Editor: Thơ Thơ
Hồng Ngọc thấy thế, lập tức nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tiểu thư, ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá, lời nói những thuật sĩ kia, đều là không thể tin."
Ngày ấy Tiểu thế tử đầy tháng, Thái phu nhân đặc biệt mời một thuật sĩ rất nổi danh, tới thay tôn tử xem tướng, sau khi thuật sĩ kia cẩn thận quan sát bát tự cùng với gương mặt, lập tức như đinh chém sắt chắc chắn, Lưu Chân là một tướng đại quý khó gặp, lại cùng mẹ hắn, hôn duyên cực mỏng. . . . . .
"Tiểu thế tử Nhi tử trưởng của ninh vương, cũng chính là vương thượng tương lai, đây chính là Thiên hoàng quý trụ sinh ra ở hoàng tộc, dù là thuật sĩ có ngu nữa cũng sẽ nói là tướng đại quý, ta không có học qua tướng mệnh học, cũng biết cái này nói sao, cho tới hôn duyên cái gì, cũng không phải là hắn nói liền chính xác, thầy tướng có chút mê sảng, nơi đó có thể tin hoàn toàn đây?" Hồng Ngọc vội vàng an ủi: "Tiểu thư nhất định có thể tự mình nuôi dạy tiểu thế tử thành nhân, sau đó thay hắn lấy vợ, nhìn hắn sống chết, sau đó Nhi tử nhi tử lại xuống lần nữa. . . . . . Cuối cùng con nối dòng cả sảnh đường, cả nhà nhiệt nhiệt nháo nháo."
Kể từ sau khi thầy tướng kia nói tiểu thế tử cùng tiểu thư hôn duyên cực mỏng, chủ tử liền thường nhìn nhi tử mình sững sờ.
Hôn duyên cực mỏng? Lưu Chân thân là Thế tử Ninh Vương, không thể nào rời đi vương phủ; chẳng lẽ, quý Vương phi tiểu thư, còn có thể bị trục xuất vương phủ, bị buộc cùng tiểu thế tử chia lìa sao?
Dựa vào tình ý Ninh Vương đối với tiểu thư, chuyện như vậy là tuyệt đối không thể nào xảy ra. Thơ_Thơ_diendan
Đang than nhẹ ở bên trong, lúc này, ở cửa truyền đến một tiếng bức rèm che rõ ràng vang dội, ngước mắt nhìn lại, thấy Ninh Vương đang đưa tay vén rèm lên, sãi bước đi tới.
Sau khi vào nhà, hắn cười dịu dàng nói với người trong phòng: "tiểu nhi tử Bổn vương còn đang ngủ sao? Đã tỉnh để cho ta ôm một cái thôi."
Hồng Ngọc vén áo thi lễ với hắn, nói: "Tiểu thế tử còn chưa có tỉnh lại đấy."
Lưu Ký sải bước vào bên nôi, cúi đầu nhìn nhi tử, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng vỗ hắn, nhàn nhạt cười nói: "Chân nhi bảo bối của Bổn vương sao vẫn một mực ngủ vậy?”
Hồng Ngọc cười nói: "Nghe nhũ nương nói trẻ sơ sinh đều là như vậy."
Lưu Ký nhìn nhi tử, cười nói: "Đứa nhỏ này ngủ thật là say." Không bao lâu sau, vậy mà hắn lại đột nhiên cả kinh nói: "Ah, trên cổ của Chân nhi, sao treo một khối thuý ngọc vậy?"
Tính chất Thuý ngọc cực tốt. Là vô cùng thưa thớt, khó gặp hàng thượng phẩm. Hắn quay đầu nghi hoặc nhìn Đổng Uyển. Thơ_Thơ_diendan
Chủ tử chưa kịp lên tiếng, Hồng Ngọc liền vội vàng đáp lời: "Khối ngọc bội này là ngọc của Cố công tử đặc biệt đưa cho tiểu thế tử hộ thân! Cố công tử cùng tiểu thư từ trước đến giờ giao hảo, cho nên ra tay liền đặc biệt lớn, đưa tới đồ cực tốt."
