Editor: Thơ Thơ
Tiếng của nàng chưa dứt, lại thấy hoàng thượng đang vội vội vàng vàng từ hành lang bên kia sải bước đi tới.
Tiểu cung nữ kia thấy, lập tức nhìn bên trong cười nói: "Hoàng thượng giá lâm!"
Ngay sau đó đi ra ngoài đón, quỳ gối ở cửa điện cung nghênh thánh giá.
Chốc lát, trong điện đã loạt soạt quỳ đầy đất. Thơ_Thơ_diendan
Lưu Lăng sải bước vào điện, lập tức cúi người xuống, đưa tay tự mình đở Đổng Uyển dậy, dịu dàng nói: "Cho các ngươi chờ lâu như thế, đói bụng không?"
Đổng Uyển ngước mắt nhìn hắn, vương miện rủ xuống châu ngọc, thật lưa thưa nửa che dung nhan của hắn, nàng nhìn không ra tâm thần hắn phức tạp, lại không biết vì sao nàng lại có thể mơ hồ cảm thụ được, giờ phút này hắn giống như tâm sự nặng nề?
Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra rồi hả?
Đổng Uyển nhỏ giọng nói: "sao Hoàng thượng không đổi thường phục trước?"
Lưu Lăng cũng giả bộ như không có chuyện gì xảy ra cười nói: "Trẫm đói bụng nha, hay là dùng bữa trước thôi."
Dứt lời liền lôi kéo tay của nàng, ngồi xuống ở trước bàn đầy đồ ăn sáng.
Lưu Lăng tự mình múc cho nàng chén cháo trắng, đưa cho nàng cười nói: "Dùng đồ ăn sáng, chuẩn bị một chút, trẫm tính toán dẫn ngươi tiến về phía Ly Sơn."
Ly Sơn sao?
Không phải còn thúc giục chuyện sắc phong sao? Sao đột nhiên muốn đi Ly Sơn trước rồi hả? Thơ_Thơ_diendan
Trong lòng Đổng Uyển cảm thấy nghi ngờ, đôi mắt sáng của nàng nhìn xuyên thấu qua ở dưới châu ngọc vương miện, cố gắng nhìn rõ vẻ mặt Hoàng thượng, châu ngọc cách trở mặt mũi đế vương, hơi phát ra vầng sáng, chiếu dung nhan tuấn mỹ của hắn mơ hồ không rõ, nàng chỉ đành từ từ mở miệng mà hỏi: "sao Hoàng thượng đột nhiên nghĩ đi Ly Sơn hả?"
Lưu Lăng cười nói: "hành cung Ly Sơn phong cảnh u nhã, nơi này còn có một chỗ Ôn Tuyền, lúc xuân về hoa nở, trẫm tính toán mang theo ngươi đi Ly Sơn hưởng xuân."
Đổng Uyển suy nghĩ một chút, quyết định trực tiếp mở miệng hỏi: "có phải Hoàng thượng có tâm sự?"
Mặc dù nhìn không rõ dung nhan của hắn, nàng lại có thể cảm thấy chân mày sau châu ngọc nhíu lên tới thật chặt, chỗ sâu trong ánh mắt hắn hình như loáng thoáng mang theo một tia u buồn.
Ánh mắt Lưu Lăng hơi ảm đạm sâu lắng xuống tới. Trầm giọng nói: "Dạ, trẫm đúng là có tâm sự."
Đổng Uyển đặt tay lên bàn tay lưu Lăng, nhẹ nhàng nắm lại, sau đó ngước mắt nhìn hắn, nghiêm mặt nói: "Hoàng thượng, vô luận là có chuyện gì, bất cứ chuyện gì. Ta đều hy vọng có thể cùng ngươi cùng nhau chia sẻ. Hoặc là cùng nhau gánh chịu......, ngươi có thể nói cho ta đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra rồi sao?"
Lưu Lăng nghe xong, ngược lại đưa tay cầm tay nàng, dịu dàng cười nói: "Trẫm và mẫu hậu vì chuyện sắc lập Tần phi. Lần nữa ý kiến bất đồng, lần này thái độ Thái hậu rất là cứng rắn, Thơ_Thơ_diendan bà không tính để ý trẫm, tự tiện thay trẫm an bài rất nhiều Tần phi, trẫm cảm thấy rất khốn nhiễu, thế là liền quyết định mang theo ngươi đi Ly Sơn ở một thời gian. Chờ chúng ta hồi cung thì đến lúc đó, mẫu hậu đại khái cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi chứ?"
Dĩ nhiên cũng là chuyện này, hắn cố ý nói như thế. Có thể trừ bỏ nghi ngờ trong lòng nàng.
Đổng Uyển nghe xong. Rũ mắt xuống, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Ta cho là, liên quan đến chuyện sắc lập Tần phi trong hậu cung, hoàng thượng vẫn nên nghe Thái hậu, dù sao chiêu mộ hậu cung. Hoàng thượng mới có thể con cháu phồn miên. Cổ hữu minh giam, hậu cung chuyên sủng một người, tuyệt đối không phải chuyện tốt, Thái hậu băn khoăn, trong mắt của ta là có đạo lý."
"Chớ nói những đạo lý lớn kia nữa! Trẫm không thích như ngươi vậy." Lúc này Lưu Lăng nắm thật chặt tay của nàng, vẻ mặt đột nhiên đông lại một cái nói: "Trẫm muốn ngươi nghe trẫm, dùng đồ ăn sáng, chúng ta lập tức tiến về phía Ly Sơn thôi."
"Hoàng thượng?"
***
Trong sơn cốc xanh miết, cảnh tượng kiều diễm, núi cao kéo dài, sương trắng lượn quanh, cảnh trí xinh đẹp này làm đẹp lên cảnh tượng yên tĩnh.
Kiến trúc dãy cung điện hành cung Ly Sơn xây kéo dài, cung điện của mọi người lớn nhỏ màu đỏ vòng quanh trong núi, triển khai quanh co khúc khuỷu, khí khái phi phàm. Thơ_Thơ_diendan
Ở tẩm điện chủ yếu,phía sau đặc biệt thiết kế một cái thông đạo, đi thông hồ tắm, Đổng Uyển vén rèm lên, thấy bên trong tràn đầy sương mù, mờ mịt u ám, chung quanh thung lũng, phòng tắm sương trắng mơ hồ, khói lượn mờ mịt, bên trong suối Ôn Tuyền không ngừng toát ra hơi nóng ấm áp.
Nàng đưa tay thử nước ấm một chút, rất thích hợp, thế là liền nhẹ cởi áo tơ, xuống nước, thân thể ngâm ở trong Suối Ôn Tuyền ấm áp, chốc lát, khí nóng từ lòng bàn chân chui thẳng lên toàn thân, liền cảm thấy cả người thoải mái một hồi.
Ngày hôm qua sau khi dùng đồ ăn sáng, liền theo hoàng thượng đi xe lên Ly Sơn, dọc theo đường đi lay động, mặt trời lặn mọc, cho đến mặt trời dâng lên lần nữa thì thật vất vả mới tới hành cung Ly Sơn.
Đi đường suốt đêm, lúc này, nàng đã sớm toàn thân đau nhức, mỏi mệt không chịu nổi, thế là hoàng thượng để cho nàng tới Suối Ôn Tuyền tắm trước.
Nghe nói nước nóng Ly Sơn thật tốt, hôm nay may mắn thử một lần, quả thật không giống bình thường. Nước nóng tắm trên người nõn nà, thư giải mệt nhọc toàn thân.
Nàng rên rỉ một tiếng, thư thái ngâm mình ở trong Suối Ôn Tuyền, nước suối ấm áp, ôn nhu hệt chất nước, đủ để làm cho người ta vứt đi tất cả hỗn loạn trong trần thế, hưởng thụ yên lặng ngắn ngủi này. Thơ_Thơ_diendan
Cũng không biết trải qua bao lâu, một cung nữ dung nhan tuấn tú, bưng một bình rượu ngon đi tới, nàng liền đặt bình rượu bên cạnh, liền vội vàng đứng dậy đi mở cửa sổ, sau đó xoay người hơi mỉm cười nói với nàng: "Khải bẩm Chiêu Nghi nương nương, lúc tắm suối nước nóng cần thiết mở cửa sổ, mới không dễ dàng cảm thấy đầu váng mắt hoa."
