“Đinh, hệ thống thu nhặt nhận dạng: Một chiếc giày vải rách được giặt cẩn thận, vì dính phân chó nên có thể đổi vật phẩm: nấm cẩu niệu.
”
Kiều Hữu Hữu: "! " Đổi thành cái quái gì vậy?
Nấm cẩu niệu là một loại nấm độc có thể tìm thấy chung quanh, mùi vị hôi thối nhưng có người cực kỳ đói bụng vẫn sẽ đào lên ăn, người ăn xong đều tinh thần tan rã, trạng thái như điên.
Không chấp nhận được, Kiều Hữu Hữu phản đối, Kiều Hữu Hữu nhổ sạch nấm cẩu niệu, trồng hết hoa hạt tiêu vào.
Sau đó một chân trần, khập khiễng trở về.
Trên đường đi gặp người trong thôn chào hỏi cô: "Hữu Hữu, haizz, giày cô đâu rồi?”
Kiều Hữu Hữu nghĩ thầm nếu cô nói giày cô đã biến thành nấm cẩu niệu thì có ai tin không nhỉ?
Nhưng không gian kỳ lạ kia lại khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Kiếp trước cô trồng hoa tiêu và hành tây nhỏ trong sân nhà họ Kiều, bị Kiều Quốc Khánh vụng trộm nhổ lên bán lấy tiền.
Cô chỉ có thể dùng tiền nhận thầu đất của người khác, thừa dịp buổi tối Kiều Quốc Khánh ngủ, lén đi cày ruộng bón phân.
Với không gian này, không còn sợ hãi nữa.
Mới vừa vào sân, liền nhìn thấy Triệu Thanh run rẩy đứng ở trong sân, trên khuôn mặt sưng đỏ lại có thêm một vết bầm tím, ánh mắt nhìn chằm chằm cái chậu màu hồng nhạt dưới mái hiên.
Trong chậu nước đục ngầu, ngâm một cái quần đàn ông bẩn thỉu, mùi hôi ngút trời.
Quần dính đầy chất bẩn của Kiều Quốc Khánh lại đặt trong chậu rửa mặt của Kiều Hữu Hữu.
Trong mắt Triệu Thanh ngấn lệ, nhìn Kiều Hữu Hữu, muốn nói lại thôi, nửa ngày mới nói: "Mẹ không sao, mẹ giặt đây.
”
Kiều Hữu Hữu thống khoái gật đầu: "Được, mẹ giặt đi, tôi đi làm.
”
Đùa gì vậy, ném vào chậu của con gái, còn nói tự mình giặt? Cũng do kiếp trước mình quá ngốc mới bị bà ta che mắt.
Nói xong, cũng không quay đầu lại đi vào phòng bếp.
Triệu Thanh nhìn bóng lưng con gái, hít thở không thông, cuối cùng khóc lóc như nữ quỷ đòi mạng mà đi giặt quần.
Kiều Hữu Hữu nghe được tiếng khóc của bà ta, lại thò đầu ra, làm cho Triệu Thanh lại dấy lên hy vọng.
Kết quả Kiều Hữu Hữu nói: "Cái chậu kia tôi không cần nữa.
”