"Cố Tử Khâm. . . . . ."Lưu Ký đem ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Chân đang ngủ say, sau đó dời đi khối ngọc kia, vẻ mặt cũng thâm trầm khó dò.
Lúc này, Lưu Chân phát ra mấy tiếng nỉ non, ngay sau đó mở hai mắt ra, nháy mắt một cái. Sau đó bật khóc thét lên.
"Nhi tử của Bổn vương đã tỉnh lại!" Lưu Chân khóc lớn. Lưu Ký nhanh chóng ôm Nhi tử. Vội vàng trấn an.
Hồng Ngọc cau mày nói: "Sao tiểu thế tử vừa tỉnh lại sẽ khóc vậy?"
"Phải là đi tiểu ướt, hắn cảm thấy không thoải mái đương nhiên có thể khóc." Đổng Uyển đi qua, tìm tòi dò xét hạ thân Nhi tử, sau đó quay đầu lại phân phó nói với Hồng Ngọc: "Chân nhi lại đi tiểu ướt. Nhanh, đi lấy một cái tã thoải mái tới đây."
Gương mặt Lưu Ký cưng chiều, cười nói: "Để cho ta tới giúp hắn thay thôi."
Hắn nghĩ tự thân động thủ thay tả cho nhi tử. Thơ_Thơ_diendan
***
Lưu Lăng mới vừa xuống triều, liền vội vội vàng vàng sải bước đi tới Chủ Điện Cung Vị Ương.
Lúc này, Tiểu An Tử lại đuổi theo, vội vàng kêu ở phía sau hắn: "Hoàng thượng! Hoàng thượng! Thái hậu cho mời."
Lưu Lăng nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống, hắn bỗng dưng dừng bước lại, quay đầu lại nhìn Tiểu An Tử. Trầm giọng nói: "Vừa vì chuyện chọn phi sao?"
Tiểu An Tử nhanh chóng kề trước, sau đó nháy mắt, xoa xoa đôi tay, rất là nịnh hót cười nói: "Không phải! Thái hậu chỉ là tìm hoàng thượng uống trà, nói chuyện tâm tình. Ngài gần đây vẫn bận với chánh sự. Đã mấy ngày không có đi Từ Ninh cung thỉnh an cùng Thái hậu rồi, Thái hậu nhớ con sốt ruột, ngày cũng trông mong, đêm cũng trông mong, một lòng chờ lãng tử hồi đầu. . . . . . Đó, không! Là chờ hoàng thượng ngài đi về phía lão nhân gia thỉnh an đấy."
"Nói bậy!" Lưu Lăng nổi giận một tiếng nói: "Thái hậu nếu thật muốn thấy trẫm, tùy thời đại giá Cung Vị Ương là được, cần gì phải muốn trẫm tiến về phía Từ Ninh cung đây?"
"Hoàng thượng anh minh! Tiểu An Tử nào dám lừa gạt ngài đây?" Tiểu An Tử cười khổ nói: "Bởi vì chỗ Thái hậu chọn kỹ lựa khéo, an bài danh môn khuê tú, nhất luật bị ngăn ở bên ngoài Cung Vị Ương, không vào được, ngài không cho phép họ bước vào Cung Vị Ương, lại không đi Từ Ninh cung, những thứ khuê tú kia, nơi đó có thể gặp được thiên nhan nhé! Này mười mấy cung nữ, đều có thể từ các nơi chọn tới được, các cô nương yếu đuối tới Hoàng Thành một chuyến, đi xe mệt nhọc, vượt núi băng đèo, là nhiều lần không dễ dàng. . . . . . . Hoàng thượng, dù sao bây giờ nhàn rỗi không chuyện gì, không bằng hoàng thượng ngài qua coi trộm một chút đi, cũng coi như cho Hoàng thái hậu lão nhân gia một chút mặt mũi! Thái hậu chỉ từ các nơi đưa tới Mỹ Nhân Nhi, ngài nhìn cũng không nhìn một cái, như vậy bà thật mất mặt à?" Thơ_Thơ_diendan
Thấy hoàng thượng không lên tiếng, Tiểu An Tử lại nói tiếp: "Những thứ khuê tú kia, tất cả Tiểu An Tử đều cẩn thận giam thưởng qua, đâu chỉ xinh đẹp cùng nhiều tài tình, bọn họ đều là nhất thời chọn đâu. Hoàng thượng nếu vẫn kén chọn, Tiểu An Tử nhìn, trong đó có mấy nàng lông mày giống như Đổng Khanh, có hai mắt giống như Đổng Khanh, có ba cái mũi giống như Đổng Khanh . . . . . . Không bằng Hoàng thượng liền đem mấy người các nàng tiếp cận, chắp vá lung tung, không ngờ như thế cũng nên, sau đó toàn bộ nhét vào trong hậu cung, chấp nhận dùng chứ?"
Lưu Lăng lạnh lùng liếc nhìn hắn nói: "Ngươi phết lời nói càng tới hơn nhiều, so chim nhỏ trên cây còn phải sảo, líu ríu sảo cả đời, ngự tiền thị giá chức vị này không muốn làm sao? Không bằng ngươi đi Từ Ninh cung làm người hầu đi, đi làm sủng thần của Thái hậu thật tốt!"
Nghe vậy, Tiểu An Tử lập tức thu hồi nịnh hót, thay vào đó lộ ra bộ dáng Chánh Nghĩa lẫm liệt, hắn nhìn trời giơ tay thề, cứng cõi nói tới: "Tiểu An Tử may mắn sinh là nịnh thần của hoàng thượng, chết là nịnh quỷ của hoàng thượng, tuyệt đối không có bị chỗ Hoàng thái hậu uy hiếp, trở thành nịnh thần của bà! Là thiên địa chứng, ông trời vì giam."
"Hoàng thượng, ngài nhất định phải tin tưởng Tiểu An Tử!"
Lưu Lăng tức giận mở miệng nói: "Phết lời ít nói, Cố Tử Khâm rốt cuộc trở lại phục mệnh chưa?"
Tiểu An Tử lắc đầu nói: "Đi Giang Nam một chuyến, đường xá xa xôi, làm sao sẽ mau như vậy rồi, trừ phi ngày đêm lên đường, trên đường vẫn không thể ngã nhào hoặc té ngã. . . . . ." Thơ_Thơ_diendan
Lời vừa mới dứt xuống, thì thấy một tiểu thị vệ vội vội vàng vàng chạy tới, đi tới trước mặt Hoàng thượng, quỳ một chân, ôm quyền bẩm báo nói: "Khải bẩm hoàng thượng, tên sĩ Cố Tử Khâm Giang Nam ở ngoài cung cầu kiến!"
Nghe vậy, Tiểu An Tử lập tức khẽ hô một tiếng, thở dài nói: "mẹ kiếp, động tác tiểu tử này thật là nhanh, hóa ra là đột nhiên nghĩ làm quan rồi, tính toán thay mình tranh thủ sĩ đồ?"
Lưu Lăng trừng mắt liếc hắn một cái, Tiểu An Tử mãnh kinh, lại không dám nói nhảm, liền lập tức chạy ra ngoài, đồng thời cất giọng hô: "Tuyên, Cố Tử Khâm vào cung kiến giá."
***
Trong đại điện Cung Vị Ương, hết sức vắng lặng.
Lưu Lăng ngồi ngay ngắn ở Long ỷ, sắc mặt nặng nề, một đôi mắt sáng tối tăm trầm tĩnh nhìn chăm chú vào tờ giấy hiện ra trước án với hắn, trầm mặc không nói.
Tiểu An Tử đợi ở một bên hầu hạ lấy cùi chỏ đẩy đẩy Cố Tử Khâm, nhỏ giọng hỏi "Này, tư vị lá thư kia, sao kỳ quái như vậy?" Thơ_Thơ_diendan
Cố Tử Khâm nhíu mi, nhỏ giọng nói: "trong phủ Ninh Vương, mắt Đậu Nguyên Nguyên nhìn chằm chằm, vẫn trăm phương ngàn kế muốn giết chết Đổng Khanh, để cho mình phù chánh trở thành vương phi thân phận tôn quý. Đậu Nguyên Nguyên xảo trá vô cùng, ta đã từng vô ý ăn thua thiệt với nàng rồi, vì dự phòng ngộ nhỡ, ta đương nhiên không lấy thư Đổng Khanh viết cho hoàng thượng nắm ở trong tay áo, đi lại ở trong vương phủ, chỗ an toàn nhất chính là đem thư giấu vào bên trong giầy."
Tiểu An Tử nghe hắn lại có thể đem thư của hoàng thượng giấu ở trong giầy, lập tức nổi giận một tiếng, mắng: "Lớn mật! Càn rỡ! Ngươi...ngươi, ngươi lại dám khiến hoàng thượng nghe thấy mùi vị chân thúi của ngươi, khó trách bây giờ sắc mặt hoàng thượng khó coi như thế. Đợi lát nữa lúc hoàng thượng mắng ngươi, ta cũng không cần giúp ngươi xin tha!"
Lúc này, ánh mắt Lưu Lăng đột nhiên nâng lên tờ giấy từ trên bàn, sau đó bộ mặt không vui nhìn chằm chằm Cố Tử Khâm.
Bộ dạng Hoàng thượng hiển nhiên trong lòng không quá cao hứng, Cố Tử Khâm bị sợ đến liên tiếp lùi lại mấy bước, cuống quít khoát khoát tay, ô ô a a nói: "Hoàng thượng thứ tội, lần sau thảo dân lại không dám cho giấu thư vào đáy giày nữa rồi, lần sau thảo dân đổi cột vào quần lót. . . . . ."
Lưu Lăng một đôi mắt sáng nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng mở miệng nói: "Nàng yêu cầu trẫm theo ý tứ Thái hậu, sắc lập hoàng hậu, có nói ghê tởm hay không?"
Cố Tử Khâm thấy hoàng thượng cũng không có một ít ý tứ trách cứ hắn, lập tức thở ra một hơi, đáp lời: "Đổng Khanh còn nói, Lưu Chân là nhi tử Ninh vương." Thơ_Thơ_diendan
Nghe vậy, sắc mặt của lưu Lăng lập tức trầm xuống, hắn tự tay nặng nề vỗ lên bàn, căm tức nói: "Thật đáng ghét! Quả thật là lời nói vô cùng ghê tởm!"
Cố Tử Khâm buồn bực nói: "Hoàng thượng sao không cẩn thận suy nghĩ một chút, ý tứ Đổng Khanh nói câu này đấy?"
Lưu Lăng ngưng thần, đứng dậy từ trên long ỷ, sau đó giơ tay lên, đi tới bên cửa sổ, ngước mắt nhìn thành cung nguy nga trong hoàng thành, chậm rãi mở miệng nói: "Nàng nói lời ấy, dĩ nhiên là xuất phát từ suy tính thực tế. Ngươi nói một chút, đặt tay ở ngực, dựa vào lương tâm mà nói, không phải lừa trẫm chút nào, dáng dấp Lưu Chân đến tột cùng có mấy phần giống trẫm?"
Cố Tử Khâm giơ tay lên thở dài, cứ nói: "Khải bẩm hoàng thượng, thảo dân không dám lừa gạt. Nghe người trong phủ Ninh Vương nói, tiểu thế tử lớn lên giống tổ phụ ngài Cao Tổ Hoàng đế. Thảo dân chưa từng nhìn thấy qua Cao Tổ Hoàng đế, chưa từng nhìn qua thánh nhan, cho nên không thể nào bằng xử, chỉ là nhìn tiểu thế tử, là có mấy phần giống Đổng Khanh."
Nghe nói dáng dấp tiểu thế tử cực kỳ giống Cao Tổ Hoàng đế, trải qua hắn nhìn gần, tiểu thế tử vừa giống như hoàng thượng vừa giống như Ninh Vương.
Mặc dù hoàng thượng rất tin chắc Lưu Chân là nhi tử của hắn, liên quan đến chuyện này, Cố Tử Khâm cũng không dám cắt ra suy đoán lung tung, đến tột cùng tiểu thế tử là huyết mạch của ai? Dù sao hắn cũng rất có khả năng là nhi tử của Ninh vương.
"Giống như tổ phụ của trẫm hả?"