà thôi. – Vừa nói, Lâm vừa giằng lấy cái vali từ tay Yến.
- Nhà nào? Bộ một mình mày vẫn thuê ở chỗ cũ à?
- Thì cứ đi đã nào. Nhất định tối nay em sẽ bắt cóc chị cơ mà.
- Gớm. Cô không bắt cóc thì tôi cũng vịn vào người cô để mà ăn nhờ, ở đậu vài hôm trước khi tìm phòng trọ, chứ biết làm sao nữa.
Hai cô gái ngoài tuổi đôi mươi, dáng người cao ráo, thon gọn, mặc kệ sự mệt mỏi hay chẳng phải chung máu mủ ruột già, họ vẫn quấn quýt tay bắt mặt mừng, nụ cười tỏa nắng cùng những buồn vui rong ruổi theo khắp phố phường nơi đây.
- Chị có sợ tiếng cười không? – Lâm ngả đầu vào vai Yến, thủ thỉ trên chuyến taxi trở về nhà.
- Có. Nhưng chỉ một chút thôi. Chị sợ những giọt nước mắt, nó như những chiếc roi mây, quất lên người chị, hằn lên từng vệt, rồi thâm tím lại. – Vừa nói, Yến vừa cố rướn để mở mắt thật to, nhưng đầy tuyệt vọng.
- Em cũng thế. Nhưng đấy là trước kia. Em không muốn chị khóc vì ai, đau khổ vì ai, và ngược lại. Em muốn nhìn khuôn mặt chị, ở đó có sự thanh thản, bình yên, không gân guốc, không quằn quại, không cố tình giấu giếm hay đậy che. Em muốn chị là chị, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ bằng cách thể hiện nụ cười, mà nụ cười giòn tan đấy lại như muốn vỡ vụn ra. Em biết, chị đã trải qua những gì, khoảng thời gian ở đây hay ngoài đó, em phục chị lắm. Bởi nếu là em, có lẽ em đã gục ngã rồi.
- Con bé ngốc này. Chị ổn mà. Được rồi, bây giờ chị rất mệt, chị muốn chợp mắt một chút.
- Khi nào về tới nhà, em sẽ gọi chị.
Yến nhắm nghiền đôi mắt, hắt ra tiếng thở dài. Lâm đưa bàn tay mình lên, vuốt ve khuôn mặt Yến... nàng bật khóc không thành tiếng. Chỉ biết, vòng tay của Yến siết chặt người nàng hơn.
- Nhắm mắt vào. Nghỉ đi Lâm.
Yến vô cùng ngạc nhiên khi chiếc taxi vừa dừng bánh. Cô hỏi:
- Em phải vào nhà bạn có việc gì nữa rồi mới về nhà trọ sao?
- Không! - Lâm nhoẻn miệng cười.- Chị và em sẽ ở đây.
- Sao cơ? Chị có nghe nhầm không vậy ta? Bộ mày trúng nhà lầu, biệt thự từ khi nào mà kín tiếng quá vậy?
Tiếng cổng sắt vang lớn làm cô tỉnh giấc. Cô mở mắt nhìn căn phòng, rộng rãi và trống trải. Cái đầu đau nhức ghê gớm khiến cô cau có mặt mày. Cô bò lồm cồm ra khỏi giường, cố vịn tay vào cửa sổ nhìn xuống. Chiếc xe đen bóng vừa lao ra khỏi cổng, chỉ còn Lâm và một chàng trai trẻ đang nắm tay nhau bước vào nhà. Cô đăm đăm nhìn con người này, nụ cười đẹp lạ, song có vẻ gì đó rất lạnh lùng trên con người anh ta lại thu hút cô, phải cố rướn mình ra ngoài cửa sổ để nhìn cho rõ. Đến khi dáng họ khuất bóng, cô cũng trở lại giường và ngả mình nằm xuống. Đến lúc này, trong cơ thể cô lại như hiện rõ một nỗi đau lớn, trải rộng. Cô nhìn lên trần nhà, khắc khoải trong những niềm đau tận cùng.
