Editor: Thơ Thơ
Triệu Phong Nguyên nói tiếp: "nữ nhân do Đậu cô nương đưa tới cũng rơi xuống vách núi rồi, sau đó Ninh Vương trúng tên, rớt xuống, còn có tùy tòng của hắn, tự mình cũng nhảy xuống.”
"Loạn thất bát đấy! Việc này rốt cuộc là sao vậy?"
Lưu Lăng nghe xong, lập tức bước nhanh tới bên vách núi, cúi đầu, đi xuống nhìn lên, lúc này, sắc trời đã sáng tỏ, phóng tầm mắt nhìn tới, phía dưới rừng cây rậm rạp, dáng dấp hết sức tươi tốt, xanh miết rậm rì, một mảnh xuân ý dào dạt, giữa màu xanh, mây mù trên núi dâng lên, sương trắng lượn lờ, mờ mịt u ám, sương bao phủ núi non, bảo bọc chung quanh thung lũng, dấy lên mấy phần sương mù mờ mờ ảo ảo.
Hắn quay đầu, lại liếc thấy Đổng Khanh ngơ ngác ngồi liệt ở bên bờ đá.
Từ khi hắn mang theo đại đội nhân mã lên núi, nhanh chóng khống chế thế cục, lúc ấy liền nhìn thấy nàng ngồi ở vách đá, như tượng bùn điêu khắc không nhúc nhích.
Nhất định là xảy ra chuyện gì để cho nàng cảm thấy rung động, mới có thể dẫn đến nàng hoảng hốt như thế, hắn cảm thấy cực kỳ hoang mang, đang tính toán sẽ lén lút hỏi nàng nguyên do.
Tia nắng ban mai trên bầu trời chiếu ánh sáng ở trên dung nhan Đổng Khanh hơi có vẻ mất hồn, lúc này Lưu Lăng mới phát hiện ra nơi khóe mắt nàng lại nén lệ, vẻ mặt khác thường. Thotho_
"Phía dưới cành lá sum suê, giữa cây cối hình như hết sức rậm rạp, chỉ là sương mù thật sự quá dày, không thấy rõ độ cao........" Triệu Phong Nguyên ép người xuống, cúi đầu, nhìn phía dưới vách núi, dò xét lại nói: "Nếu như ở dưới kia cách nhau không phải quá cao mà nói, từ phía trên này té xuống, sẽ chỉ là da thịt chịu khổ, cơ hội còn sống khá cao, Ninh Vương trẻ tuổi cường tráng, tựa như một con giao long, hắn sẽ không có chuyện gì chứ?"
Còn sống?
Nghe lời nói này, đột nhiên Đổng Khanh phục hồi tinh thần lại, sau khi thu lại tâm thần, liền vội vàng đứng lên, hướng về phía Lưu Lăng tự động chờ lệnh nói: "Hoàng thượng, xin cho vi thần đem người tiến về phía khe núi đi tìm Ninh Vương thôi."
Lưu Lăng đưa ánh mắt rơi vào trên mặt nàng hơi có vẻ mất mác, vẻ mặt đột nhiên ngưng tụ. Trầm thấp mở miệng nói: "Không! Chuyện này, trẫm không cho ngươi đi làm." Dứt lời, nhấc tay, đội trưởng thị vệ hoàng đế Hàn tướng quân lập tức tiến lên ôm quyền nói: "Hoàng thượng xin phân phó."
Lưu Lăng không nhanh không chậm mở miệng nói: "Ngươi lập tức dẫn theo mọi người đi xuống núi lục soát, cần phải hoàn toàn, mau chóng tìm được vị trí Ninh Vương."
"Thần tuân lệnh!" Hàn tướng quân lĩnh quân mệnh, liền nhanh chóng lui xuống.
Đổng Khanh ngước mắt nhìn thấy Hàn tướng quân này một thân nhung trang cao lớn, áo khoác ngoài màu đỏ bay theo gió nâng lên tư thế oai hùng, không khỏi làm nàng hồi tưởng lại bộ dáng Vệ Sùng Văn lúc còn sống, trong lòng nhất thời căng thẳng. Thotho_
Sùng Văn bởi vì nàng mà chết. Mà Ninh Vương vì bảo hộ nàng chu toàn, không tiếc thân mình nên cả người bị trúng tên, thậm chí rơi xuống vách núi....... Trên người nàng lưng gánh nợ. Nàng trả không nổi nợ tình cảm đã rất nhiều..., nhiều đến nổi vượt qua năng lực nàng có thể gánh vác, để cho nàng cơ hồ không thở được.
Nàng nhất định phải tìm được Ninh Vương, chính mắt thấy được hắn bình an, nàng mới có thể thản nhiên yên tâm bỏ xuống gánh nặng.
"Hoàng thượng. Chuyện tìm kiếm Ninh Vương, xin để cho Đổng Khanh làm đi, ta nhất định muốn tự mình tìm được Ninh Vương, tự mình chăm sóc thương thế của hắn, như vậy, ta mới có thể an tâm nhé!" thái độ Đổng Khanh kiên quyết khác thường.
Thấy nàng vì Ninh Vương mà mất hồn, hay bởi vì lo lắng sống chết của hắn, mà có bộ dáng lo lắng. Trong lòng Lưu Lăng rất khó chịu, hắn lập tức lạnh giọng cự tuyệt nói: "Trẫm đã hạ lệnh Hàn tướng quân lục soát toàn bộ núi, bất luận sống hay chết, cần phải tìm được Ninh Vương, trong triều còn có chuyện quan trọng phải làm. Tốt hơn hết ái khanh theo trẫm cùng nhau trở về Hoàng Thành thôi."
"Hoàng thượng!" Đổng Khanh tâm ý đã quyết, nàng ngước mắt đón ánh mắt Lưu Lăng không tha thứ. Tuyệt nhiên nói: "Thần, xin hoàng thượng cho phép!"
"Đổng Khanh, ngươi?!" Lưu Lăng ngầm sinh lòng đố kị, tức giận nhìn nàng chằm chằm. Thotho_
Ngay vào lúc này, thấy Anh vương bước lên trước thở dài nói: "Hoàng thượng, Đại Tư Mã đã không yên tâm như vậy, trong lòng Thần Đệ cũng thực lo lắng cho Ninh Vương, không bằng chuyện lục soát núi tìm kiếm đường huynh, để cho Thần Đệ đi làm đi!"
Trong lòng Lưu Lăng đè nén một tia ghen tức không có nơi phát tiết, định đem khí tức xuất hiện ở trên người Anh vương, lớn tiếng nổi giận mắng: "Khốn kiếp! Ngươi cùng Ninh Vương lén lút động võ, trẫm cũng còn chưa có tính sổ với ngươi đâu, đợi tìm được Lưu Ký, ngươi là sống, hay là chết, trở lại quyết định đi!"
Quả thật hoàng huynh cố ý muốn hắn chết?
Lúc trước đã mở miệng không nhận hắn là hoàng đệ này rồi, hiện tại càng thêm nói rõ, sẽ không bỏ qua cho hắn.
Trong lòng Lưu Hâm âm thầm tính toán phải tăng nhanh kế hoạch. Hắn trầm mặt, lui xuống.
Lưu Lăng xoay người đi trở về, nhanh chóng ra lời, "Đại Tư Mã lập tức cùng trẫm hồi cung!"
Chỉ ý Hoàng thượng đã quyết, Đổng Khanh không từ bỏ ý định chút nào, nàng đột nhiên "Bùm" một tiếng, quỳ xuống, cúi đầu thật thấp ở trên thảm cỏ, lễ bái về phía hoàng thượng nói: "Thần, Đổng Khanh quyết ý từ đi chức Đại Tư Mã, xin hoàng thượng ân chuẩn."
Nghe vậy, thân thể Lưu Lăng nhất thời cứng đờ, bỗng dưng dừng bước.
Nàng lại có thể quyết định từ quan rồi hả?! Thotho_
Vì tên Ninh Vương kia, thậm chí chức vị Đại Tư Mã cũng không cần sao?
Chẳng bao lâu sau, hắn đã quan trọng đối với nàng như thế, càng sâu sắc với hắn?
Khó trách, gần đây nàng luôn cố ý xa cách, lạnh nhạt đối với hắn.
