Kiều Hữu Hữu đáp: "Không cần.
”
Tần Kiểu Nguyệt tự cao tự đại, người bên cạnh đều sẽ phục tùng cô ta, không dám ngỗ nghịch.
“Bảo cô để ở đây thì để ở đây, còn sợ tôi làm gì đồ của cô sao?”
Kiều Hữu Hữu gật đầu: "Sợ chứ.
”
Tần Kiểu Nguyệt tức giận đến muốn ngất xỉu: "Tôi mà thèm đồ của cô à?”
"Đúng vậy, tôi sợ không phải cô ăn vụng, chỉ sợ cô đổ đi.
Đồ ăn này đưa cho thầy Lục, làm sao biết được cô có đưa hay không?”
Lời này nói trúng tâm tư Tần Kiểu Nguyệt, cô ta thẹn quá hóa giận, vừa vặn ánh mắt nhìn thấy Lục Thức Châu trở về cách đó không xa.
Cô ta cắn răng một cái, ai nha một tiếng liền ngã lên người Kiều Hữu Hữu, muốn đụng đổ đồ ăn không cho Kiều Hữu Hữu như nguyện.
Ai biết Kiều Hữu Hữu phản ứng còn nhanh hơn cô ta, lúc cô ta ai nha, cũng đã chạy được ba mét, Tần Kiểu Nguyệt trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất, ngã đến toàn thân đau nhức không nói, quần áo trong tay tất cả đều bị bẩn.
Mắt thấy Lục Thức Châu vào sân, vành mắt cô ta lập tức đỏ lên: "Thức Châu.
"
Lục Thức Châu vừa tới đã khiến mấy cô gái bu quanh tán tỉnh, không tán tỉnh được thì đều trở về trong uất ức.
Hiện tại xem ra, đều chịu thiệt thòi bởi Tần Kiểu Nguyệt rồi.
Chỉ tiếc chiêu này vô dụng với Kiều Hữu Hữu.
Kiều Hữu Hữu mở to đôi mắt vô tội, đáng thương nói: "Sao chị lại té thế? Ngã đau không? Tôi cách xa như vậy, không kịp cứu chị, chị đừng nóng giận.
"
Tần Kiểu Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, sao thôn cô này còn biết diễn hơn cô ta vậy chứ?
Hơn nữa trước khi Tần Kiểu Nguyệt ngã sấp xuống Kiều Hữu Hữu đã nhảy xa ba mét, Tần Kiểu Nguyệt muốn vu oan cũng không được.
"Còn không phải cô làm tôi sợ sao?" Tần Kiểu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói, quay đầu nhìn Lục Thức Châu.
Cô tin tưởng Lục Thức Châu sẽ không nói chuyện với cô thôn nữ kia, dù sao cô và nhà Lục Thức Châu xem như thế giao, nếu Lục Thức Châu đồng ý hẹn hò với cô ta thì chuyện trở về thành phố chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi.
Cô hoàn toàn không ngại thân phận Lục Thức Châu, chỉ cần ở rể nhà cô, làm con rể nhà họ Tần, ai còn dám chê cười anh?