Ngước mắt nhìn lại, thấy ngoài cửa sổ là một mảnh lớn xanh miết, ngắm xa xa, trong sơn cốc đang tràn ngập bạch khí, núi ẩn hiện, mơ hồ trong khói lượn lờ, nhìn kỹ, thì ra là trong cốc còn có một cái ao, đang tản ra một loạt khí nóng.
Ở trong điện này tắm suối nước nóng, còn có thể thưởng thức cảnh đẹp như thế, tất nhiên cuộc sống thần tiên rồi.
Cung nữ kia đưa ngón tay lay động ao trong sơn cốc, chân thành nói: "Ngọn núi kia bắt nguồn nước nóng Suối Ôn Tuyền trong hành cung ly Sơn, ở thời trước, đám thợ thủ công phí hết mấy năm công phu, mới thuận lợi dẫn nước nóng cho vào trong hành cung. Nghe nói dẫn suối nước vào hành cung kia, Thái tổ Hoàng đế muốn ngắm suối thiên nhiên này còn phải vượt núi băng đèo bò vào bên sơn cốc kia mới được đấy."
Đổng Uyển đang ngâm mình ở Suối Ôn Tuyền nghe xong cười nói: "Ngược lại với tiền nhân, hôm nay mới có thể làm cho ta buông lỏng hưởng thụ suối nước êm ái này." Dứt lời, liền ngước mắt hỏi "Ngươi tên là gì?"
Cung nữ kia cúi chào nàng một cái, nói: "Khải bẩm Chiêu Nghi nương nương, nô tỳ gọi là Tiểu Tử, tỳ nữ chuyên trách đợi trong chủ điện hầu hạ chủ tử. Vừa mới rồi, hoàng thượng đặc biệt lệnh nô tỳ đưa rượu ngon tới đây cho nương nương uống." Thơ_Thơ_diendan
Đổng Uyển giơ tay lên nói: "Như vậy, Xin đưa rượu ngon tới thôi."
"Vâng"
Tiểu Tử không dám chậm trễ chút nào, lập tức đem rượu ngon dẹp luôn tới đây, đến gần, lúc này Đổng Uyển mới nhìn rõ sở, trong mâm lớn hẳn là để một bình rượu ngon và hai ly rượu.
Sao sẽ là hai ly rượu?
Đang định mở miệng tìm hỏi, lúc này lại thấy một bóng người cao lớn đến, đang từ tẩm điện bên kia vén rèm lên, hơn nữa sải bước đi vào.
Cả phòng tràn ngập trong sương mù màu trắng, chỉ mông lung nhìn thấy vóc người nọ hết sức to lớn cao ngạo, hơi có vẻ gầy gò, thân hình kia vừa nhìn thì biết rõ là một nam tử, không cần phải nói cũng biết, Tần phi ở chỗ này tắm suối nước nóng, mà nam nhân có thể đi vào tẩm điện,Suối Ôn Tuyền chỉ có một.
Tiểu Tử lập tức để mâm lớn xuống, xoay người vén áo thi lễ với người nọ, nói: "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng."
Lưu Lăng giơ tay lên nói: "Lui ra đi."
"Vâng" Tiểu Tử nghe lệnh, liền nhanh chóng lui xuống.
Đổng Uyển đang cả người trần trụi ngâm mình ở trong suối Ôn Tuyền, trong sương mù màu trắng, hoàng thượng hình như chỉ mặc một bộ xiêm y trong lớn, lộ ra nửa lồng ngực...... Thơ_Thơ_diendan
Mà hắn chánh đại bước tới ao.
Nhớ lại mình đang không mảnh vải che thân, sắc mặt của Đổng Uyển bỗng chốc đỏ lên, trong lòng quýnh lên, liền vội vàng khẽ gọi một tiếng, "Hoàng thượng, ngươi đừng tới đây!"
