Editor: Thơ Thơ
‘ con người của tôi từ trước đến nay hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nếu đáp ứng với cô sẽ an bài cô gặp mặt Hoàng Phủ Minh, cho dù các người bỏ lỡ thời gian, cũng sẽ kêu các người tái kiến. ’
‘ làm gì, anh còn muốn hẹn Hoàng Phủ Minh ra tới? ’
‘ không cần hẹn, cô đã gặp qua. ’
‘ a?? Gặp qua? ’
‘ đúng! Tôi, chính là Hoàng Phủ Minh! ’
‘ cô gái, kỳ thật tôi……’
‘ anh đừng nghĩ nói với tôi, anh chính là Hoàng Phủ Minh, ai tin!!! ’
‘ này, anh làm gì mặc quần áo Quân Trường chạy loạn khắp nơi? Mau trở về đổi, mau trở về đổi. ’
‘ tôi không cảm thấy bên ngoài Mộ tướng quân chúng tôi so ra kém bạch tướng quân, ít nhất, Mộ tướng quân là người đàn ông tôi thấy soái nhất! Hơn nữa!!! Tôi cũng không cảm thấy anh nơi nào hoa tâm!! ’
‘ thôi đi, rõ ràng mấy ngày hôm trước Mộ tướng quân mới bởi vì tự tiện rời khỏi chức vị bị Bạch tướng quân chúng tôi ghi một cái lỗi nặng xử phạt, nghe nói, anh ta là bởi vì chơi gái mới có thể tự tiện rời khỏi chức vị, cô nói, người này có phải thực hoa tâm hay không?! ’
‘ anh cảm thấy tôi như bây giờ, còn có thể làm phu nhân quân nhân sao? ’
‘ có thể! ’ Thơ_Thơ_diendan
‘ sao có thể? ’
‘ cô gả cho tôi, cô chính là Quân Trường phu nhân. ’
Hóa ra……
Hóa ra, cô vẫn luôn chứng kiến đến người kia mới là Hoàng Phủ Minh Quân trường quân Khu Bạch Hổ; mà cô chứng kiến ‘ Hoàng Phủ Minh ’ lúc trước còn là Mộ Thần Hiên tướng quân binh đoàn thứ ba!!!
Tại sao lại như vậy? Sao sẽ là kết quả này?!!!
“Hoàng Phủ Quân Trường, ngài cực ít đến viện Giám thị của tôi, không nghĩ tới buổi sáng ngài vừa mới tiếp thu xong thẩm vấn, lúc này mới đến buổi chiều, lại chạy tới? Không biết lần này ngài lại đây có gì phải làm sao?” Một vị nguyên lão trong đó chậm rãi mở miệng.
Hoàng Phủ Minh thu hồi tầm mắt nhìn chăm chú Tuyết Vi, lạnh lùng nói: “lần này tôi lại đây, là muốn chứng minh với các vị một chút, ngày đó, ‘ Mộ tướng quân ’ cùng nữ binh Tuyết Vi binh đoàn thứ ba, cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ kia chính là tôi.”
“Hồ nháo! Hoàng Phủ Quân Trường, buổi sáng ngài vừa mới phủ nhận sự thật lẻn vào Ngự thành, sao buổi chiều liền lập tức sửa lại khẩu cung??”
Chỉ có ngốc tử mới có thể thừa nhận sự thật lẻn vào Ngự thành với nhóm nguyên lão viện Giám thị, nhưng…… Thơ_Thơ_diendan
Lúc này đây, Hoàng Phủ Minh cần thiết phải làm ngốc tử này!
“Buổi sáng…… Là buổi sáng, bây giờ, là bây giờ. Chư vị nguyên lão, tôi tin tưởng lấy ‘hứng thú ác’của các người, các người hẳn là càng thêm tin tưởng khẩu cung bây giờ của tôi đi?”
Đúng, nhóm nguyên lão này chính là chuyên môn tìm Quân Trường phiền toái. Bây giờ Hoàng Phủ Minh tự đầu thú, làm sao bọn họ sẽ truy cứu chuyện anh vì sao đột nhiên sửa lại khẩu cung chứ??
“Tốt, Hoàng Phủ Quân Trường! Chính là, cho dù có ngài hộ tống, cũng không cách nào chứng minh Tuyết Vi chưa từng bán đứng tình báo cho những người khác đi?”
“tức cười!” Đôi tay Hoàng Phủ Minh bắt chéo sau lưng, lạnh lùng nói: “Hoàng Phủ Minh này là một quân trường của Quân Khu Bạch Hổ, tôi còn có thể tùy ý binh lính bán đứng tình báo cho những người khác sao? Mẹ nó theo ý tứ của Tống nguyên lão ông, cũng chính là cùng nhau hoài nghi Hoàng Phủ Minh tôi bán đứng quân tình cho những người khác hả?! Hả?!!”
Tiếng khí phách chất vấn rơi xuống, đúng lý hợp tình lập tức dọa nguyên lão ra một thân mồ hôi lạnh.
Tuy, bây giờ tuổi tác Hoàng Phủ Minh còn nhỏ, lại vừa mới tiếp nhận chức vụ Quân Trường thời gian không lâu, mỗi người nguyên lão này đều là lão thần chinh chiến nửa đời. Nhưng bọn họ không có người nào không biết Hoàng Phủ Minh làm như thế nào ‘ đoạt ’ đến địa vị Quân Trường này. Cho nên, rõ ràng bọn họ biết Hoàng Phủ Minh là một người cực kỳ có thủ đoạn!