Cô khóc ngay cả trong mơ, những giấc mơ khiến lòng cô thêm đau quay quắt (Ảnh minh họa)
Cô nghe thấy tiếng gõ cửa, đôi mắt vội vàng nhắm. Bước chân Lâm rón rén không gây tiếng động, nàng nhấn công tắc đèn ngủ và nhìn Yến, nước mắt cô ấy đang rỉ ra. Lâm giật mình và vội vàng đưa ngón tay út lại, gạt đi. Nàng thương Yến nhưng chưa thể làm gì vào lúc này. Ngồi lại vài phút, nàng mới bước ra ngoài.
- Chị ấy đã ngủ suốt hơn ba mươi giờ đồng hồ. Có lẽ, em nên đánh thức chị ấy dậy. Uy Vũ, em thực sự rất lo lắng.
- Đừng, anh nghĩ thế. Có lẽ cô ấy đã trải qua một cơn khủng hoảng lớn, hãy cứ để cô ấy nghỉ ngơi.
- Em đang rất lo lắng. Cuộc sống ngoài thủ đô hẳn đã làm chị ấy suy sụp rất nhiều.
- Hãy tin anh đi. Anh nghĩ, sáng mai mọi thứ sẽ tốt đẹp trở lại.
Cuộc đối thoại của Lâm và chàng trai tên Uy Vũ diễn ra ngay trước cửa phòng cô đang ở. Cô lẩm bẩm trong miệng: “Uy Vũ là ai chứ, sao lại tốt thế nhỉ?”. Cô vẫn nằm im, không để phát ra một âm thanh nào. Đợi đến khi bước chân hai người rời khỏi hành lang, cô mới vội vàng lấy điện thoại gọi cho Nga. Nhưng thật tệ, Nga cũng chẳng biết gì hơn ngoài.
“Uy Vũ điển trai. Uy Vũ có tiền. Và Uy Vũ là bạn trai của Lam Lâm từ gần hai năm về trước”. Cô gãi gãi đầu, đứng trước gương để ngắm nghía vuốt lại mái tóc rồi bước vào phòng tắm.
Ánh đèn vàng nhập nhoạng. Cô thả mình vào chiếc bồn tắm lớn, sang trọng màu trắng toát, đầy ngập nước ấm. Da thịt cô sáng lấp lánh dưới ánh đèn, bồn nước hắt lên thứ ánh sáng lấp lánh nhỏ như thủy tinh. Trên thành bồn tắm có để một chai rượu Whisky vẫn chưa mở nắp, một máy radio và vài đĩa nhạc. Cô và mọi thứ xung quanh, tạo lên một hình tượng tuyệt đẹp, và mê đắm.
Yến lại ném mình lên tấm đệm, với mái tóc dài còn ướt nước. Cô vồ ngay lấy chiếc điện thoại và lướt trong dãy danh bạ. Cô phải tìm lại những người quen trong Sài Gòn, cô cần kiếm việc làm nhưng nếu được ở trong căn phòng đầy đủ tiện nghi thế này một thời gian sắp tới thì cũng quả là tuyệt. Cô ngẫm thầm trong bụng và cười cợt cái bản chất tính toán “ăn người” của mình. Nhưng không biết ma sai quỷ khiến thế nào, cô lại gọi điện thoại cho người đã làm cô bị tổn thương. Một cô gái nghe máy, hẳn là bạn gái mới của anh ta rồi, cô nghiến răng đầy giận dữ. Nhưng giọng nói ở đầu dây bên kia lại hết sức dịu dàng và nhỏ nhẹ. Cô buồn chán, tắt máy. Cô đang thử hình dung xem cô gái ấy sẽ cư xử thế nào khi chắc chắn là anh ta đang ở bên cạnh. Nếu anh ta còn lưu số điện thoại của cô, hẳn là: “Chị ấy gọi mà chả dám ho he một câu, anh ạ”, và ngược lại thì phải: “Không biết cái đứa thần kinh nào thế!”. Cô thở dài, những sợi tóc mềm mại vừa mới khô, đang lõa xõa trước chán bỗng bị thổi bay.
…
- Em trải ga giường rồi, anh đi ngủ sớm mai còn đi làm. Em qua phòng ngủ với chị Yến.- Vừa thu gom lại đống giấy tờ trong phòng làm việc, nàng vừa dịu dàng nói.
- Ừ. À em này, sáng mai anh phải đi Berlin sớm, bên đó có trục trặc rồi. Tuần này, em cứ ở nhà chăm sóc Yến để cô ấy khỏe lại. Công việc ở công ty, em đừng lo. Có gì họ sẽ gửi mail hoặc điện thoại về nhà cho em.
- Em không sao, em làm được mà. Nhưng sao đi vội vã vậy, anh chưa nói gì với em mà. Và chừng nào anh về nước.
- Sẽ nhanh thôi. Phải tin anh chứ. Em cứ ở nhà, còn rất chuyện em có thể giúp anh mà.
- Cảm giác nhàn rỗi và quanh quẩn trong căn nhà lớn khiến em cô đơn lắm. Em phải phụ giúp công việc cùng anh chứ, chuyện của chị Yến, công việc ở nhà, em biết sắp xếp thời gian hợp lý mà.
Uy Vũ kéo Lâm lại phía mình, cúi xuống hôn nàng.
- Hình như, người anh yêu là một thiên thần, chứ không đơn thuần chỉ là một bông hoa đẹp nữa. - Anh nói rồi liếm vành tai mềm mại của nàng, làn da mịn và thơm. – Em à, nếu chúng ta không làm việc, chúng ta cũng có thể sống một cuộc sống xa hoa và đầy đủ tại đây nhưng đúng là cảm giác nhàn rỗi làm anh sợ. Nếu chỉ biết ăn, chơi và xài tiền, anh cảm giác như mình đã chết, và đôi chân không còn biết chạy. Em hiểu ý anh không?
Nàng gật đầu, và nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu đẹp lạ của anh.
- Từ lâu rồi, em không còn khóc nữa.
- Phải nghĩ thế nào nhỉ? – Anh cười và nhìn nàng, mong ngóng một câu trả lời nào đó, hết sức ngọt ngào và có thể chạm tới tận đáy lòng anh.
- Nghĩa là anh cho em nụ cười, cho em niềm vui, cho em biết mình đang sống, cho em những lý do để phải tồn tại, và cho em thấy cả ánh sáng của mặt trời.
- Vậy thì tối nay anh không cho em qua phòng với cô ấy đâu. - Uy Vũ cười lớn rồi bế nàng ra khỏi phòng đọc sách.
…
Yến hắt ra một hơi thở dài. Thật quái quỷ, phòng đọc sách nằm kế bên phòng cô ngủ. Và cuộc trò chuyện hết sức tình cảm của Lâm và chàng trai lạ này đã lọt hết vào lỗ tai cô.
Điện thoại chợt đổ chuông, đôi mắt cô sáng lên như thể đã ngóng chờ cuộc gọi này từ rất lâu. Cô nhoài người lấy chiếc điện thoại ở cuối giường. “Là anh ta” – Cô mỉm cười, nhưng rồi lại xầm mặt ngay: "Biết nói cái gì đây cơ chứ?”.
Cô châm một điếu thuốc, đi đi lại lại trong phòng. Cuối cùng, chiếc điện thoại cũng tắt chuông. Cô lại thở dài đầy tiếc nuối. Cô không hiểu nổi chính mình, không biết mình đang cần gì, hay chỉ là thèm muốn? Và điện thoại lại đổ chuông, không đợi tới tiếng chuông thứ hai, cô bắt máy ngay lập tức.
- Em nghe. Anh gọi có việc gì không? – Cô mở lời, cố tỏ ra giọng nhạt nhẽo.
- Ừ, không có việc gì cả. Lúc tối anh thấy em gọi nên …
- Ồ không. Chỉ là em nhầm anh với một chàng trai khác cùng tên, nên vậy. Thật xin lỗi nếu cuộc gọi đó đã làm ảnh hưởng với anh và cô gái đấy. – Nàng ngắt lời và biện minh lý do.
