Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia

Hắn nhìn ta lại cười gian một chút “Đây chính là thứ tốt a, rất khó cầu.”

“Thứ tốt?”

“ Đầu óc ngươi khi nào thì trở nên trì độn như vậy!” Hắn vỗ đầu ta, tức giận nói “Đây là “ảo mộng”.”

“Ảo mộng?” Di, ảo mộng này ngoạn ý có phải hay không cùng Thanh Mộng viên mị dược giống nhau? mặt ta lập tức đỏ lên.

“Là ngươi bảo ta tìm, rất hữu hiệu, cam đoan cho ngươi khoái khoái hoạt hoạt nha.” Hắn nhìn như ta vậy trong lòng đều nhạc phiên* đi.

“Ta, ta kêu ngươi tìm?” Ta thật không biết chính mình trước kia như vậy……

“Ngươi cầm đi. Mau, mau dẫn ta đi uống rượu, ta đói bụng.”(Nhi : đói bụng mà đi uống rựu -_- ’’) Hắn ôm ta đi về phía trước, dáng người thật tốt nha còn ta như thế nào nhỏ như vậy, thật là.

“Thực thơm. Đến, cụng ly. Đã lâu không được thống khoái mà uống rượu như vậy.”


Nhìn hắn uống ngon lành, ta cũng đầy hưng trí mà uống liền mấy chén.

“Ngươi như thế nào ở trong này?” Là Hiên.

“A, Tề minh chủ, ta tự nhiên là đến tìm tiểu Ngọc nhi nha.”

Hiên sắc mặt rất khó xem, hắn sẽ không hiểu lầm cái gì đi?

“Hiên, Hành chỉ là tới tìm ta uống rượu. Ha ha.” Không thể cho hắn biết Tào Hành tới là để đưa ảo mộng cho ta, tay đều đổ mồ hôi rồi.

“Các ngươi tiếp tục uống, ta đi tìm Thủy Y Nhi thương lượng chút sự tình, một hồi lại đây tìm các ngươi.”

Tề Lạc Hiên nói xong xoay người đi, trước khi đi còn không quên liếc Tào Hành vài lần.

“Mau đem ảo mộng lấy ra, đổ vào chén rượu của hắn, chút nữa bắt hắn uống mấy chén, ta đây nhiệm vụ liền hoàn thành.” Tào Hành vui vẻ nói.

“Không tốt đâu, ta không muốn.” Ta mới không cần 嘞 嘞, Hiên hội tức giận, hơn nữa ta……

“Muốn hay không tùy ngươi, ta không xen vào. Đúng rồi, ta cũng ăn no, ta phải đi.”

“Đi? Ngươi đi đâu? Có trở lại không?”

“Trở lại làm gì? Xem các ngươi ân ân ái ái á? Hay là ngươi thích ta, không muốn ta rời đi? Nếu ngươi muốn ta lưu lại, ta nói không chừng sẽ suy xét nha.”

“Ngươi mau mau đi nhanh.”

“Ha ha, được rồi, 1 thời gian nữa ta sẽ đến tìm ngươi. Cũng chỉ ở chỗ tiểu tử nhà ngươi mới có chút lạc thú.” Nói xong hắn liền bỏ đi, nhìn bóng dáng hắn rời đi, ta cuối cùng cảm thấy hắn tựa hồ thực cô độc.


Tào Hành đi rồi, ta sờ sờ dược bình kia, bỏ vào hay không đây? Vẫn là từ bỏ đi.

“Hắn đi rồi?”.

“Ân, Hiên lại đây cùng nhau uống rượu.”

“Ta biết ngươi cùng hắn quan hệ tốt, nhưng là về sau vẫn nên ít lui tới thôi. Người này……”.

“Hắn làm sao? Hắn đối ta tốt lắm.” Ta nhìn Hiên nói “Bất quá hắn rốt cuộc là loại người nào nha? Hắn như thế nào biết ta ở trong này?”

“Hắn là người trên giang hồ vừa nghe danh đã vội lánh xa ‘‘ngọc diện lang’’, võ công rất cao, hơn nữa hành tung mơ hồ không chừng, không có người nào biết hắn ngay sau đó sẽ xuất hiện ở đâu. Hắn tới tìm ngươi, ám vệ ta bố trí bảo vệ ngươi đều không có phát hiện.” Hiên nói xong, cầm lấy chén rượu thản nhiên nhấp một ngụm.

“Hắn lợi hại như vậy? Ta làm sao lại quen biết hắn?”.

“Ngươi…… Ta cũng không rõ. Bất quá các ngươi trước kia rất thân thiết, hắn cũng chưa từng thương tổn ngươi, cho nên ta nghĩ hắn là thực xem ngươi như bằng hữu. Bất quá người như hắn, ngay cả sư phụ đều giết thì cái gì cũng có khả năng làm. Vì vậy về sau ngươi vẫn là cẩn thận một chút.”

Tào Hành giết sư phụ? Không thể nào. Hắn không phải nói hắn là do sư phụ thu dưỡng sao như thế nào mà……


Xem ra ở đây còn có điều gì đó khuất mắt, lần sau gặp lại có nên hảo hảo hỏi một chút không ta?

Mặc kệ, trước uống rượu.

Ta như thế nào cảm thấy rượu này uống vào thực nóng? (Nhi : có ai uống rượu mà ko nóng hem -_-)

Cả người đều nóng quá… Khó chịu, nan**……

Thực khát, càng uống càng khát……

—————-

* nhạc phiên là cực kì zui ze

* nan là 1 tiếng kêu thể hiện sự khó chịu Nhi thấy để nguyên hay hơn nên hem dịch ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận