Làm cho cả nhà thím Trương mất hết mặt mũi.
Thím Trương cạn lời với nhà cô, quan hệ hai nhà hoàn toàn chuyển biến xấu.
Lúc trước Kiều Hữu Hữu sợ người nhà không vui, cũng trốn tránh thím Trương khiến bà ấy đau lòng một hồi lâu, nhưng hôm nay, Kiều Hữu Hữu lại chủ động nói chuyện.
Thím Trương vui mừng, kéo Kiều Hữu Hữu qua: "Con gái à, giày của con đâu?”
Kiều Hữu Hữu: "A, giày của con! "
Đã đổi lấy thứ tốt rồi.
“Cả giày mà ba mẹ con cũng chẳng cho mang sao?” Trong mắt thím Trương như có lệ.
Kiều Hữu Hữu: "Không! " Việc này không giải thích được.
“Đi, thím đưa giayf cho con.
" Thím Trươngkhông nói lời nào kéo Kiều Hữu Hữu tới nhà bà.
Trước mặt liền thấy được con gái Chu Oánh của thím Trương.
Chu Oánh vốn cười đi ra đón thím Trương, kết quả nhìn thấy Kiều Hữu Hữu, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, trợn trắng mắt xoay người trở về trong sân đi.
Chu Oánh si tình ai cũng biết, lúc trước vì gả cho một người đàn ông nghèo mà trở mặt với cả nhà, đi không đến nửa năm bị ngược đãi không ra hình người.
Mặc dù Chu Oánh chướng mắt mình, nhưng Kiều Hữu Hữu đã chuẩn bị đến lúc đó nhắc nhở cô ta một chút, coi như là vì thím Trương.
Kiếp trước thím Trương cũng có chút chăm sóc Kiều Hữu Hữu.
Có một lần Kiều Hữu Hữu ra ngoài bán gia vị, đến lúc về nhà thì trời đổ mưa to, cô không nỡ bắt xe, dầm mưa chạy về, đêm đó bèn sốt cao.
Triệu Thanh rất thân thiết bảo cô lấy hết tiền ra, đừng giấu mãi trong túi nữa, cũng phát động cả nhà moi tiền của cô.
Kiều Hữu Hữu nằm một mình trên giường, ngay cả một hớp nước nóng cũng không có.
Vẫn là thím Trương nghe thấy tiếng động bên này, lén bắc thang leo qua tường nhà đưa cho cô một chén cháo và thuốc hạ sốt.
Kiều Hữu Hữu nhớ kỹ điểm tốt của bà ấy, nên càng cảm thấy thấy thiết với thím Trương hơn.
Nhưng là Chu Oánh không giống vậy, cô ta là một trong số những cô bé được đi học trung học trên thị trấn, sau khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, dường như cô ta hơi có ác cảm với một vài người trong thôn.
Nhà họ Kiều chính là một trong số những nhà bị cô ta ghét.
Bà Trương không thích dáng vẻ thanh cao của con gái, dạy dỗ cô ta vài câu, liền lấy ra một đôi giày đưa cho Kiều Hữu Hữu.