Lưu Lăng nghe xong, chỉ là cười khẽ một tiếng, sau đó chợt bắt đầu xột xoạt cởi vạt áo của mình.
Thấy hoàng thượng lại bắt đầu cởi áo, Đổng Uyển đỏ hai gò má, không tự chủ hướng lui, cho đến khi không thể lui được nữa tựa vào vách tường dọc theo Suối Ôn Tuyền.
Hoàng thượng đến tột cùng muốn làm gì, ý đồ hết sức dễ hiểu, hắn là tính toán lâm hạnh rồi.
Đổng Uyển nhanh chóng trấn định tâm thần, nghĩ thầm, mình là Đổng Chiêu nghi, đã là một Tần phi hậu cung rồi, Tần phi nên hầu hạ hoàng thượng, thị tẩm là một phần chuyện bên trong, nàng cần gì khẩn trương thái quá chứ?
Huống chi vì hoàng thượng sinh hạ hoàng tử, cũng là trách nhiệm của nàng. Thơ_Thơ_diendan
Nhưng...... Coi như thanh Mai Trúc mã, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, tình cảm hết sức thâm hậu, lần đầu gặp phải chuyện nam nữ, một lòng luôn là không cách nào trầm tĩnh lại, để cho nàng rất là khẩn trương.
Trong khi bối rối, thấy hoàng thượng đã chậm rãi bước xuống Suối Ôn Tuyền rồi, dĩ nhiên...... Lúc này hắn đã không mảnh vải che thân rồi.
Đổng Uyển đang may mắn nước nóng tràn ngập, sương trắng lượn lờ, trong sương mù hoàng thượng nhất định sẽ nhìn không rõ ràng thân thể của nàng, thì hắn đã tới đây.
Nàng rũ mắt xuống thật thấp, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ thấy lồng ngực hắn rắn chắc, đang hô hấp, hơi phập phòng.
Chẳng biết lúc nào, Lưu Lăng đã rót xong rượu ngon, cũng đem một ly rượu nhét vào trên tay của nàng, cười nói: "Giờ phút này, là nên cộng ẩm rượu hợp cẩn, đáng tiếc đi tới hành cung Ly Sơn, chuyến này quá mức gấp rút, không thể chuẩn bị ly hợp cẩn, không bằng ta và ngươi tiện tay câu tay, cộng ẩm rượu ngon đi! Nghe nói, làm như vậy cùng cộng ẩm rượu hợp cẩn ý tứ cũng giống nhau."
Hoàng thượng lần đầu lâm hạnh, thế là đêm tân hôn, là nên cộng ẩm rượu hợp cẩn mới đúng.
Thế là Đổng Uyển nhận lấy ly rượu, sau đó theo ý của hắn, cùng hắn câu đôi tay, cùng chung uống vào rượu ngon.
Đợi uống xong rượu hợp cẩn, Lưu Lăng liền lấy đi cái ly trong tay nàng, sau đó cúi đầu ngưng mắt nhìn nàng, trong mắt lóe ra cực kỳ nóng bỏng......
Thấy hắn chỉ ngưng mắt nhìn nàng, cũng không nói gì, Đổng Uyển nhỏ giọng kêu: "Hoàng thượng......" Thơ_Thơ_diendan
"Không! Không phải hoàng thượng......" khóe miệng Lưu Lăng chứa đựng nụ cười, dịu dàng nói: "Uyển Nhi, trước kia ngươi gọi ta như vậy sao?"
Nàng đỏ mặt, khẽ gọi một tiếng, "Lăng lang."
Lúc này, hắn không hề ngưng mắt nhìn nàng nữa, hắn nhanh chóng ôm nàng vào trong lòng, cúi đầu chiếm lấy đôi môi nàng mềm mại.
Ở trong ao, hắn nhiệt liệt hôn nàng, triền miên lưu luyến, trong tiếng thở dốc nàng hình như nghe thấy hắn lẩm bẩm than nhẹ: "Uyển Nhi...... Ngươi là thuộc về trẫm,...... Ngươi là hoàng hậu của Lưu Lăng ta......, không phải vương phi đáng chết của người khác......"