Nham Lượng đại ca nghiến răng nói: "Lại là nữ quỷ cản đường kia. Nửa đường ta đang đi bình thường, bỗng thấy một nữ nhân mặc đồ trắng nằm giữa lộ, ta nhất thời nóng vội, muốn né qua. Không ngờ lại xuất hiện một con trăn lớn, từ trong khe nước quẫy đuôi ra, đẩy máy kéo của ta đến gốc cây.
Nói xong, Nham Lượng nhìn chú Tư: "Chú Tư, chúng ta nhất định phải nghĩ cách, chứ cứ để nữ quỷ cản đường này lộng hành, đã dọa không ít nhà đầu tư phải chạy đi, bản đã nghèo càng nghèo thêm."
Chú Tư ngồi xổm ngoài cửa, buồn bực rít một hơi thuốc, vứt đầu mẩu xuống đất, nói: "Mẹ nó, nhất định phải cho nó nếm mùi lợi hại. Ngươi cứ dưỡng thương đi ngày mai huy động toàn bộ thôn dân, đi tìm con trăn."
"Con trăn đã bị vị khách quý này của chúng ta chặt đứt đuôi, chắc chắn không thể chạy xa, chúng ta lần theo vết máu nhất định sẽ tìm được nó."
Tôi thì lại thấy chú Tư làm vậy không ổn. Việc cấp bách trước mắt là phải làm rõ, con trăn này là địch hay là bạn. Một con trăn tấn công động vật, mục đích của nó chỉ có một, đó là ăn. Nhưng con trăn này lại chưa ăn người, trên cơ bản còn vô tình hay hữu ý cứu mạng hai người, chuyện này chắc chắn có uẩn khúc.
Tôi định nói chuyện này cho chú Tư, tiểu Nguyệt lại giật giật góc áo tôi, ra hiệu đừng tham gia. Tôi biết người Thái rất dễ kích động, nếu như nhiều lời, chỉ sợ sẽ bị bọn họ cô lập. Đành phải ngậm miệng.
Chú Tư đã quyết định, liền đi từng nhà thông báo, sáng ngày mai, toàn thể thanh niên bản tập hợp, tiến vào rừng, bắt con trăn.
Bọn họ thậm chí còn cho rằng con trăn là do nữ quỷ biến thành, chỉ một lòng muốn giết chết nó, nữ quỷ cũng vì vậy mà hôn siêu phách tán.
Bởi vì hôm nay tôi có công chặt đuôi con trăn, chú Tư còn trao cho tôi một ngân bài có khắc chữ " Tây Môn" trước mặt mọi người. Tiểu Nguyệt nói với tôi, đây là phần thưởng cho người dũng cảm nhất trong bản, ngân bài này là do tổ tiên dân tộc Thái truyền lại, hai chữ tây môn phiên dịch sang hán ngữ có nghĩa là dũng sĩ. Nghe nói vị tổ tiên kia trước đây từng là một thợ săn, thậm chí còn từng giết chết một con cương thi gây họa cho thôn dân.
Lúc đó, thôn dân rất kính trọng người, liền chế tạo ra ngân bài, coi như lễ vật. Mà danh hiệu dũng sĩ cũng lưu truyền từ đời này qua đời khác.
Tôi được trao ngân bài chẳng thấy hãnh diện chút nào, thậm chí còn cảm thấy áy náy vì trước đó hành động lỗ mãng, đả thương con trăn.
Tôi suy nghĩ cả ngày, cũng không tìm được manh mối nào. Sáng hôm sau tỉnh dậy mắt còn hoa lên. Mở mắt ra đã thấy Lý mặt rỗ dùng ánh mắt hằn học nhìn tôi, trong tay bưng một mâm hoa, cùng với quần áo Miêu tộc, thêm một chiếc ví nhỏ. Tôi nhìn không được, cười lên: "Lão Lý, sáng sớm sao ngươi lại lễ phật ở đây? Ôm nhiều đồ như vậy làm gì?"
Lý mặt rỗ phẫn nộ mắng: "Trương gia tiểu ca, ngươi thật quá quắt. Ăn trông nồi, ngồi trông hướng, đã có tiểu Nguyệt rồi còn chưa đủ, lại muốn tranh đoạt nữ nhân cùng ta."
Tôi khó hiểu hỏi hắn: "Ngươi bị thần kinh à, nói linh tinh gì vậy?"
Lý mặt rỗ vứt đống đồ xuống đất rồi đi ra ngoài, không thèm để ý tới tôi..
Sau này tôi mới được biết, tôi trở thành tình nhân trong mộng của các cô gái người Thái, cũng là do tấm ngân bài kia. Bởi các cô gái Thái, không yêu thổ hào, chỉ yêu dũng sĩ.
Cả tiểu Nguyệt cũng ăn dấm (ghen á), nói bản lĩnh cua gái của tôi thật cao cường; chẳng có nàng trong tim. Tôi biết giải thích thế nào cho nàng hiểu? Đành tìm cách cho nàng bớt suy nghĩ, đem những lễ vật này trả lại, nói với phụ nữ trong bản rằng tôi đã có người yêu.
Tiểu Nguyệt gật đầu, nói vậy còn tạm nghe được.
Tới lúc tôi ra ngoài, đã thấy ở cổng tập kết mười thanh niên lực lưỡng, cởi trần, tay cầm nhiều loại vũ khí tự chế như cuốc, thuổng, rựa đi săn...Chú Tư đứng trước đội ngũ phát biểu: "Con trăn kia gây tai họa cho bản ta, ta đến mức này không thể ngồi yên được nữa, chắc hẳn trong lòng mọi người cũng như ta."
"Giết nó!" Trong đám thanh niên có người hô to: "Nhà ta nuôi một bầy thỏ, cũng bị nó bắt hết."
"Cha ta năm đó cũng bị quỷ cản đường, xảy ra tai nạn, cả đời không thể tiếp tục đi lại được."
"Hồi nhỏ, ta tận mắt thấy con trăn kia bò vào quan tài, nuốt một người đã chết vào bụng."
Chú Tư khoát tay, ra hiệu cho mọi người bình tĩnh: "Lần này, nhiệm vụ của chúng ta rất nguy hiểm, có ai không dám đi không? Nếu sợ có thể ở lại, ta không ép buộc mọi người."
Chẳng có ai chịu ở lại. "Vậy tốt. Trước tiên ta nói cho mọi người rõ, trông thấy con trăn kia thì lập tức đánh cho tới chết. Câc ngươi không đánh chết nó, nó sẽ ăn thịt các ngươi, tuyệt đối không nương tay, nhớ kỹ chưa?"
"Nhớ kỹ." Từng thanh niên cường tráng bặm môi nói.
Nói xong, chú Tư quay đầu nhìn tôi, đi tới vỗ vai: "Dũng sĩ, ngươi cũng đi cùng chúng ta đi. Ngươi là người đầu tiên làm bị thương con trăn, là anh hùng của chúng ta."
Sau đó chú Tư đưa cho tôi một thanh rựa săn tự chế của người Thái. Tôi biết mình không còn đường lui, nếu không đi mọi người ở đây sẽ tức giận. Đành nhắm mắt mà nhận lấy rựa săn.
Đám thanh niên nhìn tôi bằng con mắt sùng bái. Tôi hắng giọng, nói: "Con trăn kia rất nguy hiểm, chi bằng chúng ta chuẩn bị trước một chút, những đồ vật mà loài rắn sợ. Ngộ nhỡ gặp tình huống bất ngờ, chúng ta có thể dọa nó chạy, miễn sao tránh được thương vong."
Chú Tư nói: "Yên tâm đi, chúng ta đã chuẩn bị hùng hoàng, còn mang theo cả chó săn, ngươi xem có cần thêm gì không?"
"Đuốc đâu?" Tôi hỏi.
"A, ngươi xem, đầu óc ta thật lú lẫn." Chú Tư vỗ trán một cái: "Đúng, trăn sợ nhất là lửa, các ngươi tất cả về nhà lấy mỗi người một bó đuốc, nếu nguy hiểm chúng ta có thể thiêu chết con trăn."
Tôi nhẹ nhàng thở phào, may là chú Tư chịu nghe tôi. Thực sự tôi không hề muốn làm hại con trăn, sở dĩ bảo mọi người mang đuốc theo, là vì trời sinh loài rắn sợ lửa, chúng tôi mang đuốc theo, nó trông thấy ánh lửa chắc chắn sẽ chạy trốn. Với tốc độ của con trăn, chúng tôi sẽ không đuổi được nó.
Chuẩn bị xong xuôi, chúng tôi lập tức lên đường, đi tới đầu đường đất vào thôn, lần theo dấu máu con trăn, truy tìm.
Dù là ban ngày, nhưng đi sâu vào trong khu rừng này, vẫn cho người ta mộtncamr giác sợ đến rét run. Nhìn từ ngoài cây cối có vẻ không cao lắm, nhưng càng đi vào sâu, cây cối càng to lớn, phía dưới càng rậm rạp. Ánh sáng chói trang của mặt trời nơi này cũng không thể xuyên lọt, cộng với sương mù buổi sớm, ảnh hưởng rất lớn tới hành trình của chúng tôi.
Chúng tôi lần theo vết máu, cứ như vậy vào sâu trong rừng. Nhưng vết máu bắt đầu càng lúc càng mờ, tới cuối cùng, đã hoàn toàn mất dầu vết.
Tôi rất hi vọng sẽ không tìm ra manh mối. Nhưng chú Tư lại là một thợ bắt rắn, từ nhỏ đã tinh thông các tập tính sinh hoạt của loài rắn. Chú nằm rạp trên đất, cẩn thận hít hà, sau đó nói, tiếp tục đi về phía trước, mùi hơi còn rất mới, con trăn hẳn là đang ở gần đây.
Tôi lập tức bất an trong lòng, không ngờ chú Tư lại lợi hại như vậy, chỉ dựa vào đánh hơi mà lần ra dấu vết con trăn. Tất cả mọi người thần sắc hưng phấn, nhưng tôi lại chẳng vui chút nào.
Uy lực của trăn lớn, tôi đã được biết, trước kia trên internet tôi đã xem, bên nước ngoài có một con trăn, nhẹ nhàng quấn chết hai nhân viên sở thú.
Có điều, sự việc lại không như tôi nghĩ. Chúng tôi lần theo dấu vết vào trong rừng sâu, chú Tư đột nhiên cúi người xuống, dùng sức ngửi ngửi, sau đó tới một bụi cỏ, phát hiện xác một con thỏ rừng. Thỏ rừng bị xé thành hai nửa, chú Tư cẩn thận kiểm tra vết thương, kích động kêu lên: "Là nó, là răng con trăn gây ra vết thương này."
Mọi người đồng loạt tiến vào trạng thái chiến đấu, nắm chặt vũ khí trong tay, dò xét chỗ ẩn náu của con trăn.