Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia

“Ngươi có nghe thấy không? Nó đang động nha.” Ta nói đùa, Hiên liền áp tai lên bụng của ta còn thật sự nghe nghe nữa, buồn cười quá đi.

“Ta như thế nào cái gì đều không có nghe thấy?” Hiên nhíu nhíu mày.

“Kia, kia khẳng định là nó không để ý ngươi. Hắc.”

“Ngọc nhi, ngươi nói này là nam hài hay là nữ hài a?”

“Đương nhiên là nam hài.”

“Ngươi như thế nào biết?” Hắn nhìn ta cười.

“Ta chính là biết thôi, hơn nữa hắn ánh mắt nhất định giống ngươi, trong suốt tựa như suối vậy.”

“Nha, ta nghe thấy được, ta nghe thấy được.” Hắn kích động,“Hắn đang thầm thì kêu.”

Tuy rằng ta không muốn đả kích hắn, nhưng là “Hiên, đó là ta đói bụng.” Ha ha, người ta chính là rất đói bụng nha.(bịch! Ngược của ta đâu oaoaoa…)

“Ta đi làm đồ ăn cho ngươi.” Hiên trù nghệ tốt lắm, bất quá bình thường sẽ có người đưa đồ ăn lại đây, dù vậy Hiên ngẫu nhiên cũng sẽ tự mình trỗ tài. Hắc hắc, lại có lộc ăn rồi.

Đang lúc vui vẻ lại thấy Hoa Yên đến.

“Thiếu chủ, chủ nhân xuất quan, nàng đã biết chuyện ngươi cùng Tiếu công tử nên phái ta mang bọn ngươi qua đó.”

A? Hoa Hậu xuất quan, còn muốn…… ta đột nhiên có điểm sợ hãi, sợ những ngày khoái hoạt này liền như vậy chấm dứt. Hiên giữ chặt tay ta.

“Hảo, chúng ta đi gặp nàng. Ngọc nhi, không phải sợ.”

Hoa Yên dẫn chúng ta đến Bách Hoa đường, Hoa Hậu đang ngồi ở đại sảnh, khoác trên mình bộ quần áo lộng lẫy, đội trên đầu phát quan* màu vàng, tuy rằng mang khăn che mặt, nhưng là nhìn nàng, ta vẫn cảm thấy được một đạo hàn quang đánh úp lại. Đây là lần thứ hai ta gặp Hoa Hậu, nhưng lần đầu tiên nàng chỉ là mặc trang phục phụ nhân bình thường, nay ở Bách Hoa đảo là địa bàn của nàng dù sao cũng không giống nhau( cách ví von đúng chuẩn giang hồ luôn -địa bàn-). Nơi này chỉ mình nàng không có hạ nhân, Hoa Yên dẫn chúng ta đến rồi cũng lui ra ngoài.

“Mẫu thân, con thỉnh an người.” Hiên cúi đầu nói.

“Ngươi là Tiếu Ngọc?” Vô nghĩa, chúng ta không phải đã gặp mặt sao?

“Phải.”

“Mẫu thân, chúng ta là thật tâm yêu nhau, cầu ngài…… không nên ngăn cản.”

“Ha ha. Nếu ta nói không được thì sao?”  Nàng cười làm cho ta mao cốt tủng nhiên**.

Hiên quỳ xuống “Mẫu thân, con cầu ngài, Ngọc nhi đã mang thai con của con. Mẫu thân.”

“Ngươi thật sự ăn hạt tuyết mẫu đơn, còn có đứa nhỏ?” Hoa Hậu nhìn ta.

“Đúng vậy. Hoa Hậu, ta yêu Hiên, rất yêu rất yêu.”

“Yêu? Hừ, trên đời này tối không thể tin chính là tình yêu.” Nàng đột nhiên lớn tiếng nói.(đúng! Mặc dù Nhi ko ưa cái bà này nhưng phải công nhận bả nói đúng nha)

“Hiên nhi, ta hỏi lại, nếu cho ngươi lựa chọn, ngươi chọn ta người đã sinh ngươi dưỡng ngươi? Hay trước mắt cái gọi là người yêu kia của ngươi?”

Nàng vì cái gì phải hỏi như vậy, rõ ràng biết Hiên không có khả năng làm nàng thương tâm, nhưng là ta cũng rất sợ Hiên nói hắn lựa chọn là mẫu thân, sẽ không muốn ta cùng đứa nhỏ.

“Mẫu thân, các ngươi đều là người tối trọng yếu của ta, cho dù chết ta cũng sẽ không bỏ lại 1 ai.” Hiên nâng thẳng thân mình.

“Phải không?” Đừng hỏi nữa, đừng làm Hiên thống khổ như vậy.

“Người không nên hỏi nữa.” Ta cũng quỳ xuống “Người không biết Hiên sẽ rất thống khổ ư? Chúng ta hai người đều hiếu thuận người không tốt sao? Nếu có một ngày nhất định phải lựa chọn, như vậy ta chính mình lựa chọn rời đi.” Đúng vậy, ta sẽ không làm Hiên khó xử, bụng đột nhiên trầm xuống, đau quá.

“Ngọc nhi……” Hiên đau lòng nhìn ta.

“Quả nhiên là thực yêu Hiên nhi……” Ta không biết nàng đang nói cái gì, ta chỉ biết chính mình bụng rất đau, không thể quỳ vững được nữa liền ngã xuống. Cảm thấy mọi thứ đều mơ hồ, đầu choáng váng mờ mịt cũng bắt đầu đau, đau quá.

“Ngọc nhi, Ngọc nhi……”.

“Ngọc nhi, tỉnh?” Ta thấy mình cư nhiên nằm ở trên giường lớn, bụng còn có điểm đau, ta sờ sờ bụng.

“Cục cưng không có việc gì.”

“Hiên, đây là…… Hoa Hậu đâu?”.

“Nơi này là chỗ ở của ta. Mẫu thân đã đáp ứng cho chúng ta cùng một chỗ.” Hắn cười nói.

“Thật sự? Hiên, thật tốt quá.” Ta ôm Hiên, đột nhiên phát hiện hắn trở nên thật tiều tụy.

“Ngươi đói sao? Nằm ba ngày, nhất định đói bụng? Đến ăn chút cháo.”

Ba ngày? Ta nằm 3 ngày?

“Huyết cưu phát tác. Hoa Yên nói độc đã dời đi, chính là…… từ bụng chuyển qua não bộ.”

A? Này còn có thể dời sao? Bất quá hẳn là chuyện tốt đi? Ít nhất sẽ không làm đứa nhỏ bị thương.

“Ta về sau có thể hay không biến thành đứa ngốc? Ô ô…… Ta không muốn thành đứa ngốc, ta là tiểu thiếu gia thông minh nhất……”.

“Ngọc nhi, đừng lo lắng, sẽ không trở thành đứa ngốc, Ngọc nhi của ta là người thông minh nhất thế gian. Hoa Yên sẽ nghĩ được biện pháp mà.”

“Không cách nào, cưu dẫn tìm không thấy, ta sẽ bị độc phát mà chết.”

“Không chuẩn tự hù dọa mình, ta nói ngươi không có việc gì thì sẽ không có việc gì. Ngươi có biết mẫu thân là độc hậu, thiên hạ không có độc nàng không thể giải, nàng nếu đáp ứng chúng ta cùng một chỗ, nhất định sẽ cứu ngươi.”

Đây là phòng Hiên, là nơi hắn lớn lên, cục cưng có thể hay không cũng được sinh ra ở đây? Hắc hắc, chăn cũng đều là mùi hương của hắn. Đúng rồi, hắn đã đi đâu?

“Ngươi tỉnh? Uống dược.” Hoa Yên bưng dược vào.

“Sao lại là ngươi? Hiên đâu?”.

“Tìm phương pháp giải độc cho ngươi.” thái độ vẫn là lạnh lùng, ai kêu ta là tình địch của nàng.

“Ta không uống thuốc.” Ta chờ Hiên trở về uy ta.

“Ngươi cũng đừng tìm thêm phiền toái cho thiếu chủ được không? Ngươi có biết hay không hắn vì ngươi ở trước mặt chủ nhân quỳ ba ngày ba đêm!” Nàng đang nói cái gì? Hiên quỳ ba ngày ba đêm? Khó trách ta thấy hắn tiều tụy như vậy, khó trách hắn buổi sáng đi ra ngoài còn lắc lắc lắc lắc.

“Ta ngày đó sau khi cứu được ngươi, thiếu chủ nói hắn không bao giờ muốn cho ngươi chịu khổ nữa còn nói nhất định phải cùng ngươi một chỗ. Vì thế ngay tại cửa phòng của chủ nhân quỳ đến không dậy nổi.” Cho nên Hoa Hậu mới đáp ứng? Hiên của ta, ngươi sao lại ngốc như vậy.

“Ta thật không rõ, ngươi một nam nhân rốt cuộc có chỗ nào tốt, làm thiếu chủ thế nhưng ở trước mặt chủ nhân trở thành như vậy.”

Đúng vậy, ta rốt cuộc có điểm gì tốt, đáng giá Hiên cho ta nhiều như thế?

Buổi tối, Hiên trở lại, trong mắt tràn ngập tơ máu, làm ta đau lòng muốn chết.

“Ngọc nhi, Hoa Yên nói ngươi không uống thuốc, như vậy đối cục cưng không hảo nga.”

“Ta uống, ta đã sớm uống. Hiên, ngươi đến nằm cạnh ta được không.”

“Ngọc nhi, thực xin lỗi, ta tra thiệt nhiều sách thuốc, cũng……”.

“Đứa ngốc, chuyện nào dễ dàng như vậy. Dù sao cũng không chết được, với lại ta còn có tuyết thần hoàn mà.”

“Nhưng ta không muốn ngươi khó chịu……”.

“Ta cũng không muốn ngươi vì ta mà khó chịu…… về sau chúng ta đều phải hảo hảo, được không?”.

“Được.”

Ta gắt gao ôm lấy hắn chỉ cần có hắn thôi, như vậy là đủ rồi.

———————

* phát quan là mũ miện hay trâm cài của người thời xưa, thời nay ta gọi là vương miện hay kẹp tóc á


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui