Editor: Thơ Thơ
Sắc mặt Trần đại phu trắng bệch vô cùng, mở miệng nói: "trước đây con ta phạm vào tử tội, lão phu tư thông quan viên bảo vệ hắn ở sau, cha con hai người chúng ta, tội đáng chết vạn lần. . . . . . , lão phu tội không thể tha. . . . . ."
Xem hắn chột dạ, nếu cưỡng ép Trần Đại Phu động thủ, lấy tánh tình kia, sợ rằng lập tức sự việc sẽ bại lộ rồi.
Xem ra, chuyện nghĩ cách khiến Đổng Uyển sanh non, bản thân nàng tự mình nghĩ biện pháp rồi.
Khuôn mặt Đậu Nguyên Nguyên không vui, giơ tay lên nói: "Ngươi lui ra đi."
Trần Đại Phu thở dài nói với nàng: "Xin Đậu phu nhân an tĩnh điều dưỡng đi, còn có nguyệt sự, ngàn vạn phải cẩn thận, vạn vạn đừng để cho người ta phát hiện. Như vậy, lão phu cáo lui."
Dứt lời, liền lui xuống.
Sau khi trần Đại Phu rời đi, Đậu Nguyên Nguyên nằm lại trên giường, nàng phụng mệnh Thái phu nhân cẩn thận 『 dưỡng thai 』, nàng nơi nào cũng đi không được, chỉ có thể khô héo nằm ở trên giường.
Nàng liếc nhìn màn trướng che khuất cửa sổ liếc mắt một cái, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vuốt bụng, giống như mình thật có thai, quay đầu lại hỏi thị nữ Bảo Châu "Bây giờ Ninh Vương ở nơi nào?" Thơ_Thơ_diendan
Nàng đã mang thai hài tử của hắn rồi, hôm nay sao còn chưa có nhìn thấy hắn đi vào cửa thăm nàng đây?
Chân mày Bảo Châu nhíu chặt nói: "Ta đang định bẩm báo tiểu thư đâu rồi, ta vừa mới nghe nói Ninh Vương lại có thể tính toán mang theo vương phi tiến về phía Tây Hồ đi du hồ, cho nên sáng sớm trong phòng liền bận rộn ngay, nhốn nha nhốn nháo, bây giờ cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, chuẩn bị lên đường chứ?"
"Ta mang thai, ngược lại Ninh Vương mang theo vương phi đi Tây Hồ du sơn ngoạn thủy hả?" Đậu Nguyên Nguyên nghe xong, sắc mặt biến hóa, ngay sau đó cũng cười lạnh một tiếng nói: "Ta lại mang thai, nam nhân lo lắng trong lòng của nàng không vui, thế là liền vội vàng trấn an hả? Vương thượng của chúng ta liền biết đổi mạng đòi nàng hoan tâm."
"Nghe nói vương phi phải đi miếu cầu xin nhi tử, cho nên Thái phu nhân cũng đồng ý, còn để cho nàng ở trong miếu lâu một thời gian, tỏ vẻ thành tâm đấy. Ta muốn chuyến đi này, ước chừng phải hơn hai tháng mới có thể trở lại vương phủ rồi." Bảo Châu mặt ủ mày ê nói: "Ta cũng là vừa mới nghe nói chuyện này, vương phi đi lần này. Tiểu thư ngươi nên làm sao đây?"
Đậu Nguyên Nguyên trầm mặt nói: "Thái phu nhân vừa mới cảnh cáo muốn nàng bảo hộ ta sinh con, không được có bất kỳ thất thoát nào. Ngược lại nàng tránh rất sạch sẽ, mang tiếng cầu tử, rời khỏi vương phủ. Người nàng không có ở trong vương phủ, nếu ta sanh non, thì hoàn toàn không liên can tới nàng rồi."
Vương phi đột nhiên quyết định đi Tây Hồ, Thái phu nhân dĩ nhiên vui khi việc thành. Thơ_Thơ_diendan
Bảo Châu cau mày nói: "Tiểu thư, chúng ta phải nghĩ biện pháp lưu vương phi lại! Ngươi cũng không thể 『 không cẩn thận sanh non 』 chứ? Trách nhiệm ngươi sanh non phải do vương phi tới gánh chịu."