“Hoàng Phủ Quân Trường, Tống nguyên lão cũng không có ý tứ hoài nghi ngài, ngài không cần nổi giận.” Một vị nguyên lão khác vẫn luôn bảo trì trầm mặc đã chậm rãi mở miệng. “Có lẽ, Tuyết Vi thật sự không có bán đứng quân tình báo cho những người khác. Nhưng, trước khi ngài còn chưa có tới, cô ta không lưu tình chút nào vũ nhục mọi người chúng tôi, vũ nhục viện Giám thị. Này…… Ngài xem nên xử trí như thế nào?” Thơ_Thơ_diendan
Vệ binh thần thánh, không thể xâm phạm.
Mà viện Giám thị này càng là thần thánh trong thần thánh, ngay cả Hoàng Phủ Minh, ba của Hoàng Phủ Minh đều phải kiêng kị vài phần, lúc này đây thế nhưng Tuyết Vi xuất khẩu vũ nhục, không thể nghi ngờ là phạm vào tội lớn ngập trời.
Bây giờ, nguyên lão giảo hoạt này ném vấn đề cho Hoàng Phủ Minh, anh không xử phạt Tuyết Vi chính là bao che nữ binh, truyền đi ra, thanh danh anh nhất định sẽ có tiếng xấu; nếu anh nói xử phạt Tuyết Vi ……
Mắt sắc bén mưu phong quét Tuyết Vi vẫn luôn cúi đầu không nói, anh nhếch môi cười nói: “Chương nguyên lão, vừa rồi theo như lời Tuyết Vi nói tôi ở bên ngoài đều nghe được. Tôi không cảm thấy lời cô ta nói có vấn đề gì.”
“hả??? Hoàng Phủ Quân Trường, ngài không khỏi quá mức dung túng cấp dưới đi??”
“Có sao? Ngay lúc đó chính xác Tuyết Vi không biết thân phận chân thật của tôi, nhầm lẫn tôi thành Mộ tướng quân, các người lại cố tình không điều tra rõ ràng liền xử phạt Tuyết Vi, nếu việc này truyền ra ngoài, đừng nói cô ta chê cười viện Giám thị này, chỉ sợ ngay cả tôi…… Đều muốn trừ tận gốc viện Giám thị này!!”
Xinh đẹp!!
Mộ Thần Hiên một bên âm thầm kêu lên hay.
Không thể nghi ngờ Hoàng Phủ Minh này là dùng một chiêu bốn lạng đẩy ngàn cân, bên ngoài là vì viện Giám thị tốt, ngầm hiểu chính là uy hiếp viện Giám thị nếu truy cứu xuống, anh liền phải động thủ bắt đầu đối phó viện Giám thị này! Thơ_Thơ_diendan
Lập tức, Chương nguyên lão và Tống nguyên lão không có nói. Ngược lại là toàn bộ hành trình Long Thiên Hành đều vẫn duy trì vài phần ý cười.
“Mộ tướng quân.”
“Có!”
“Thỉnh ngài lập tức mang nữ binh của ngài rời khỏi viện Giám thị.”
“vâng.” Mộ Thần Hiên tiến lên một bước, kéo cánh tay Tuyết Vi, nói nhỏ: “Đi rồi, vị hôn thê tiền nhiệm.”
Tuyết Vi thật không biết, ‘ Hoàng Phủ Minh ’giả này, thật sự rốt cuộc Mộ Thần Hiên tới cái trình độ gì rồi?
Đến lúc này, còn có tâm tư nói giỡn hả??
Ánh mắt dao động nhìn về phía Hoàng Phủ Minh, Tuyết Vi gắt gao nắm nắm tay, quay đầu liền phải cùng Mộ Thần Hiên rời đi……
Đúng lúc này.
“Hoàng Phủ Quân Trường, Tuyết Vi có thể đi. Nhưng, ngài hẳn là biết, ngài tự mình lẻn vào Ngự thành là tối kỵ quân sự, nhưng ngài làm tốt chuẩn bị bị phạt chưa?” Thơ_Thơ_diendan
“Yên tâm, lần này tôi lại đây, liền không nghĩ tới sẽ toàn thân mà lui!!” Dứt lời, Hoàng Phủ Minh tiêu sái trích rớt quân mũ trên đầu, ném cho một người quan quân bên cạnh ……
“Hoàng……” Tuyết Vi dừng lại bước chân, ngoái đầu nhìn lại, lo lắng nhìn về phía Hoàng Phủ Minh cách đó không xa.
Mộ Thần Hiên vội vàng kéo cô ra khỏi phòng thẩm vấn: “Đi mau, đi mau!!”
Rời khỏi phòng thẩm vấn ‘ mây đen giăng đầy ’.
Toàn bộ hành trình khuôn mặt Tuyết Vi đều gục xuống, rầu rĩ không vui.
Khi đó, cô chỉ coi Hoàng Phủ Minh là Mộ Thần Hiên, lo lắng anh lẻn vào Ngự thành có thể có nguy hiểm hay không; nhưng liên tưởng bây giờ……
Quan hệ hai thành Hoàng, Ngự vốn là vô cùng khẩn trương, anh là Quân Trường hoàng thành thế nhưng lấy thân phạm hiểm lẻn vào Ngự thành, hoàn toàn chính là tự chui đầu vào lưới.
Bây giờ đáp án cũng đã công bố.
Anh đi Ngự thành tuyệt đối không có khả năng là thượng cấp bí mật mệnh lệnh cái gì. Hoàn toàn chính là anh một người chủ ý. Nhưng vì sao, vì sao anh phải không màng tự thân an toàn chạy tới Ngự thành?
Vì sao anh muốn làm như vậy???
Trong mắt Tuyết Vi lộ mờ mịt, nội tâm cảm động cũng nói không nên lời, vẫn là chấn động lớn lao.