Editor: Thơ Thơ
Đổng Uyển mặc dù đáng ghét, tính tình lại kiên định, ban đầu Đổng lão Tư Mã chợt mất, mặc dù nàng là một nữ nhân, lại dứt khoát thay quan bào, đi ra khuê phòng, lên triều đình, nâng lên Đổng thị, điểm này tiểu thư nhà nàng còn lâu mới có thể làm.
"Bất quá đập một cái bình hoa, ngươi lo lắng cái gì? Ngươi cho rằng ta vẫn là thiên kim Đậu phủ kiêu căng bốc đồng như trước sao?" Đậu Nguyên Nguyên lạnh lùng nói: "Thay vì dỗ Thái phu nhân, còn không bằng nắm thật chặc lòng của Ninh Vương mới là thực tế. Cuối cùng nhân vật trọng yếu nhất trong vương phủ là Ninh Vương mới phải, trừ Thái phu nhân, địa vị tất cả nữ nhân ở trong vương phủ, đều là Ninh Vương ban cho."
Bảo Châu nghe nói thế, mặt cũng lộ vẻ khó khăn nói: "Coi như Ninh Vương đã từng cùng tiểu thư mến nhau qua một thời gian, nhưng hôm nay trong lòng của hắn chỉ có Đổng Uyển. . . . . . . Lúc ấy ngươi thương tổn hắn sâu như vậy, bây giờ muốn để cho hắn tiếp nhận tiểu thư lần nữa, chuyện này nói dễ vậy sao!"
"Chỉ cần Đổng Uyển cũng làm cho hắn thương tâm thất vọng, thương tổn tim của hắn, tựa như ta lúc đầu, ta liền có thể đoạt lại tất cả!" Đậu Nguyên Nguyên nhanh chóng thu lại tâm thần, ở trước gương đồng đưa tay ôm búi tóc, nhìn dung nhan mình có thể nói tuyệt sắc Mỹ Lệ khuynh quốc, rất là hài lòng khẽ mỉm cười, sau đó xoay người nói: "Đi thôi, nên đi gặp Mộng Bình muội muội rồi." Thơ_Thơ_diendan
*
Tào Mộng Bình nằm thẳng ở trên giường dưỡng thai, nhìn thấy Đậu Nguyên Nguyên tới, ngay cả thân thể cũng lười hoạt động nửa phần, chỉ là ngước mắt nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói: "Mấy ngày trước đây, nghe nói Túc Vương tử bệnh nặng, hàng đêm phát sốt, làm Thái phu nhân gầy đi trông thấy, bây giờ quả nhiên ngươi thuận lợi trở lại trong vương phủ rồi!"
Tổn thương một hài tử vô tội để đạt tới mục đích ích kỷ của nàng, hành động lần này để cho nàng vô cùng không vui.
Đậu Nguyên Nguyên cười nói: "Đa tạ muội muội quan tâm, Túc nhi đã khỏi bệnh. Bây giờ sẽ hoạt bát nhảy loạn đấy."
"Ngươi đạt được mục đích, hắn liền khỏi bệnh rồi hả?" Tào Mộng Bình rất xem thường. "Quả thật là thần kỳ!"
"Muội muội nghĩ hơn nhiều, Túc nhi là bệnh phong hàn, hài tử bị bệnh luôn được chở che. Dưới nhiều vị đại phu tỉ mỉ chăm sóc, Túc nhi thật vất vả mới lành bệnh, phát sốt mấy ngày ta cũng rất lo lắng đó, cơ hồ là đêm không thể say giấc, cuối cùng nhịn đến khi hắn hết bệnh."
Đậu Nguyên Nguyên tự mình ngồi xuống ở phòng của nàng, chốc lát, thị nữ Như Sương đã đưa tới một chén trà nóng.
Đang muốn uống trà, lúc này, Đậu Nguyên Nguyên cũng không chú ý liếc thấy trên bàn trang điểm trong nhà có một cây lược gỗ chạm trổ. Bỗng dưng, vẻ mặt của nàng khẽ biến, ngay sau đó đứng dậy, dịch bước đi tới trước bàn trang điểm, tự mình cầm cây lược kia lên vuốt vuốt nói: "Ah, cây lược chạm trổ tỉ mỉ, trên đây còn có một chút mùi đàn hương nhàn nhạt đấy, cái lược đàn hương này là từ đâu tới hay sao?" Thơ_Thơ_diendan
Như Sương đáp lời: "Là vương phi đưa."
