Editor: Thơ Thơ
"Đây là dĩ nhiên! Chẳng lẽ Cố mỗ còn có thể hố hai vị nãi nãi thông minh này sao?" Cố Tử Khâm đi qua, nhỏ giọng nói với họ: "năm lượng vàng này, chỉ cần không chi tiêu xa xỉ, đủ cho các ngươi ăn ngon hơn mấy năm, còn có cái cửa hàng đó cũng là của các ngươi. Cái gì cũng tới tay, cũng đủ giàu có cả đời rồi, các ngươi vẫn nhanh mai danh ẩn tích đi! Đi được càng xa càng tốt."
Bà mụ thu năm lượng vàng vào trong tay áo, vui rạo rực cười nói: "Công tử yên tâm đi, trường hợp vừa mới rồi là cái gì? Quan lại tụ tập bên trong đại sảnh phủ nha, kim quang lấp lánh, ánh sáng bắn ra bốn phía, tất cả đều là hoàng tộc, ngay cả Tri Phủ Đại Nhân cũng có vẻ đặc biệt hèn mọn không thôi, chúng ta là những nhân vật nhỏ nào trêu chọc nổi? Ánh sáng phát quang trên đầu những hoàng tộc, làm cho mắt hai tỷ muội chúng ta cũng sắp không mở ra được đấy."
"Nếu hiểu rõ, các ngươi nên hoàn toàn cảm thấy sợ hãi mới đúng."
Không nên nhiều lời, người thoải mái sẽ sợ hãi cách xa.
"hai tỷ muội chúng ta cũng không phải là chưa từng trải qua việc đời, nên làm ra sao, chúng ta còn phải rõ ràng hơn so với công tử!"
Cố Tử Khâm liên tục phân phó: "Vậy thì tốt, liền trốn xa hơn đi thôi." Thotho_
"hai tỷ muội chúng ta đang định rời khỏi dương quan phía tây, đi buôn bán chút ít đấy." Bà đỡ đẻ cười nói: "Như đã nói qua, cái người gọi cái gì Anh vương, lộ ra bộ dáng hung ác muốn ăn sống nuốt tươi ta, hắn thật vẫn cho là ta e sợ không chịu nổi, ba hai lần liền bị hắn hù dọa đấy......, nếu ta nhát như chuột thật, sao dám lên phủ nha? Đến tột cùng là người nào dọa người nào, còn chưa biết sao?"
Cố Tử Khâm tức giận nói: "Ngươi chớ hả hê trước, Anh vương cũng không phải dễ chọc, dù tinh thần sa sút, người ta cũng là hoàng tộc, hắn còn có một mẫu thân là Thái phi, nếu để cho hắn phát hiện hai người các ngươi thật ra là chúng ta cố ý an bài, cũng không phải bà mụ năm đó đở đẻ cho Thái hậu. Nhất định sẽ lập tức giết chết các ngươi tiết hận, muốn sống, hãy rời đi nhanh lên một chút đi."
Bà mụ cười nói: "Như vậy, Lão Bà Tử liền cáo từ!"
Dứt lời, liền nói với phu xe phía trước: "Đi được chưa!"
Chốc lát sau, xe ngựa liền từ từ đi tới, từ từ rời khỏi tầm mắt, chỉ để lại một chút bụi mờ.
Xong xuôi việc, Cố Tử Khâm khép lại tay áo, quay người lại. Đang định trở lại phủ nha, bỗng dưng, lại thấy phía sau một nam nhân đang đứng chẳng biết đến từ lúc nào. Hắn lập tức bị sợ đến sắc mặt trắng nhợt, không khỏi rùng mình một cái.
*
Lưu Lăng vẻ mặt âm trầm, giơ tay lên, không nói một câu nhìn hắn chằm chằm. Thotho_
Cố Tử Khâm nhìn thấy hoàng thượng đột nhiên xuất hiện ở sau lưng, cả kinh. Thân thể cương cứng một chút, cũng lập tức làm bộ như không có việc gì tiến lên đón, cười hì hì thở dài nói với hắn: "Bên ngoài trời lạnh, Sóc Phong rét căm căm, hoàng thượng không đợi ở trong phủ nha, sao đột nhiên đi ra đây?"
"Sóc Phong rét căm căm? Ngược lại Trẫm không cảm thấy lạnh. Thời tiết lạnh như thế, ngươi lại còn toát mồ hôi sao? Đến tột cùng là chuyện gì, lại hù dọa ngươi ra mồ hôi lạnh toàn thân?" Lưu Lăng một đôi con mắt lanh lợi nhìn chằm chằm hắn.
Cố Tử Khâm chột dạ ngay. Lặng lẽ liếc hắn một cái, vừa lúc đối diện ánh mắt hắn nghi hoặc, làm cho hắn sợ đến vội vàng thu hồi ánh mắt lại, rất không tự nhiên tránh khỏi hắn, ngượng ngùng nói: "mấy đời Cố mỗ cư ngụ ở Giang Nam. Năm đã hai mươi mấy tuổi, Ngoại Tổ Mẫu ta cư ngụ ở nơi này nhìn chằm chằm ta cho tới nay chưa cưới vợ. Trong lòng nóng nảy, vì vậy liền tự tiện làm chủ cho ta một mối hôn sự ở chỗ này, nghe nói nữ nhân nơi này, xấu xí không có thiên lý, diện mạo đâu chỉ làm người ta vỗ ngực dậm chân, trong lòng ta gấp gáp, liền vội vàng chạy đến."
"Ta một lòng muốn gặp mặt đàn gái, nữ nhân kia lại chết sống không chịu để cho ta thấy mặt, kéo dài nói gì trước hôn nhân nơi đó có tân lang gặp nương tử hay sao? Lòng ta phiền loạn, vì vậy liều mình hỏi thăm chuyện tình vị cô nương kia, nghe nói hôm nay nàng sẽ ra cửa, trước đó ta liền đợi nàng sẽ đi qua trên đường, mấy phen quanh co, thật vất vả rốt cuộc gặp được......., Cố mỗ chính mắt ấn chứng truyền thuyết, vì vậy, hù dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người........"
"Nói hưu nói vượn!" Thotho_
Lưu Lăng nổi giận nói: "Ngươi mới vừa cho hai bà mụ này thứ gì? Trẫm rõ ràng nhìn thấy ngươi ngấm ngầm qua lại? Họ do ngươi mang tới sao?"
Đổng Khanh đột nhiên bị Thái hậu triệu kiến, trong khoảng thời gian ngắn không đi được, khiến các bà mụ ở lại bên trong phủ nha lại không quá thỏa đáng, Ninh Vương và Anh vương cũng đều ở chỗ ấy, chỉ sợ ngộ nhỡ, lại xảy ra vụn vặt, vì vậy nàng liền phân phó hắn mau sớm đưa bà mụ đi, vẫn không quên ngàn phân phó, vạn giao phó, xử lý chuyện bà mụ, phải cẩn thận, cho nên hắn mới có thể cách phủ nha xa như vậy đưa bà mụ đi.
Không ngờ, thế nhưng hoàng thượng lại đột nhiên xuất hiện.
Cố Tử Khâm vội vàng giải thích: "Không phải ngấm ngầm qua lại, là tiền đi lại, hai vị ma ma đường xa mà đến, nên cho một chút tiền đi lại đó, dọc theo đường đi họ phải có ăn, uống..., ngủ đi? Căn cứ lộ trình đến mà tính toán, là nên cho năm lượng........."
"Năm lượng bạc?" Lưu Lăng nhìn chằm chằm hắn, lạnh lùng nói: "Bạc nên màu bạc trắng chứ? Sao phát ra kim quang tới đây?"
Nghe vậy, Cố Tử Khâm lập tức chẹn họng mấy tiếng.
Vốn định đáp lời nói duyên cớ là bạc rỉ sắt, rồi lại đột nhiên nghĩ đến, hoàng thượng ở trong xe ngựa cách hai trượng, sao thấy rõ là vàng hay bạc?