- Ừ. Giờ em đang ở đâu, nếu rảnh thì mình gặp nhau.
- Xin lỗi, em không rảnh. Em cúp máy nhé.
- Nhưng anh đang rất cô đơn. – anh ta nói với giọng nài nỉ.
- Nếu em nói mình cũng đang rất cô đơn, thì anh sẽ đến bên em chứ? Nếu em nói chúng mình hãy tổ chức tiệc cưới đi, thì anh có dám bỏ gia đình để theo em không?
- …
- Sao anh lại im lặng? Nói đi, nói gì đi chứ.
- Anh xin lỗi.
- Đó không phải là câu nói em muốn nghe! - Cô giận dữ. Nhưng đầu dây bên kia đã tút tút rồi. Và cô khóc tu tu như một đứa trẻ.
- Thôi nào chị hai ơi. Cứ vô nhà đi rồi em nói chị nghe, đứng ngoài đường vậy đâu có tiện.
Xung quanh khu biệt thự là cổng cao vây quanh, khoanh tròn tạo thành vùng khép kín. Gara để ô tô tách biệt, và có một hồ bơi rộng mát. Yến đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh, lần đầu tiên trong cuộc đời cô được đặt chân vào một chốn xa hoa và đẹp như chốn thần tiên thế này. Cô có phần ao ước, có phần ghen tỵ, lẫn cả hoài nghi, “Tóm lại đây là đâu mà Lâm lại ra vào tự do như nhà của mình thế này?”.
Lâm đưa Yến lên lầu bốn, phòng ngoài cùng và hướng cửa sổ có thể nhìn thẳng xuống khu vườn hoa phía dưới và con đường lớn của Sài Gòn.
- Chị ở đây nhé. Em ở phòng ngay kế bên, nhưng tối nay em sẽ ngủ với chị. Chị chịu không?
- Nhưng đây là đâu đã?
- Nhà bạn em!- Lâm cười, nụ cười hạnh phúc xen lẫn niềm tự hào và may mắn. – Chuyện dài lắm, chúng ta còn rất nhiều thời gian mà. Em sẽ nấu ăn, chị đi tắm và nghỉ ngơi đi. Em sẽ gọi chị sau.
Yến ậm ừ. Trong đầu cô có rất nhiều câu hỏi về cuộc sống và con người của Lâm, tất cả đều thay đổi đến chóng mặt mà cô không hề biết một chuyện gì. Lâm kéo chiếc vali để vào góc phòng, rồi ra ngoài. Khuôn mặt nàng vẫn điềm đạm và bình thản như bấy lâu nay.
Yến ném mạnh cơ thể mình lên chiếc giường, tấm nệm lún xuống rồi lại bồng bềnh lên. Cô nhìn lên trần nhà rộng khắp, xung quanh là những đường viền trang trí hoa văn theo phong cách châu Âu. Mặc kệ những thắc mắc, mặc kệ những đổi thay, cô mệt mỏi quá rồi, cô cần phải nghỉ ngơi. Và đôi mắt cô từ từ khép lại, giấc ngủ đến với cô thật dễ dàng hơn bao giờ hết.
Đã từ rất lâu rồi, cô luôn chìm mình trong những nỗi đau mù mờ màu xỉn úa. Tinh thần của cô gần như quỵ đổ, miệng đắng ngắt và nhạt nhạt. Vị giác như bị tê liệt hoàn toàn, cô không thèm một thứ đồ ăn nào, cô chẳng buồn đặt chân đi tới đâu. Những chốn đông người chỉ làm cô thêm lạc lõng, thêm chông chênh. Bởi thế, mỗi ngày cô càng khóc nhiều hơn. Mỗi sáng bình minh thức giấc, chiếc gối bông đã ẩm ướt vì nước mắt. Hình như, cô khóc ngay cả trong mơ, những giấc mơ khiến lòng cô thêm đau quay quắt.
(Còn nữa)