"Nàng thật là rộng lượng, đồ tốt như thế, dễ dàng sẽ đưa cho người. . . . . . ." bên trong cái lược đàn hương này rất có huyền cơ. Không ngờ lại có thể rơi vào nơi Tào Mộng Bình này.
Vuốt vuốt trong chốc lát, Đậu Nguyên Nguyên thả lại cây lược gỗ, gác nó ở trước bàn trang điểm, sau đó giả bộ như không có chuyện gì xảy ra trở lại ngồi xuống trước bàn, nâng lên ly trà, khẽ nhấm một hớp trà nóng, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: "Nghe nói thai mạch muội muội yếu, đang an thai hả? Vốn đang thật tốt, sao đột nhiên thân thể ngươi khó chịu rồi hả? Cũng đừng để cho vu bà lai lịch không rõ kia hại."
Nghe vậy, sắc mặt Tào Mộng Bình thay đổi.
Sau ngày đó, Nàng liền không cảm nhận ra máy thai rồi, liên tiếp nhìn mấy đại phu. Đều nói thai mạch yếu, muốn nàng an thai là được, nhưng. . . . . . . . Thai nhi trong bụng nhiều ngày không có động tĩnh gì. Để cho nàng cảm thấy hết sức lo lắng.
"Muội muội xảy ra chuyện gì?" Đậu Nguyên Nguyên nhìn thấu trên mặt nàng khác thường, liền vội vàng hỏi: " thân thể khó chịu sao?"
Tào Mộng Bình nhanh chóng thu lại lo lắng trong lòng, lạnh lùng nói: "Ta rất tốt, nhất định sẽ sinh Nhi tử ra ngoài, tỷ tỷ không cần quá lo lắng." Thơ_Thơ_diendan
"Vậy thì tốt! Muội muội nhất định sẽ sinh ra một nhi tử xinh đẹp, ta cũng hy vọng có thể như thế, Túc nhi rất cô đơn, cần một thủ túc. . . . . ." Đậu Nguyên Nguyên đặt ly trà xuống, quay đầu nhìn nàng, sau đó chân thành nói tới: "Ta nghe nói có một phương pháp cầu phúc, Thạch Lưu Đa tử, vì vậy Thạch Lưu hoa thần là thần của sản phụ, sẽ đặc biệt bảo hộ nữ nhân mang thai, chỉ cần vào buổi tối trăng tròn ngày hôm đó, nữ nhân có thai tự tay bẻ Thạch Lưu hoa ở dưới ánh trăng, đem nó để ở trên búi tóc, một ít thai phụ sẽ tự nhiên sinh con, bình an sinh hạ một hài tử khỏe mạnh."
"Đó, thật có chuyện này ư?" Tào Mộng Bình nghe thậm chí có thần bảo hộ sản phụ, tâm thần khẽ lay động.
Đậu Nguyên Nguyên cười nói: "Đây là truyền thuyết của nhà thân mẫu ta, khi bà hoài thai tỷ muội chúng ta, thì trên búi tóc thường dùng vải Thạch Lưu."
Dứt lời, nàng chậm rãi đứng dậy, ngước mắt nhìn Tào Mộng Bình nói: "Nếu thân thể muội muội khó chịu, như vậy ta liền không quấy rầy nữa rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai ta lại đến thăm ngươi!"
Tào Mộng Bình khiến Như Sương tiễn khách, liền nằm ở trên giường nghỉ ngơi, trong lòng vẫn nghĩ tới chuyện tình trăng tròn dưới hoa thần Thạch Lưu. Thơ_Thơ_diendan
*
Đậu Nguyên Nguyên rời khỏi phòng Tào Mộng Bình, liền từ từ đi trở về, trải qua tẩm điện trong vương phủ, lại nghe đến một mùi thơm hoa lan xông vào mũi.
Trước kia nơi này không có trồng hoa lan, nhưng bây giờ trồng đầy các loại hoa lan.
Đổng Uyển thích nhất hoa lan, đây là chủ ý của Hồng Ngọc chứ?
Ninh Vương vì để Đổng Uyển vui lòng, hao tốn không ít tâm huyết.
Vốn là nữ nhân Ninh Vương nâng ở trên lòng bàn tay không phải con tiện nhân Đổng Uyển kia, mà là Đậu Nguyên Nguyên nàng mới phải!
Nàng có thể nào luân lạc đến đây? Đem nam nhân vốn nên thuộc về nàng, đưa không cho Đổng Uyển, để cho nàng ta chiếm tiện nghi lớn, ngược lại chính nàng trở thành thứ thiếp, nàng có thể nào cam tâm đấy?
"Tiểu thư, ngươi nói chuyện tình liên quan đến hoa thần Thạch Lưu, đến tột cùng là sao vậy? Sao ta chưa bao giờ nghe nói qua chuyện búi tóc ở dưới ánh trăng cắm hoa Thạch Lưu sẽ bảo hộ nữ nhân có thai chứ?" gương mặt Bảo Châu buồn bực nói.
Lúc này, ánh mắt của Đậu Nguyên Nguyên đã nhanh chóng hiện lên một tia âm độc, nhỏ giọng phân phó nói với nàng: "Hai ngày sau chính là đêm trăng tròn, ngươi cũng biết ngày đó là ngày gì sao?" Thơ_Thơ_diendan
Bảo Châu rung đầu một cái, nàng cũng không biết tiểu thư đang mưu đồ cái gì.
"Ngày mốt chính là ngày giỗ đầu tiên của Vệ Sùng Văn sau khi khuất núi, Vệ Sùng Văn tráng niên mất sớm, Đổng Uyển nhất định sẽ tự mình Tế Tự hắn, Vệ Sùng Văn mất vào ban đêm, như vậy Đổng Uyển sẽ Tế Tự hắn vào tối ngày mốt."
"đất đai Vương phủ cực kỳ rộng lớn, ở sau cửa tây đúng là có một cái miếu nhỏ, có lẽ vương phi sẽ đi nơi đó Tế Tự Vệ Tướng quân, nhưng kia sẽ có quan hệ gì với Tào phu nhân chứ?" Bảo Châu còn không hiểu rõ.
"phụ cận Miếu nhỏ có vài cây thạch lựu dài, trước mắt hoa nở rất nhiều, Tào Mộng Bình vì thay thai nhi trong bụng cầu phúc, nhất định sẽ tự mình tiến đến bẻ hoa, ngày mốt chính là lúc trăng tròn, ngươi thay áo trắng núp ở phía sau Thạch Lưu hoa, giả quỷ hù dọa nàng. . . . . . ." Nói tới chỗ này, gương mặt Đậu Nguyên Nguyên nghiêm trang, nghiêm chỉnh phân phó nói: "Nhớ, bộ dáng ngươi giả dạng làm nữ quỷ, làm nàng sợ, lập tức chạy trốn, ngàn vạn lần không được do dự, người Tào phu nhân mang hoàng tự bị kinh sợ nhất định sẽ đưa tới huyên náo cực lớn trong vương phủ, một khi ngươi do dự một chút, liền rất dễ dàng mất thời cơ bị bắt, đến lúc đó ta sẽ không bảo vệ."
"Bảo Châu hiểu, chỉ là không hiểu tại sao tiểu thư muốn làm như vậy?"
"Ngươi làm theo là được, không cần hỏi nhiều."
"Vâng" Thơ_Thơ_diendan
***
Một vầng trăng rằm treo trên bầu trời cao, muôn sao làm bạn, ánh trăng sáng tỏ, nếu lớn trong vương phủ, vài chiếc đèn lồng màu trắng giắt trước miếu nhỏ, phát ra ánh sáng yên tĩnh.
Đổng Uyển một thân màu trắng, sắc mặt nặng nề, đứng ở trước chậu than, trầm tĩnh đốt tiền vàng bạc, Hồng Ngọc đồng dạng cũng mặc thuần trắng, cầm trong tay trường côn, thỉnh thoảng khuấy đảo trong chậu lửa nhỏ.