Cố Tử Khâm cười nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, ngài nhất định là nhìn lầm rồi, ta vì sao sẽ cho bà mụ vàng? Rõ ràng là bạc kia mà, ta nghĩ, túi gấm đựng tiền là màu vàng, mặt trời gay gắt chiếu xuống, bạc chiếu màu vàng, nhìn xa xa, liền lóe ra ảo giác kim quang tới." Thotho_
"hả, thật sao?" Lưu Lăng vẫn lộ ra bộ dáng hoài nghi.
"Cố mỗ có mấy cái mạng, cũng vạn lần không dám lừa gạt hoàng thượng!" Cố Tử Khâm thở dài nói.
Lưu Lăng liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Đổng Khanh đâu?"
Hắn đang bận tìm nàng chung quanh, cho nên mới phải đi tới nơi này.
Cố Tử Khâm cười khan nói: "nếu Đổng Tư Mã có rảnh, tại sao sai ta đến thay nàng làm việc? Vừa mới rồi nàng bị Thái hậu tìm tới nữa à, sao hoàng thượng không có ở bên trong phủ nha gặp nàng đi? Khẳng định giữa lúc này lại bị người trêu chọc, người kia luôn rất bận rộn, xin hoàng thượng đợi chờ chốc lát, Cố mỗ lập tức đi đến tìm nàng tới đây bái yết hoàng thượng?"
Lưu Lăng giơ tay lên nói: "Không cần! Trẫm tự mình đi tìm nàng."
Nghe nói Đổng Khanh cùng Lưu Ký hai tên kia, hai người cùng một chỗ mà rời khỏi phủ nha.
Gần đây, hắn cảm giác giữa nàng và Lưu Ký, hình như không đúng lắm, có một loại kỳ quái nói không ra.
Trong lòng hắn càng nghĩ càng không an lòng, vội vội vàng vàng liền quay đầu rời đi.
*
Nước hồ Thanh Hàn, xanh biếc không có sóng, phương thảo tê tê, Sóc Phong thổi lất phất, cuốn lên mấy cái lá vàng khô, trong rừng cây vi vu xào xạc, Tuyết trắng nhỏ bé chậm rãi bay xuống ở giữa rừng lần nữa.
Hai bóng người ở trong rừng, chân đạp trên lá rụng, phát ra tiếng xào xạc.
"Ngươi buông ta ra!" Nàng bỏ rơi nam nhân, ngước mắt nhìn hắn chằm chằm, nổi giận nói.
Nhìn hắn bởi vì nàng tức giận mà dung nhan khẽ ửng đỏ, mày kiếm nhíu chặt, chậm rãi mở miệng nói: "Chỉ vì ngươi mà bỏ qua quyền vị, coi như dốc hết tất cả, ta cũng không hối hận, ta cam tâm tình nguyện, mà Lưu Trường Phong ta tuyệt đối sẽ không buông tay! Ta tuyệt sẽ không trơ mắt nhìn hắn có được toàn bộ, còn có ngươi! Lưu Lăng có tài đức gì? Tại sao hắn có thể lấy được tất cả?"
"kết quả chuyện còn không rõ sao? Lúc ấy nếu điện hạ không có rút quân, ngươi đã trúng độc, sao địch nổi hoàng quân? Nếu như ngươi kiên trì cùng hoàng thượng giằng co, và đem thiên hạ chắp tay nhường cho Anh vương độc hại ngươi, kết cục như vậy, ngươi há có thể cam tâm sao? Ít nhất hoàng thượng hắn chưa bao giờ nảy lên lòng cố ý hại ngươi! Chẳng lẽ ngươi vì tư tình, cam nguyện hoàn thành tiểu nhân âm hiểm hại ngươi sao?" Thotho_
Nghe vậy, khuôn mặt anh tuấn của Lưu Ký trong nháy mắt ảm đạm xuống, hắn trầm thấp mở miệng nói: "Ở cung Ngã Ly một năm, đã từng có một hòa thượng kể qua thân mẫu ta không có mệnh Đế Vương, thì ra lại là như thế, ta hoàn toàn không tin, vận mệnh của ta chỉ là vì người khác làm công thôi sao? Không phải thành toàn mộng Đế Vương cho Lưu Hâm, chính là thành toàn Lưu Lăng, để cho hắn ngồi cao ở trên ngôi vị hoàng đế sao? Mà ta thành toàn cho Lưu Hâm, sẽ không mất đi ngươi; thành toàn Lưu Lăng, chính là thành toàn các ngươi." Nói tới chỗ này, vẻ mặt hắn trầm xuống, kiên quyết nói: "Không! Ngươi cho là ta sẽ làm ra sao?"
"Điện hạ, xin cho ta nhắc nhở, ngươi cũng chưa hoàn toàn đạt thành giao dịch của chúng ta chứ?" Đổng Khanh lạnh giọng nhắc nhở.
Giao dịch chưa hoàn toàn, nàng liền có thể đường hoàng mà cự tuyệt hắn.
Lưu Ký trầm ngâm chốc lát, sắc mặt đột nhiên thay đổi một lần, ánh mắt của hắn nhanh chóng thoáng qua mấy phần thất ý, khàn khàn mở miệng nói: "Ngươi cố ý sao? Lúc ấy, ngươi đã sớm liệu đến, Kim thị chân chính không có ở trên tay ta."
Tính tình Đổng Khanh cẩn thận, ban đầu ra sao không có yêu cầu gặp qua Kim thị trước, liền muốn cầu xin hắn rút quân cộng thêm Kim thị làm điều kiện, thì ra là....... Nàng là giúp mình để lại đường lui.
Nàng đã sớm nghĩ đến rồi, Anh vương sẽ không đem Kim thị thật giao cho hắn.
Đổng Khanh ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt khẽ nhúc nhích, nàng trầm giọng nói: "Một nửa là suy đoán, một nửa dựa vào ý trời. Xem ra, ý trời cũng không muốn ta trên người ngươi." Thotho_
Nàng nếu thật đi theo Ninh Vương, phải có hoàng quyền hoàng thượng, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
Trong thiên hạ, đều là vương thổ.
Nàng không thể không như thế.
Đến tột cùng, nàng phạm vào một sai lầm lớn, đoán sai Ninh Vương, đồng thời cũng đoán sai mình.
"Đổng Uyển, ngươi quá giảo hoạt!" Lưu Ký căm tức nói: "Mặc kệ ra sao, ngươi nói, nếu Lưu Lăng phát hiện chuyện của chúng ta, hắn còn có thể muốn ngươi sao?"
Đổng Khanh ngước mắt nhìn hắn chằm chằm, cắn răng một cái nói: "Ta sớm đã hạ quyết tâm, Đổng Khanh ta quyết định một mình cả đời, một đời một thế cũng làm nam nhân! Cho nên, cả đời ta đây, sẽ không theo ở chung một chỗ với bất kỳ nam nhân nào.."
Thái độ của nàng kiên quyết.
"Ta không cho phép!" Hắn tự tay kéo nàng tới gần thân thể hùng tráng của mình, gào thét một tiếng nói: "Ngươi đừng mơ tưởng lấy loại phương thức này tới đuổi ta, đừng quên trên tay ta nắm giữ thứ gì, ta tùy thời có thể bức bách ngươi!" Thotho_
"Càn rỡ!"
Lúc này, Lưu Lăng đột nhiên từ phía bên phải đường nhỏ bên cạnh, xông ra, hắn trợn mắt nhìn chằm chằm Lưu Ký, tay áo phất một cái, thét mắng một tiếng: "Lưu Ký, buông gian thần của trẫm ra!"
Hoàng thượng đột nhiên xuất hiện, hai người trong rừng cây cả kinh.
"Hoàng thượng?!"
Hoàng thượng, hắn tới đã bao lâu?
Nghe được cái gì sao?
ở bên trong lòng của Đổng Khanh nhất thời thoáng qua một tia kinh hãi, cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, nhắm mắt, nghênh đón, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, tại sao ngài đột nhiên tới đây?"