Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia

“Tề Lạc Hiên, ngươi lăn ra đây cho ta, ta muốn giết ngươi.” Đột nhiên Tam tỷ từ cửa vọt vào, đánh một roi xuống Tề Lạc Hiên. Tề Lạc Hiên thoáng động, cùng với chiếc ghế dời sang chỗ khác, vẻ mặt một chút không thay đổi. Tam tỷ lại đánh thêm một roi nữa, nhưng làm như thế nào cũng không đánh trúng hắn.

“Vân nhi, ngươi đừng náo loạn.” Đại tỷ nói.

“Tỷ, ngươi, ngươi vì cái gì cho xú tiểu tử cùng hắn gặp mặt nha. Chẳng lẽ ngươi quên ai đem Ngọc nhi hại thành như vậy?” Tam tỷ thở phì phì nói xong, trong mắt tràn đầy sát khí.

Cái gì mà hắn làm hại? Chẳng lẽ ta bị thương cùng hắn có liên quan?

“Vân Nhi, Khâu đại phu nói, người kia có thể giúp Ngọc nhi khôi phục trí nhớ.”.

“Đại tỷ, ngươi hồ đồ sao? Xú tiểu tử quên hắn không phải tốt lắm sao? Chẳng lẽ còn làm cho hắn hồ nháo giống như trước?”

Bọn họ đang nói cái gì? Sao ta nghe không hiểu?


“Tỷ tỷ, các ngươi đang nói cái gì? Ta rốt cuộc bị thương như thế nào? Sao ta lại thế a?”.

“Ngọc nhi……” Đại tỷ còn chưa nói cái gì, Tề Lạc Hiên lại nói,“Có lẽ quên là chuyện tốt. Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, tại hạ cáo từ. Ngọc…… Tiếu thiếu gia hảo hảo nghỉ ngơi.” Tề Lạc Hiên nói xong liền đi, không quay đầu lại. Không hiểu sao ta lại thấy một trận mất mát.

“Tỷ, các ngươi rốt cuộc giấu diếm ta cái gì?” Ta hỏi, nhưng bọn họ cái gì cũng không có nói. Thật là, ta cuối cùng thật muốn làm rõ ràng.

“Tiểu Đào, nói ta biết thêm nhiều chuyện của ta đi.” Buổi tối khi nằm ở trên giường, ta miễn cưỡng nhìn tiểu Đào nói.

“Thiếu gia, thiếu gia ngài là người cái gì cũng giỏi. Ngài tuấn tú lịch sự, võ nghệ cao cường, vang danh trên võ lâm.”

“A? Ta còn là cao thủ? Không đúng nha, nếu ta có võ công, ta như thế nào một chút cũng không cảm giác được?” Ta ngồi dậy, sau đó đối với đầu giường, dùng sức vỗ xuống một chưởng.

“A! A!” Đau quá, tay đau quá, mà giường lại một chút việc cũng không có.

“Thiếu gia, ngài không có việc gì chứ?”.

“Tiểu Đào, sao ngươi gạt ta? Đau chết ta.” Ta cắn răng muốn khóc, ta làm sao có võ công được.

“Thiếu gia, trước kia ngài thật sự rất lợi hại, đừng nói là giường, chính là tảng đá lớn ngài cũng có thể đánh nát.” Trong mắt tiểu Đào hàm chứa nước mắt, đang cầm tay của ta nhẹ nhàng mà thổi.

“Nhưng sao bây giờ ta như thế nào một tí nội lực cũng không có?”.


“A, ta biết, khẳng định là uy lực của hạt tuyết mẫu đơn.” Tiểu Đào đột nhiên ý thức được lời nói của mình, liền ngậm miệng.

“Cái gì hạt tuyết mẫu đơn? Tiểu Đào, ngươi tốt nhất là nhanh đem hết những việc biết được nói ra, bằng không…… Ta làm cho đầu ngươi bóng lưỡng, đem ngươi đi đến kỹ viện cho các cô nương thêm mấy dấu hồng ấn rồi sẽ mang ngươi ra giữa chợ……..”.

“A a, thiếu gia ngài đừng nói nữa, đừng nói nữa……” Kia tiểu Đào bị dọa đến mặt mũi trắng bệch.

“Vậy ngươi nói mau. Đừng cho là ta không biết ở trong phủ này cao thấp đều đang gạt ta cái gì đó. Ngươi cùng các tỷ tỷ cả ngày ấp a ấp úng. Ta chịu không nổi, ngươi nếu không nói, ta liền tự mình đi tìm đáp án.” Ta thực sự có điểm nổi giận. Tỉnh lại sau mấy ngày, người trong phủ đều ngậm miệng không đề cập tới chuyện ta mất trí nhớ. Các tỷ tỷ cũng không nói chuyện của Tề Lạc Hiên, mà hắn cũng không có tái xuất hiện nữa. Ta thật muốn điên rồi.

“Thiếu gia, nhưng …các tiểu thư không cho ta nói. Bọn họ sẽ giết ta a.”.

“Tiểu đào, ngươi có phải hay không là nô tài của ta?”.

“ Tiểu nhân đương nhiên là nô tài của ngài.”.

“Vậy ngươi có phải là nô tài đối với ta tối chân thành hay không?”.


“Dạ… đương nhiên là phải. Nô tài một lòng hướng về ngài.”

“Vậy ngươi có nghe lời của ta nói hay không? Vậy ngươi có phải cái gì cũng không thể gạt ta hay không? Tiểu đào…… tiểu Đào tốt…… tiểu Đào ngoan……” Ta vuốt đầu hắn cười dụ hoặc nói.( Nhi : dụ dỗ con nik kìa)

“Được rồi, nô tài nói cho ngài là được. Kỳ thật ngài thực yêu Hiên công tử, ngài bị thương vì…… Vì đi Vân Trạch sơn hái hạt tuyết mẫu đơn.”.

A? Cái gì? Ta…… Ta, ta, ta yêu Tề Lạc Hiên? Có lầm hay không? Tuy rằng, tuy rằng bộ dạng Tề Lạc Hiên kia rất tuấn tú, tuy rằng ta nhìn hắn giống như hội mê muội, tuy rằng mấy ngày nay trong lòng có điểm nhớ hắn, nhớ đôi mắt trong suốt của hắn. Nhưng mà, nhưng mà chúng ta đều là nam tử không phải sao. Ta như thế nào lại thương hắn? Không phải đâu.

“Ta yêu hắn? Không thể nào? Tiểu đào ngươi nói bừa cái gì a?”.

“Thiếu gia, ngài đối Hiên công tử rất tốt. Vì hắn, ngài khổ luyện võ công, thành cao thủ đứng đầu võ lâm. Ngài vì giúp Hiên công tử đi lên vị trí võ lâm minh chủ, đã hao tổn không ít sức người sức vật. Còn có, ngài cư nhiên ăn cái hạt tuyết mẫu đơn kia, ngài không biết, cái kia, ăn cái kia, sẽ làm nam tử có khả năng sinh sản nha……”.

Đầu óc của ta trống rỗng, rốt cuộc không còn nghe rõ hắn đang nói cái gì nữa. Ta thật sự thương hắn sâu như vậy sao? Cư nhiên còn vì hắn ăn cái hạt tuyết mẫu đơn kia. Nếu là như vậy, có phải hắn cũng yêu ta không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận