Kiều Hữu Hữu lại cười ngọt ngào, ngoài miệng không buông tha người: "Cô Tần, thời gian trước vừa bắn chết một nữ lưu manh, em đây là vì muốn tốt cho cô, không cẩn thận phạm chút sai lầm tư tưởng đạo đức thì làm sao bây giờ?"
Kiều Hữu Hữu không phải người thích sinh sự.
Chuyện ngoài ý muốn của Lục Thức Châu đời trước, có liên quan đến Tần Kiểu Nguyệt.
Tần Kiểu Nguyệt sinh ra xinh đẹp, từ nhỏ được cưng chiều lớn lên, rất thích làm nũng với nam giới, dần dà trong thôn đã có người nhớ thương Tần Kiểu Nguyệt.
Một đêm khuya, Tần Kiểu Nguyệt trở về thăm nhà, bị người ta ấn vào ruộng ngô gần trường học, Lục Thức Châu nghe được động tĩnh chạy tới cứu cô ta.
Tần Kiểu Nguyệt chạy được, Lục Thức Châu bị mấy tên đàn ông tráng kiện vây quanh, dùng dao cắt nát mặt, mắt mù, chân cũng gãy.
Sau đó đám ác đồ kia chạy như ong vỡ tổ, vẫn không bắt được.
Dân làng la hét rằng khuôn mặt xấu xí của Lục Thức Châu sẽ dọa trẻ con, đuổi Lục Thức Châu ra khỏi trường học.
Tần Kiểu Nguyệt cũng sợ bộ dáng của Lục Thức Châu, đi suốt đêm trở về thủ đô, sau khi gửi một số tiền lớn tới, bặt vô âm tín.
Lục Thức Châu có nhà không thể về, một mình ở trong thôn nhìn người khác xem thường sống qua ngày, thê thảm vô cùng.
Điều này xảy ra chỉ hai tháng sau khi họ đến làng Khinh Thuỷ.
Trước đó, phải để cho Lục Thức Châu chuyển đi mới được, chỉ là không thể làm quá đột ngột, phải từ từ.
*
Lúc Lục Thức Châu trở về, Kiều Hữu Hữu đã dọn dẹp phòng của anh xong.
Tuy rằng bàn ghế cũ nát nhưng được lau chùi rất sạch sẽ, chăn gấp chỉnh tề, bên cửa sổ bày một cái chén nho nhỏ, bên trong cắm mấy đóa hoa dại.
Lục Thức Châu thích ngồi bên cửa sổ viết giáo án đọc sách, giấy bút của anh được đặt gọn gàng ở đó.
Lục Thức Châu có chút kinh ngạc nhìn tiểu thôn cô trước mắt một cái.
Tất cả bài trí, đều là theo thói quen của anh.
Trùng hợp?
Dường như cô gái cũng biết chuyện hạ đường huyết của anh, ngoại trừ người mẹ đã chết của anh thì không ai biết.