Hắn quay đầu lại nhìn nàng, trong nháy mắt gương mặt tuấn mỹ của hắn thoáng qua một tia thất ý, trong thất ý này lại thản nhiên dâng lên tức giận không biết đường nào, cơ hồ là mất cả giận nói: "Ngươi quả thật muốn chạy vội đến bên cạnh hắn như vậy sao?"
Hắn chỉ vào lồng ngực của mình, ngưng mắt nhìn nàng, lại đột nhiên đỏ vành mắt.
Đã từng, khi hắn biết được nàng đã quay lưng với hắn, một khắc kia cùng Vệ Sùng Văn thành hôn thì hắn cũng như thế chỉ vào lồng ngực mình, đối với nàng nói, thiện lương của hắn đau, bị nàng hung hăng đâm bị thương.
Đổng Khanh dập đầu trên đất một cái, trầm giọng nói: "Thần, nhất định phải đích thân tìm được Ninh Vương, chính mắt thấy được hắn bình an vô sự, xin hoàng thượng thành toàn!" Thotho_
Lưu Lăng lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, đáy mắt lửa giận thiêu đốt, trên trán gân xanh nổi lên, quả đấm của hắn nắm thật chặt trong tay áo, chặt đến cơ hồ đều trắng bạch.
Tiểu An Tử thấy thế, lập tức kề đến bên cạnh Đổng Khanh, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Đổng đại nhân, hiện tại hoàng thượng tức sùi bọt mép, giận đến tóc cũng dựng lên, lần này tức giận không phải chuyện đùa, ngươi chính là nhanh lên một chút nhu thuận đi, ngàn vạn lần đừng ngỗ nghịch hoàng thượng nữa!"
Thiên tử tức giận, Đổng Khanh vẫn cắn chặt hàm răng nói: "Xin hoàng thượng thành toàn!"
Lưu Lăng nhìn chằm chằm nàng, hồi lâu, cuối cùng cũng từ trong răng hắn tóe ra một câu "Nếu như, trẫm vẫn nói không thì sao?"
Đổng Khanh cắn răng một cái nói: "Như vậy, vi thần không thể không từ đi chức vụ Đại Tư Mã rồi."
"Ngươi dám uy hiếp trẫm sao?" Hắn quắc mắt nhìn nàng chằm chằm.
Đổng Khanh nhỏ giọng nói: "Thần, không dám."
"Không phải uy hiếp? Như vậy, ngươi thật nghĩ muốn từ chối chức vụ Đại Tư Mã, vô quan vô chức rời khỏi trẫm, sau đó đi tìm hắn sao?" đáy mắt Lưu Lăng đầy một mảnh bi thương thất ý, cũng cười lạnh nói: "Sau đó thì sao? Vui vẻ đi theo hắn trở lại Giang Nam, đi làm vương phi của hắn sao? Trẫm như thế làm ngươi mệt mỏi sao? Khó trách gần đây ngươi đối với trẫm luôn cố ý lạnh nhạt xa cách." Thotho_
Thật không ngờ hoàng thượng hiểu lầm nàng, ở bên trong lòng của Đổng Khanh một mảnh chán nản, nhỏ giọng nói: "Đổng Khanh, tuyệt không ý đó!"
Nàng chỉ vì không muốn thiếu nợ Ninh Vương quá nhiều.
Thấy nàng vì Ninh Vương, mà không tiếc từ quan, thái độ còn kiên quyết như thế, giờ phút này Lưu Lăng đã sớm giận đến nổi gân xanh, lửa ghen trong hai mắt thiêu đốt hừng hực cộng thêm cực kỳ tức giận, cơ hồ là nổi trận lôi đình buồn bực nói: "Như vậy, ngươi có ý tứ gì? Là cố ý khi nóng khi lạnh đối với trẫm, muốn cầm cố, để trẫm không thể rời bỏ ngươi sao?"
Đổng Khanh nghe vậy, vẻ mặt khẽ biến, trong lòng một mảnh khó coi, buồn bực nói: "Hoàng thượng, nhiều như vậy năm, chẳng lẽ ngài vẫn không rõ lòng của Đổng Khanh sao?"
"Vâng, trẫm vẫn không hiểu, trẫm là Thiên Tử, Hoàng đế đương triều, lại nhiều lần khổ sở theo đuổi tình yêu với ngươi, ở trước mặt của ngươi, trẫm gần như sắp không còn lòng tự trọng rồi......."
Lưu Lăng không nén được thịnh nộ, mặt hắn như Hàn Băng, thiết tâm, cắn răng, giận không kềm được phất tay áo nói: "Trẫm chuẩn rồi!"
"Trẫm cho phép ngươi rời đi, bãi nhiệm chức vụ Đại Tư Mã của Đổng Khanh!" Thotho_
Bãi nhiệm chức vụ Đại Tư Mã sao?
Nghe vậy, Đổng Khanh ngẩn người, há miệng, kinh ngạc nhìn hoàng thượng.
"nếu ngươi nhớ hắn như vậy, lo lắng cho hắn, cần phải đích thân tìm đến hắn, như vậy cút ngay đi! Rời khỏi trẫm, cút thật xa đi, trẫm không muốn gặp lại ngươi!" Lưu Lăng sớm bị ghen tỵ trong lòng dấy lên ầm ầm phá hủy lý trí, một ngọn lửa vô danh đốt cho hắn giận không kềm được nói: "Ngươi cút đi! Đi tìm nam nhân trong lòng đi! Đừng xuất hiện trước mặt của trẫm nữa rồi!"
Dứt lời, lại phẩy tay áo bỏ đi, lưu lại bộ mặt ngạc nhiên của Đổng Khanh.
*
"Hoàng thượng, hoàng thượng, đợi Tiểu An Tử với!"
Lưu Lăng nổi giận đùng đùng nhảy lên tuấn mã, Tiểu An Tử ở phía sau đuổi theo thật chặt, thấy hoàng thượng lên ngựa, hắn nhanh chóng chạy tới, to gan lôi kéo cương ngựa, vội vàng khuyên nhủ: "Hoàng thượng, lúc này tâm tình ngài đang không tốt, ngàn vạn lần đừng giục ngựa xuống núi, nô tài lo lắng ngài nhất thời xúc động, "Giá" một tiếng, liền rơi xuống đáy vực kia!"
Lưu Lăng trừng mắt liếc hắn một cái, một tay đoạt lại cương ngựa, cả giận nói: "Ngươi ở đây nói bậy cái gì? Còn không mau đi theo cái người không có tim không có phổi kia đi!" Thotho_
"Không có tim không có phổi? Hoàng thượng phiền não chính là cái kia 『 không có tim không có phổi 』không phải chính là Đổng đại nhân sao? Muốn nô tài đi theo Đổng đại nhân sao?" Tiểu An Tử gãi đầu một cái, không rõ ý liền nói: "Hoàng thượng không phải đã cùng Đổng đại nhân 『 cắt ân đoạn nghĩa 』 rồi sao? Ngài vẫn còn ở cơn nóng giận, bãi nhiệm quan chức nàng rồi sao, hoàng thượng còn muốn Tiểu An Tử đi theo nàng làm cái gì? Chẳng lẽ........." Nói tới chỗ này, Tiểu An Tử đột nhiên hiểu cái gì, hắn lập tức chứa chan lệ, nhanh chóng ôm bắp đùi Lưu Lăng, lớn tiếng khóc nói: "Chẳng lẽ, hoàng thượng cũng không cần Tiểu An Tử nữa sao? Hoàng thượng cũng muốn Tiểu An Tử từ quan sao?"
"Con mẹ nó! Ai nói trẫm thật muốn nàng từ quan?"
Tiểu An Tử ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Lưu Lăng nói: "Nhưng....... Mới vừa rồi hoàng thượng hét lớn một tiếng, thiên tử uy phong, lay trời chấn đất, trời bị dao động, đất bị e ngại. Ngài còn phất tay áo, khí phách mười phần khiến Đổng đại nhân cút đi, hoàng thượng, ngài vừa mới tỏ rõ uy phong, hiện tại đi cầu nàng trở lại, giống như....... Sẽ rất mất mặt đấy!"
Lưu Lăng đạp hắn một cái nói: "Ai nói rằng ngươi đi cầu xin nàng?"
Tiểu An Tử nhỏ giọng nói: "Đều đã trở mặt, không cầu, được không? Sớm biết mới vừa rồi cũng đừng quá mức kích động!"