Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Editor: Thơ Thơ

"Nhìn xem, hai người bọn họ đều chỉ lo lắng cho đối phương đó?" Thẩm Mộ Thu vòng quanh vai, lạnh lùng nói: "Hai người bọn họ nhìn như không thể nào ở cùng nhau, nhưng hiện nay tình cảnh khó khăn, nói không chừng ngược lại sẽ làm tình cảm bọn hắn càng thêm kiên định......... Không bằng, ngươi vì vậy buông tay đi, nàng sẽ không bởi vì hắn thất thế mà rời khỏi hắn, ngươi hãy chuyên tâm tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế........"

Lời còn chưa nói hết, lại thấy Lưu Ký đã sải bước chạy nhanh tới, hắn đẩy Lưu Lăng ra, căm tức nói: "Lưu Lăng, ngươi lập tức buông nữ nhân của ta ra!"

Lưu Lăng toàn tâm toàn ý quan tâm thương thế của Đổng Khanh, chưa từng ngờ tới đột nhiên sẽ có người xông lại đẩy hắn ra, hắn bất ngờ không kịp đề phòng lảo đảo té xuống, lần này lại là Lưu Ký, hắn nhanh chóng ổn định thân thể trở lại, trợn mắt nhìn hắn chằm chằm, gầm lên một tiếng nói: "Càn rỡ!"

"Càn rỡ? Đừng quên, ngươi đã thất thế! Ngươi cho rằng ngươi chính là Hoàng thượng sao?" Lưu Ký ghen ghét dữ dội, lạnh lùng nói.

"cho dù Lưu Lăng ta thất thế thì sao? Liền tính ta sắp mất đi ngôi vị Hoàng đế thì sao? Ngươi không có quyền can thiệp chuyện tình cảm của ta!"

"chuyện tình cảm sao?" gương mặt Lưu Ký lạnh lùng, nhìn hắn chằm chằm, chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi cũng đã biết nàng đã là nữ nhân của ta rồi hả?"

Nghe vậy, mặt của Đổng Khanh "Bá" một tiếng, lập tức vô cùng trắng bệch, nàng cắn răng một cái, nhỏ giọng nói: "Ninh Vương, ta nói rồi, đừng làm cho ta hận ngươi tận xương!" Thotho_

"Sau đó, trơ mắt nhìn ngươi bị nam nhân khác cướp đi sao?" Lưu Ký cúi đầu nhìn nàng, gương mặt sa sầm. "Đừng quên, ta nói rồi, không cho ngươi phụ ta!"

Đổng Khanh giận đến cắn răng nói: "Ngươi có thể nào không nói lý lẽ như vậy, không phải là ta phụ ngươi, mà là ngươi lựa chọn hoàng quyền......"

Giữa nàng và hoàng quyền, hắn lựa chọn hoàng quyền, vứt bỏ nàng đi.

"Ta mặc kệ giữa nàng với ngươi trải qua ân oán gì, ta và Uyển Nhi từ nhỏ thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, trừ phi hôm nay Lưu Lăng ta chết rồi, giờ chúng ta rời đi thôi, nghe được khi đó ngươi xảy ra chuyện, ta đều sắp điên rồi, nếu không, ngươi đừng mơ tưởng tách chúng ta ra." thái độ Lưu Lăng kiên quyết, dứt lời, thân thể hắn khom xuống, nhỏ giọng nói với Đổng Khanh: "Đi thôi, lúc lòng của ta không hề có một khắc không cảm thấy tâm hoảng ý loạn, từ lúc này trở đi, ta liền hạ quyết tâm, vô luận ra sao, vô luận là người nào, cũng không thể tách chúng ta ra, liền tính ta không phải tôn thất hoàng tộc thì sao? Trên tay ta vẫn nắm giữ binh phù, vì sao phải khoanh tay chịu trói? Vì sao phải mất chí? Sau đó mặc người ức hiếp?"

"Hoàng thượng......., cuối cùng ngươi........" bởi vì Đổng Khanh bị thương nặng, nàng tức giận hư thể yếu, vẫn miễn cưỡng lên tinh thần, cười nói với hắn: "Hoàng thượng, ngươi nhất định phải giữ vững lập trường, vô luận người ta nói ra sao, ngàn vạn lần chớ bị đánh tan lòng tin, ngươi nhất định phải cùng Hoàng thái hậu rỉ máu nhận thân một lần nữa, trước mặt tất cả Chư Vương......, lần này phải triệu tập bọn thái y lại, sau khi kiểm tra thực hư lại thử......"

Lưu Lăng nói: "Ngươi yên tâm thôi, ta vẫn có trọng binh, Hàn tướng quân hắn vẫn nghe lệnh của ta đấy." Thotho_

Lưu Ký lạnh lùng nói: "Coi như ngươi vẫn nắm giữ trọng binh thì sao? Ngươi không phải là hoàng tộc ta, có thể nào là Đế vương? Nhưng nếu cố ý chiếm cứ ngôi vị Hoàng đế không thả, Chư Vương rất nhanh sẽ gặp nhau hưng binh, liên hiệp chinh phạt ngươi, ngươi đã ăn bữa hôm lo bữa mai, chỉ là giãy giụa thôi, nàng đi theo ngươi chỉ biết chịu khổ, chẳng lẽ, ngươi chỉ vì ngươi tự tác đa tình, còn muốn liên lụy nàng sao?"

Nghe vậy, mặt của Lưu Lăng nhất thời trầm xuống, nhỏ giọng nói: "Dù là cùng sinh cùng tử, chúng ta cũng sẽ đợi ở cùng nhau."

"Ngươi đi chết mình ngươi đi, đừng mơ tưởng liên lụy nữ nhân của ta!" Lưu Ký không khách khí chút nào, lập tức hợp lực cùng Thẩm Mộ Thu, thừa dịp Thẩm Mộ Thu cùng Lưu Lăng sắp đối chiêu, một tay liền kéo mạnh Đổng Khanh lại trong ngực của hắn, cất giọng nói: "Ngươi còn chưa nghe rõ sao?" Hắn hung tợn nhìn chằm chằm tình địch, gằn từng tiếng đuổi theo: "Đổng Uyển đã là nữ nhân của Lưu Ký ta! Đã là nữ nhân của ta rồi!"

Lưu Lăng giận tím mặt nói: "Càn rỡ! Đoạt người đi, chính là nữ nhân của ngươi sao? Coi như Chư Vương đưa ngươi lên ngôi làm Hoàng đế, Lưu Ký ngươi cho là thật có thiên hạ, là được quyền làm xằng làm bậy, nữ nhân trên đời này đều là của ngươi rồi hả? Muốn cướp người nào liền giành người đó? Hành vi thổ phỉ như thế? Còn không cho người phế ngươi!"

Dứt lời, hắn nhanh chóng tiến lên cướp người, lại bị Thẩm Mộ Thu bên cạnh Lưu Ký lưu loát ngăn lại.

Người này võ nghệ cực cao, nhiều chiêu hạn chế được hắn không cách nào tiến lên phía trước một bước nữa. Thotho_

"Ta nói còn chưa đủ hiểu sao?" Lưu Ký ôm thật chặt Đổng Khanh đang vô cùng suy yếu vào trong ngực, hung tợn nhìn chằm chằm Lưu Lăng, cường thế bày tỏ tất cả, cứ nói: "Ta cùng với nàng đã có thân thiết da thịt rồi!"

"Lưu Lăng, ngươi nghe rõ chưa? Bổn vương nói lại lần nữa, là thân thiết da thịt!" Lưu Ký nhìn hắn chằm chằm, lên tiếng.

Nàng và hắn....... Thân thiết da thịt sao?!

Nghe vậy, đầu tiên là gương mặt Lưu Lăng kinh ngạc, ngay sau đó giống như Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, mãnh lôi dội thẳng toàn thân, hắn trố mắt sợ run đợi tại chỗ, sắc mặt lúc xanh, lúchồng......

"Ngươi buông ta ra!"trong lòng Đổng Khanh vừa ghét vừa giận lại khó chịu, nàng ở trong ngực Lưu Ký liều mình giãy giụa, rồi lại bởi vì bị thương nặng, cảm thấy thể hư vô lực, cuối cùng không cách nào tránh thoát, nàng chỉ phải quay đầu ngưng mắt nhìn hoàng thượng, lã chã rơi lệ nói: "Hoàng thượng........."

Hai người nam nhân này lại vì một nữ nhân tranh chấp không nghỉ, Lưu Hâm thấy có cơ hội có thể lợi dụng, liền vội vàng đuổi phía trước, cất giọng nói: "Lưu Ký, ngươi nói bậy đi, Đổng Tư Mã thật tốt, sao từng có chuyện thân mật cùng ngươi? Người thế này là cố ý kích thích người sao? Ngươi là khi dễ hoàng huynh ta thất thế thật sao? Đừng quên, hắn còn có ta là huynh đệ ở đây!"

Lưu Ký lạnh giọng quát lên: "Lưu Hâm, ngươi câm miệng, chuyện ta cùng với Đổng Uyển, không có quan hệ gì với ngươi!" Thotho_

"hả! Ta hiểu!" trên mặt Lưu Hâm xuất nụ cười quỷ dị nói: "Ta rốt cuộc hiểu rõ, tại sao ban đầu Ninh Vương đột nhiên ngu đần rút quân cơ chứ? Hẳn là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đêm hôm đó ôm giai nhân vào trong ngực? Thì ra là Đổng Tư Mã vì cứu nguy cho hoàng thượng, vậy mà dâng hiến bản thân rồi......."

Lời này ác độc vô cùng, giống như con dao sắc loại vừa vội vừa mãnh liệt, công kích trực tiếp vào tim, Lưu Lăng đột nhiên "Oa" Một tiếng, phun ra một miệng lớn máu.

Nàng vì cứu nguy cho hắn, thế nhưng.........

"Hoàng thượng!" Tiểu An Tử vội vàng đỡ chủ tử, lấy ra khăn vội vàng lau vết máu trên khóe miệng cho hắn, an ủi: "Hoàng thượng, ngươi ngàn vạn lần chớ trúng gian kế của gian nhân! Đổng Tư Mã làm sao sẽ........"

"Đừng có mà lèo nhèo......., khi đó cả đêm nàng không có trở lại...... Ta sớm cảm thấy hồ nghi rồi, chỉ là mình khiếp đảm, chưa bao giờ dám nhìn thẳng........" Lưu Lăng giơ tay lên, đột nhiên chuyển thân, lảo đảo đi về phía trước mấy bước, đột nhiên, vấp ngã, Tiểu An Tử vội vàng theo sau, thế nhưng hắn (Lưu Lăng) lại đẩy hắn (Tiểu An Tử) ra, mình từ trên mặt đất bò dậy, sau đó lại lảo đảo nghiêng ngã đi về phía trước, hắn bước chân tập tễnh, hơi thở rối loạn, cấp hỏa công tâm, lại đột nhiên phun một miệng lớn máu ra ngoài.

"Hoàng thượng! Hoàng thượng!"Đổng Khanh nén lệ, nhìn bóng lưng của hắn la lên. Thotho_

Hoàng thượng rất đả kích, bước chân lảo đảo, bộ dáng lảo đảo nghiêng ngã chật vật. Đổng Khanh thấy thế, nước mắt càng thêm rơi không ngừng.

Liên tiếp dưới sự đả kích, chỉ sợ hắn đã không cách nào chịu được.

"Ngươi buông ta ra!" Nàng liều mạng giãy giụa, Lưu Ký lại càng siết chặt nàng hơn.

Phía trên truyền đến tiếng của hắn vô cùng trầm thấp: "Ngươi là của ta! Ta không cho ngươi chạy về trong lòng của hắn, Lưu Lăng hắn đã thất thế, bây giờ hắn chỉ làm liên lụy ngươi thôi! Mà ta, có thể cho ngươi tất cả tôn vinh trên cõi đời này, khiến ngươi cùng Đổng thị một nhà vô cùng Phú Quý........"