Ngọn lửa ở trong chậu trên dưới tán loạn.
Ở trong miếu nhỏ yên tĩnh không người nào quấy rầy, nghi thức tế điện Vệ Sùng Văn hết sức nghiêm trang và cung kính.
Bỗng dưng, ở phía trước miếu nhỏ đột nhiên truyền đến một tiếng nữ nhân thét thê lương chói tai, phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh.
Hồng Ngọc nghe tiếng, cả kinh, nàng lập tức đứng dậy, buông trường côn trong tay xuống, nhanh chóng chạy đến bên ngoài miếu nhỏ, tới vườn Thạch Lưu đen nhánh kia, dò xét tìm tòi, sau đó gãi đầu, buồn bực nói: "Tiểu thư, nghe không? Vừa vặn giống như có người thét chói tai, tiếng đang ở cách đó không xa?"
Phe kia giống như đã khiến cho rối loạn tưng bừng rồi, chỉ là đen như mực, cái gì cũng không thấy rõ. . . . . . Thơ_Thơ_diendan
"Nghe tiếng thét chói tai này, tuyệt đối không tầm thường, không biết là xảy ra chuyện gì rồi hả? Chúng ta hãy nhanh lên qua xem một chút đi!" Đổng Uyển đưa toàn bộ giấy tiền vàng mả trong tay ném vào trong chậu than, sau đó liền đứng dậy đi ra ngoài.
Hồng Ngọc xách theo đèn lồng, cùng Đổng Uyển, hai chủ tớ vội vội vàng vàng đi nhanh tới nơi có tiếng thét chói tai, khoảng cách miếu nhỏ và vườn Thạch Lưu quá gần, chốc lát liền chạy tới bên cạnh Thạch Lưu hoa, so với tất cả mọi người trong vương phủ còn phải đến sớm hơn, bên tai vẫn có thể nghe cách đó không xa, tiếng huyên náo những người khác đang ào ào chạy tới vườn Thạch Lưu.
"Bên kia xảy ra chuyện gì rồi hả?"
"Mau! Mau qua tới nhìn một chút! ?"
Đổng Uyển và Hồng Ngọc xách theo đèn lồng, trong bóng tối, dưới nguồn sáng đèn lồng chiếu, thấy Tào Mộng Bình đang ôm bụng bự té ở một cây thạch lựu, sắc mặt của nàng trắng bệch khác thường, đang rên rỉ thống khổ, mà thị nữ Như Sương của nàng đang không ngừng lên tiếng hô to, "Người tới nhé! Người mau tới nhé! Mau tới cứu phu nhân nhé!"
Lại là Tào Mộng Bình đã xảy ra chuyện? !
Đổng Uyển nhìn thấy Tào Mộng Bình lại té xuống đất, mặt liền biến sắc, lập tức chạy về phía trước hỏi "Tào phu nhân đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?" Thơ_Thơ_diendan
Như Sương nhìn thấy nàng một thân áo trắng, bị sợ đến sắc mặt chợt biến, ánh mắt kinh sợ lại hơi biến mất rồi, thay vào đó là một đôi mắt phòng bị nhìn nàng.
ở bên trong lòng của Đổng Uyển nhất thời thoáng qua một tia nghi ngờ.
Ngay vào lúc này, người trong vương phủ đã rối rít tìm đến, dĩ nhiên vương phủ trong đêm trăng tròn yên tĩnh bị tiếng thét thê lương chói tai cũng kinh động Ninh Vương.
Lưu Ký lấy thời gian cực nhanh, bước nhanh đi tới trước Thạch Lưu hoa, lại cả kinh thấy Tào Mộng Bình vậy mà khổ sở nằm trên mặt đất, sắc mặt của hắn thay đổi, không còn kịp chần chờ nữa, cũng không kịp tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân, liền nhanh chóng lên trước ôm eo Tào Mộng Bình, bỗng chốc lại giật mình, hạ thân của nàng có một mảnh ướt dính, ngay sau đó mùi máu tươi xông vào mũi.