"Nàng đi cũng tốt. Vốn là lần này mục đích mang thai chủ yếu chính là đoạt lại lòng của Ninh Vương, tiếp theo mới hãm hại Đổng Uyển bất nghĩa. Chính xác mà nói, Ninh Vương mới là tâm phúc trong vương phủ. Chỉ cần ta thành công đoạt lại Ninh Vương, còn sợ đỡ không được sao? Vương phi sớm muộn sẽ bị bỏ. Nếu nàng quyết định đi Tây Hồ, như vậy liền không thể để cho Ninh Vương cũng đi theo. Đổng Uyển rời đi, một ngày hai ngày Ninh Vương không còn thấy nàng, ta lại Nhu Tình mà chống đỡ. . . . . . . Lấy tính Lưu Ký trời sanh trọng tình như vậy. Ta không tin hắn còn có thể dùng tâm địa sắt đá đối đãi ta đang đau khổ cay đắng hoài cốt nhục của hắn chứ?" Đậu Nguyên Nguyên nghĩ đi nghĩ lại, sau đó mở miệng nói: "Bây giờ nên giữ Ninh Vương ở lại trong vương phủ, mà không phải vương phi. Chỉ là chuyện này quá khó làm. . . . . ."
Bảo Châu cầm quần lót chủ tử bởi vì nguyệt sự mà dính máu, cau mày nói: "nếu Tiểu thư thật muốn đoạt lại lòng của Ninh Vương, cần gì hao tốn khổ tâm lớn như thế? Ngươi chỉ cần thật tình nói cho Đổng Uyển. Năm đó cha nàng Đổng lão Tư Mã làm sao mà chết, nàng còn không hận chết Ninh Vương rồi hả? Thù giết cha, không cộng tái thiên, thù hận lớn như trời, nàng còn có thể tiếp tục đợi ở bên người Ninh Vương, an an ổn ổn làm vương phi của hắn sao? Nói không chừng nàng còn có thể một kiếm đâm về trái tim của hắn, là tới báo thù phụ thân hả?"
Dĩ nhiên bằng lực nàng, là giết không chết Ninh Vương .
Đậu Nguyên Nguyên lạnh lùng nói: "Đổng Uyển là một nữ nhân vô cùng lý tính, làm việc thường thường sẽ toàn diện suy tính, nàng có thể cầm kiếm đâm về Ninh Vương hay không, cùng hắn trở mặt thành thù, chuyện này không nói chính xác. Duy nhất có thể xác định, một khi ta nói ra thật tình đối với Đổng Uyển, đưa đến Đổng Uyển hận Ninh Vương cả đời, Ninh Vương hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ta, chớ nói là đoạt lại tim của hắn, chuyện này đối với ta tuyệt không có bất kỳ chỗ tốt nào, ngược lại chỉ có chỗ xấu, hơn nữa còn là đủ để trí mạng đâu." Thơ_Thơ_diendan
Ninh Vương nói không chừng ngược lại sẽ giận đến giết chết nàng.
"Tiểu thư nói phải." Bảo Châu nhất thời hiểu rõ ra, suy nghĩ một chút, còn là thực tế khốn cảnh cần gấp nhất, thế là nàng cầm quần lót dính máu, đi tới cửa, thì thầm nói: "Ta phải đem cái quần lót này lặng lẽ xử lý sạch sẽ."
Bây giờ, nàng nên phiền não chính là không biến sắc xử lý xong dâng lên chứng cứ nguyệt sự của chủ tử, tuyệt không thể khiến bất luận kẻ nào phát hiện ra rồi.
"Không! Ngươi đặt nó ở trên bàn nhỏ, cho Ninh Vương nhìn!" Đậu Nguyên Nguyên đột nhiên có chủ ý, phân phó nói với nàng: "Ngươi lập tức chạy đi tìm Thái phu nhân, vẻ mặt càng hốt hoảng dồn dập càng tốt, tốt nhất là lớn tiếng kêu la, ngươi nói với nàng, ta có dấu hiệu sanh non, phía dưới chảy ra máu tươi màu đỏ rồi!"