Tiếng của hắn chưa dứt, cánh tay của hắn đột nhiên cảm thấy đau nhói, hắn rên lên một tiếng, bỗng dưng, buông lỏng tay ra, Đổng Khanh thừa dịp tránh thoát.

Nhưng thấy Đổng Khanh cầm trong tay một thanh đoản kiếm, đáy mắt mang theo phẫn hận, cắn răng, ngước mắt nhìn hắn oán hận nói: "Ta nói rồi, chớ làm chuyện sẽ làm ta hận ngươi cả đời."

Vệ Sùng Văn đã từng cho nàng một thanh đoản kiếm phòng thân, còn dạy nàng làm sao sử dụng, đâm vào, sau đó chuyển động chuôi kiếm......

Quản chi kẻ địch tráng kiện đến đâu, phương thức này công kích mãnh liệt, đều có thể làm cho đối phương cảm thấy đau thấu tận xương, sau đó phải bỏ chạy.

Lưu Ký cúi đầu, đau đớn trong tâm nhìn cánh tay mình đang máu chảy. Thotho_

Nàng đối với hắn, luôn nhẫn tâm như vậy, không hề chần chờ quyết tuyệt, nếu có cơ hội có thể giết chết hắn, nàng cũng sẽ không chút do dự xuống tay thôi.

Thật là đau........, tim của hắn lại bị nàng một lần nữa hung hăng đâm đau nhói........

"Trường Phong, ngươi không sao chớ!" Thẩm Mộ Thu thấy Đổng Khanh bất ngờ không kịp đề phòng chấp nhất đoản kiếm đâm bị thương cánh tay Ninh Vương, hắn nhanh chóng kéo xuống tay áo của mình, che ở trên miệng vết thương của hắn, băng bó cầm máu thật chặt, vừa mắng: "Nữ nhân này thật độc ác! Lòng lang dạ sói, lại có thể đâm ra một vết thương lớn như vậy, tuyệt đối đừng bị thương gân mạch. Ngươi chính là không muốn phòng ngừa nàng!"

"Ngươi cứ hận ta như vậy sao?" Hắn ngưng mắt nhìn nàng, đáy mắt mang theo đau đớn không cách nào nói rõ.

Nàng ngước mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, nước mắt lại lã chã rơi xuống: "Một ngày kia, ở trong rừng cây, lời ta đối với ngươi, tất cả đều là lời thật lòng, cho nên ta để cho ngươi lựa chọn. Hôm nay, ngươi lại thương tổn ta như vậy, tổn thương hắn. Ngươi tổn thương hắn sâu bao nhiêu, ta liền hận ngươi bấy nhiêu!"

Nghe vậy, ánh mắt Lưu Ký khẽ biến, nhanh chóng thoáng qua một tia kinh ngạc, ngưng mắt nhìn nàng, trầm giọng nói: "Là ta đẩy ngươi về bên cạnh hắn rồi sao?"

Ánh mắt Đổng Khanh ôm hận, cắn răng một cái nói: "nếu hắn có bất trắc, cả đời ta đây cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!"

Dứt lời, nàng rõ ràng quay đầu rời đi.

"Hoàng thượng, ngài chậm một chút, đợi Tiểu An Tử chút!"

Lưu Lăng bị đả kích lớn, hắn bi thương cự tuyệt, lảo đảo nghiêng ngã đi về phía trước.

"Không! Không thể nào........, bọn họ làm sao có thể........, tại sao nàng có thể......" Ánh mắt của hắn thất thần, hai mắt vô hồn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói.

Thiện lương của hắn đau......, thật là đau...... Hắn che miệng, cơ hồ đều sắp không thở nổi, hắn khổ sở nuốt mấy tiếng, thân thể lắc lư mấy cái.

Ngay vào lúc này, một đôi tay tinh tế, đột nhiên ôm chặt lấy hắn từ phía sau, khoảnh khắc, thân thể đối phương đã dán sát vào phía sau lưng của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui