Cô không chịu, mới kéo cô ra sân đánh một trận, sau đó trói ở trên cọc chịu lạnh hai ngày hai đêm.
Tốt lắm.
Tình thân như vậy, cô không cần.
Kiều Hữu Hữu bình tĩnh lại, ngồi xuống sửa sang lại tóc của mình.
Lúc này cô vừa mới mười tám tuổi, nhân sinh còn chưa bị hủy, lần này, cô muốn nắm chắc vận mệnh của mình trong tay.
Thấy Kiều Hữu Hữuan tĩnh lại, Triệu Thanh thử hỏi: "Hữu Hữu? Con không sao chứ?”
“Tôi rất ổn.
" Kiều Hữu Hữu trả lời Triệu Thanh bằng một nụ cười sáng lạn.
“Nhưng tôi mà ổn thì các người đừng hòng được lợi.
”
Kiều Quốc Khánh thấy Kiều Hữu Hữu khôi phục bình thường, vừa mắng chửi vừa chui ra từ dưới gầm bàn, mặt và mũi đau nhức, một tay chảy máu, cả mặt đều bị Kiều Hữu Hữu cào nát.
“Con điên chết tiệt, dám động thủ với ba mày? Ông đây phải trói mày lại rồi ném vào hầm.
”
Kiều Hữu Hữu cười khẽ một tiếng: "Ý kiến hay.
”
Đứng dậy đi vào phòng bếp cầm dao phay: "Mẹ, mẹ trói ba lại ném xuống hầm.
”
Triệu Thanh choáng váng: "Sao có thể như vậy được?"
Dao phay đập mạnh xuống bàn, Kiều Hữu Hữu cười lạnh: "Vậy hôm nay hai người chỉ có thể sống một người.
”
Kiều Quốc Khánh gào khóc kêu to: "Mày dám giết người?”
Lời còn chưa dứt, dao phay đã sượt qua chóp mũi ông ta rồi bổ xuống, ông ta kêu thảm một tiếng, rút về dưới gầm bàn không dám lộ đầu nữa.
Thật lố bịch.
Cơn ác mộng lớn nhất đời trước của cô, cứ như vậy bị một con dao phay dọa trở về.
Những người này không kiêng nể gì tổn thương cô, cũng là bởi vì cô thiện lương và nhẫn nhịn!
Kiều Quốc Khánh thấy con gái ức hiếp mình, trong lòng tức giận lại không dám đi ra ngoài, liền gào khóc kêu lên: "Điêu Lại Tử! Điêu Lại Tử!”
Điêu Lại Tử vẫn chờ ở ngoài cửa thò đầu vào, hắn và Kiều Quốc Khánh đã sớm thương lượng xong, lúc Kiều Quốc Khánh đánh Kiều Hữu Hữu, hắn đi vào khuyên vài câu, đàn bà mà, lúc bị đánh có người đối tốt với cô, nhất định sẽ ghi lòng tạc dạ.
Điêu Lại Tử vừa đi vào trong, vừa ồn ào: "Ai nha, đừng đánh nữa đừng đánh nữa.
”