Bảo Châu nghe xong không khỏi buồn bực nói: "Tiểu thư, bây giờ còn không đến thời cơ『sanh non』mà? Ngươi có thể nào tự mình sanh non cơ chứ? Ít nhất cũng nên thừa dịp vương phi ra cửa, vội vàng tìm một cơ hội, nghĩ biện pháp khiến vương phi trật chân té vào ngươi ... Chuyện chứ? Kể từ đó, mới có thể giá họa đến trên người của nàng. Nàng làm hại ngươi đẻ non, chẳng lẽ Thái phu nhân và Ninh Vương sẽ không trách nàng sao?"
Mưu hại hoàng tự, là đại tội, Vương phi này cũng nên chấm dứt. Thơ_Thơ_diendan
Đậu Nguyên Nguyên âm độc cười lạnh nói: "Tự nhiên vẫn chưa tới thời điểm, chỉ là, ta cũng không muốn khiến Đổng Uyển con tiện nhân kia những ngày sau này quá vừa lòng đẹp ý, ta đều chảy máu, có nguy hiểm sanh non, Ninh Vương còn có thể mang theo nàng đi du ngoạn Tây Hồ sao? Chỉ cần thai nhi trong bụng ta không yên, Ninh Vương phải canh giữ thật chặt ở bên cạnh ta, ngươi đem giường êm bên cửa sổ trong nhà làm cho thoải mái một chút đi, mấy ngày nay Ninh Vương phải ngủ ở chỗ này của ta, ta cũng nên khiến Đổng Uyển biết tư vị bị cướp đi nam nhân."
"Dạ!" Bảo Châu nghe chủ ý này rất tốt, liền vội vàng đi làm rồi.
*
Trời trong nắng ấm, chiếu cao rực rỡ, khí hậu vừa đúng, Lưu Ký một thân trường sam nhẹ nhàng, dắt tay Đổng Uyển, đang định bước lên xe ngựa, lúc này, đột nhiên nhìn thấy thị tỳ Tuyết Nhạn cận thân Thái phu nhân vậy mà vội vàng hấp tấp chạy tới, sau đó ngay cả thở mạnh cũng không kịp thở gấp một chút, liền vội vàng ngăn cản nói: "Gia, xin dừng bước!"
Thấy thế, sắc mặt của Lưu Ký thay đổi, trong lòng chợt gấp gáp, liền vội vàng hỏi: "có chuyện gì xảy ra rồi, sao ngươi đột nhiên chạy tới vậy? Thân mẫu ta xảy ra chuyện gì? Bà lại mắc bệnh sao?"
Vẻ mặt Tuyết Nhạn hoảng sợ nói: "Không phải Thái phu nhân, là Đậu phu nhân! Nàng giống như sanh non nữa à, hạ thân cũng chảy ra máu rồi, quần lót cũng nhiễm đỏ, tình huống giống như hết sức nguy cấp, Thái phu nhân khiến gia nhanh đi về nhìn nàng một chút!" Thơ_Thơ_diendan
Lưu Ký nghe xong, nhất thời sắc mặt trầm xuống, liền nhanh chóng xoay người sải bước trở lại trong vương phủ.
Hồng Ngọc nhìn bóng lưng Ninh Vương vội vàng trở về phủ, tức bực dậm chân, nổi giận mắng: "Cái này Đậu Nguyên Nguyên căn bản là cố ý? Nơi đó liền vừa khéo như thế à? Ninh Vương đang muốn mang theo vương phi ra cửa, nàng liền sanh non rồi hả? Nàng nghĩ sanh non liền sanh non, không khỏi cũng quá hành động tùy ý đi? Trên đời này nơi nào sẽ có loại chuyện này? Ngược lại thật ra ta rất hoài nghi nàng căn bản cũng không có mang thai, nàng biết rõ Ninh Vương phải dẫn vương phi đi chơi mấy ngày, cho nên sử dụng thủ đoạn hạ lưu, cố ý tới đoạt nam nhân, đây là muốn ra oai phủ đầu cho tiểu thư đi?"
Chợt nghe chuyện Đậu Nguyên Nguyên sanh non, Đổng Uyển không buồn bực cũng không giận, ngược lại nhỏ giọng phân phó nói: "Hôm nay Trần Đại Phu thay phiên công việc trú ở trong vương phủ, nếu Đậu phu nhân có dấu hiệu sanh non, nhiều đại phu tới xem một chút cũng không sao, ngươi nhanh đi trong nhà Lý đại phu, bắt hắn trở về vương phủ giúp Đậu phu nhân xem bệnh thôi."
"Vâng" Hồng Ngọc lập tức vén áo thi lễ, liền lui xuống.
Thiếp thất mang thai bất ổn, nàng thân là chủ mẫu không có thể không đếm xỉa đến, nàng ngược lại muốn nhìn Đậu Nguyên Nguyên một chút, đến tột cùng đang đùa cái gì?
Đổng Uyển kéo lên làn váy, từ từ bước vào cửa chính vương phủ.
*
Đổng Uyển dịch bước đi tới trong phòng Đậu Nguyên Nguyên, lúc này, Ninh Vương và Thái phu nhân cùng với Trần Đại Phu đã đợi ở bên trong. Thơ_Thơ_diendan
Sắc mặt của Ninh Vương và Thái phu nhân thật nặng nề, sắc mặt Trần Đại Phu trắng bệch.
Đậu Nguyên Nguyên nửa nằm ở trên giường, cầm khăn, lau nước mắt, nũng nịu nức nở nói: "Đều do Nguyên Nguyên thật sự quá không cẩn thận, hoàn hảo bảo vệ thai nhi trong bụng, nếu không, ta thật sự muốn cùng hài tử kia đi tìm chết thôi. . . . . ."
Thái phu nhân cau mày nói: "Ngươi lại nói mê sảng cái gì đây? Một nữ nhân có thai, vốn là để ý nơi đó, ngươi cũng không phải là lần đầu tiên mang thai rồi, sao sẽ không cẩn thận như thế, sao ngươi lại đột nhiên chảy máu đấy?"
Phía trên quần lót trên bàn nhỏ dính một vết máu màu đỏ tươi, xem ra nhìn thấy mà ghê, bị sợ đến nàng còn tưởng rằng hài tử chảy mất cơ chứ?
Thật may là, Trần Đại Phu nhanh chóng ghim kim, bảo vệ tiểu tôn tử của bà.
Đối mặt Thái phu nhân hỏi thăm, Đậu Nguyên Nguyên lại cúi đầu, cố lau sạch lệ, không nói được lời nào. . . . . . . Lúc này, vành mắt Bảo Châu ửng đỏ, lập tức thay chủ tử ủy khuất mở miệng nói: "sáng sớm hôm nay Tiểu thư nghe nói vương thượng phải dẫn vương phi đi chơi, cùng nhau tiến về phía Tây Hồ, trong lòng nàng rất đau lòng, liền vẫn ngây ngô đứng ở bên cửa sổ, nhìn bên ngoài yên lặng rơi nước mắt, về sau bụng lại có thể đau. . . . . . . . Ta đỡ nàng lên giường, lúc này mới kinh ngạc phát hiện lại có thể chảy máu, thế là nô tỳ liền vội vàng chạy đi bẩm báo Thái phu nhân rồi. Ta nghĩ, tiểu thư là quá mức bi thương, cho nên mới phải dẫn tới sanh non?" Thơ_Thơ_diendan
Lưu Ký nghe nói thế, thế là quay đầu lại cúi xin ý kiến với Trần đại phu: "Nữ nhân có thai rơi lệ, vậy mà sẽ tạo thành sanh non sao?"
Trần Đại Phu lập tức trả lời: "Khải bẩm vương thượng, nữ nhân mới vừa mang thai chưa đầy ba tháng, thai nhi vô cùng bất ổn, không cẩn thận sẽ gặp hiện tượng sanh non. Nữ nhân có thai tâm tình tích tụ phiền muộn, sẽ không trực tiếp tạo thành sanh non, bất quá nghỉ ngơi vẫn là cần cẩn thận."
Đậu Nguyên Nguyên nức nở nói: "Tất cả đều là lỗi Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên biết được hôm nay Ninh Vương mang theo vương phi đi chơi, trong lòng liền không ngừng hâm mộ.