Khi anh cắn răng chống đỡ, đột nhiên một đôi tay từ bên cạnh vươn tới, cầm lấy túi trong tay anh, nhét một thứ vào tay anh.
Là một khối đường vụn, thôn dân ở nhà nấu cả nồi, sau đó đập nát đường đỏ mang đi đổi đồ.
Lục Thức Châu ngẩng đầu nhìn, liền thấy một cô bé xinh đẹp đứng ở nơi đó, khéo léo đỡ lấy cái valy thật to của anh mà không tốn chút sức nào.
Khóe miệng cô có ý cười, ánh mắt lấp lánh dưới ánh mặt trời trở nên sống động.
Cô nói: "Thầy Lục, một miếng đủ không?”
Cô giáo Tần Kiểu Nguyệt đồng hành cùng anh lại hất viên đường đỏ xuống đất, ghét bỏ nói: "Đồ này rất bẩn, Thức Châu, anh đừng ăn bậy, cẩn thận đau bụng.
"
“Đinh, hệ thống thu lượm ve chai phát hiện một trà xanh kém chất lượng đang ghen tuông, không thể thu hồi, có thể dùng đạo cụ để đánh nhận phần thưởng.
”
Kiều Hữu Hữu: " m thanh kỳ quái này là gì?"
Trưởng thôn nghiêm mặt nói: "Được rồi, cô mau về nhà đi.
Ở đây gây sự gì thế hả?”
Kiều Hữu Hữu chỉ lo lắng nhìn Lục Thức Châu một cái, cố gắng tìm đường trong túi.
Tần Kiểu Nguyệt cười lạnh: “Cô tìm gì thế? Chúng tôi không cần mấy thứ kia…”
Không ngờ Lục Thức Châu cúi người nhặt cục đường đỏ trên mặt đất lên, dùng nước trong bình giữ nhiệt rửa sạch một chút, bỏ vào trong miệng, còn nói cảm ơn Kiều Hữu Hữu.
Đôi mắt Kiều Hữu Hữu sáng ngời, đổ hết đường trong túi vào tay Lục Thức Châu, miệng vẫn còn nói: "Đưa hết cho anh, đưa hết cho anh.
”
Lục Thức Châu vốn không muốn nói chuyện, nhưng nhìn cô bé xinh đẹp trước mắt này cho anh cả túi đường, đột nhiên trong lòng ấm áp một chút, cất giữ cẩn thận những viên đường kia.
Tần Kiểu Nguyệt tức giận giậm chân một cái, kéo vali xoay người rời đi.
Không để ý tới những tên nhà quê này, cô muốn sớm đến trường tiểu học chọn một căn phòng tốt, tốt nhất là ở gần Lục Thức Châu một chút.
Nhưng cô ta không ngờ rằng Kiều Hữu Hữu chủ động giúp Lục Thức Châu thu dọn ký túc xá, còn cố ý chọn một phòng cách Tần Kiểu Nguyệt xa nhất.
Tần Kiểu Nguyệt không chịu.