Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia

“Thật sự là bất khả tư nghị, chủ nhân…… nàng thật khá……”.

“Đúng vậy, chưa bao giờ biết nguyên lai bộ dạng chủ nhân đẹp như vậy, đích thực là Bách Hoa tiên tử.”

“Ai, tỷ tỷ, ngươi cũng rất xinh đẹp a……”.

“Nào có, muội muội ngươi mới đẹp a…… Ha ha……”.

Nghe nhóm tiểu nha đầu nghị luận, ta nở nụ cười, tuy rằng trên cánh tay còn có chút đau, nhưng hết thảy đều đáng giá. Bách Hoa đảo giờ không còn là nơi phủ đầy không khí trầm lặng đơn độc nữa, lại như là một cái bách hoa tiên cảnh, mỗi người trên mặt đều lộ vẻ tươi cười, bỏ đi tầng khăn che mặt kia, bầu trời nơi này đột nhiên trở nên càng xanh hơn.

“Ngọc nhi, mau, lại đây uống dược……” Hiên hô.

“Uống dược? Dược gì? Ta không có sinh bệnh nha.” Ta lẩm bẩm nói, không biết ta ghét nhất uống dược sao?

“Bổ huyết. Hoa Yên làm, nàng nói nhất định phải uống.”

“Không uống không uống, đắng muốn chết, hơn nữa ta cũng không mất bao nhiêu máu.” Ta biết biết miệng.


“Cái gì không bao nhiêu, ngươi xem sắc mặt của ngươi. Về sau một giọt máu ta cũng không cho mất.”

Ta biết hắn mất hứng vì ta gạt hắn giúp Hoa Hậu chữa bệnh, nhưng quả thật là không mất bao nhiêu máu mà, lúc trước Thượng Quan Tế Ngôn là do ân oán riêng nên hận không thể đem ta tra tấn đến chết, huống hồ hắn y thuật lại không có cao bằng Lưu Dương Tử.

Hoa Hậu cũng thật là, lần trước ta đưa dược đến nàng căn bản không chịu uống, sau vẫn là Hoa Yên đem dược Lưu Dương Tử chế để vào đồ ăn hằng ngày, mặt Hoa Hậu mới dần dần khôi phục. Bất quá ta thật không nghĩ tới nàng cư nhiên đẹp như vậy, khó trách lại muốn dùng mọi biện pháp để khôi phục dung mạo, này nếu đánh mất, thật sự rất đáng tiếc. Hắc hắc, khuôn mặt Hiên hẳn là do di truyền rồi. Mỹ nhân a…… chỉ nghĩ thôi cũng đủ chảy nước miếng, ha ha.

“Hiên, nương ngươi khôi phục không tệ, thương thế của ngươi cũng nhanh tốt lắm, ta nghĩ muốn về nhà…… cũng không biết Lạc nhi thế nào.” Lại nói, đều đã một tháng không có thấy Lạc nhi, không biết tiểu gia hỏa kia có hay không lớn lên, có hay không mở miệng kêu phụ thân?[ tiểu Ngọc nhi, này, ngươi con mới hơn một tháng mà thôi a.]

“Hảo, ngày mai ta liền nói cùng nương. Ta cũng rất nhớ Lạc nhi……” Hiên ở ta bên tai nói xong, thở ra 1 hơi ấm áp làm cho vành tai của ta thật nhột. Đáng chết, tư thế này như thế nào có điểm là lạ ……

“Ngọc nhi, ngươi xác định không cần uống dược?” Miệng hắn hơi nhếch lên.

“Ách, cái kia…… cái kia……”.

“Nếu không cần uống dược, chúng ta đây có phải hay không hẳn là……” Hắn cười thật sự có điểm…… làm cho người ta chịu không nổi a.

“Hiên, ngươi, thân thể của ngươi còn không có hảo đâu!” Ta lui về phía sau từng bước.

“Ngươi không phải nói thương thế ta tốt lắm sao? Ha ha.” Hắn một phen đem ta ôm lấy.

“A…… Hiên……”.

“Ngọc nhi, ngươi thực nên hảo hảo bồi bổ, thật nhẹ nha.”

Không đợi ta kịp phản ứng lại, hắn sớm đã phủ lên môi ta.

“Ngô……” Ta ôm cổ hắn, đáp lại nụ hôn mãnh liệt của hắn.

Quần áo từng cái được cởi ra, ta liếm mút hương vị của hắn, thật muốn mãi ôm hắn như vậy.


“A……” Hắn đột nhiên đem ta lật qua, ta đã nằm gọn ở trên giường.

Hắn áp lên, hôn xuống, tay trái nhu nhu ngực ta, đùa nghịch anh đào trước ngược, tay phải lại hướng sau hậu đình ta sờ soạng. Bởi vì đã lâu không làm, phía sau của ta sớm trở nên thật chặt. Ta run run, trong lòng có chút sợ hãi.

“Đừng khẩn trương……” Hắn giọng trầm thấp nói.

Sau đó ngón tay chậm rãi thăm dò đi vào……

Có chút cảm giác không khoẻ, nhưng lại có điểm quen thuộc.

Hắn tay trái tăng thêm lực đạo, miệng hấp duẫn làm ta run càng dữ dội hơn.

“Ngô…… Hiên……”.

Phía sau khó chịu cùng hư không làm cho ta vội vàng khát vọng hắn tiến vào.

“A…… Ân……” Một trận đau đớn đâm tới, theo sau là thỏa mãn cùng thư ý.

Hắn một chút một chút đong đưa, tựa hồ mỗi một lần đều tới chỗ sâu nhất, ta chỉ có thể không ngừng thở, thuận theo luật động của hắn.

Đợi đến lúc hắn chịu buông tha, ta đã muốn cả người xụi lơ, hữu khí vô lực ……


Đột nhiên lại nghĩ đến một màn kia, đáng chết…… nhưng là……

“Hiên…… ngươi cùng Hoa Yên thời điểm kia, ngươi cũng là……”.

Đầu hắn chôn trong lòng ta hơi hơi nâng lên, nhìn ta cười nói “Ta cùng nàng cái gì cũng đều không có làm, ta đối nàng thật sự không dậy nổi hứng thú……” Sau đó nhẹ nhàng hôn cổ ta.

“Thật sự……” Ta nghĩ đến bọn họ…… nguyên lai không có “Ngươi nhìn nàng thực không có phản ứng……”.

“Ngươi còn có khí lực nghĩ đến chuyện này, xem ra ta ra không đủ sức thì phải, không bằng……”.

“A, từ bỏ, không cần……”.

Ô ô, thắt lưng của ta……

————————

không còn gì để nói, không thể nghi ngờ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận