Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Editor: Thơ Thơ

Nhìn thấy là hắn, Lưu Chân lập tức từ trên sàn nhà bò dậy, sà vào trong ngực của hắn, đưa tay ôm hắn, khóc thút thít nói: "Phụ hoàng, ta thấy thân mẫu, nhưng thân mẫu cũng không nhận ra Chân nhi rồi!"

Nghe vậy, ánh mắt của Lưu Lăng nhanh chóng hiện lên một tia kinh ngạc, hắn cúi đầu nhìn Lưu Chân, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Chân nhi, ngươi nói ngươi nhìn thấy thân mẫu ngươi hả? Nhìn rõ ràng, thật nhìn thấy nàng sao?"

Lưu Chân khóc nói: "Chân nhi thật nhìn thấy thân mẫu, thân mẫu cũng nhìn thấy Chân nhi rồi, nhưng thân mẫu cũng không để ý tới Chân nhi, tự mình chạy mất. . . . . . , Chân nhi không đuổi kịp thân mẫu rồi. . . . . ."

Lưu Lăng nghe nói thế, trong lòng đau nhói, lập tức bước nhanh qua tẩm điện, đồng thời phân phó nói với Tiểu An Tử: "Trẫm muốn lục soát triệt để Vĩnh Lạc Cung, nhanh đi gọi mấy người tới đây."

Có lẽ là Chân nhi nhớ mẫu thân quá độ hoa mắt, hoặc có thể là. . . . . .

Đổng Uyển biến mất nhiều năm như vậy, hắn tuyệt đối không tin tưởng nàng sẽ không muốn đến xem Chân nhi một cái? 

Hắn mang theo mấy phần hi vọng nhỏ bé, lục soát lại lục soát toàn bộ Vĩnh Lạc Cung, điều tra kỹ mấy lần. . . . . . Kết quả lại để cho hắn thất vọng.

Vĩnh Lạc Cung trước sau như một, yểu vô nhân tích.

*

Nguyệt minh tinh hi, vạn vật yên tĩnh, trong cung đình một mảnh lành lạnh. Thơ_Thơ_diendan


Ban đêm Đông cung hết sức yên tĩnh, bởi vì hài tử bình thường ngủ tương đối sớm, Tiểu An Tử lấy lý do không quấy rầy giấc mộng của thái tử cùng Ninh Vương, sớm một chút liền cho lui chúng cung nhân, bên trong tẩm điện trừ Tiểu An Tử lưu lại hầu hạ ra, cũng không có những tôi tớ khác, trong sân loáng thoáng nghe thấy tiếng côn trùng kêu ban đêm, này nâng kia rơi ở quanh mình ra tiếng.

Ở trong bóng tối vắng lặng, Tiểu An Tử cũng không ngừng ngó dáo dác ngoài cửa sổ, giống như đang chờ người khác, vẻ mặt xem ra rất là băn khoăn lo lắng.

Cho đến khi bóng đêm thâm trầm, cuối cùng cũng nhìn thấy ngoài cửa sổ xuất hiện một bóng đen, hắn lập tức mở cửa sổ ra, sau đó vươn tay, dìu lấy người nọ thuận lợi bò vào trong tẩm điện thái tử.

Đợi nàng bình an rơi xuống đất, Tiểu An Tử lập tức thay nàng lấy xuống áo choàng màu đen, ngay sau đó buồn bực nói: "Ngươi sao không cẩn thận như thế? Kém một chút để hoàng thượng phát hiện. . . . . ."

Đổng Uyển ngước mắt trừng mắt hắn một cái. Nói: "Ngươi không phải là nói Vĩnh Lạc Cung rất an toàn, sẽ không bị bất luận kẻ nào phát hiện ra sao?" Thơ_Thơ_diendan

Tiểu An Tử nói: "Vĩnh Lạc Cung bình thường không người nào đi lại, vị trí lại yên tĩnh, mấy năm trước không phải đều thật tốt sao? Hôm nay hai vị tiểu điện hạ đề nghị muốn chơi trốn tìm, ai biết lại có thể chạy vào bên trong Vĩnh Lạc Cung."

Đang nói chuyện, Đổng Uyển đã bước nhanh đi tới bên giường rồi, nàng toàn tâm toàn ý chỉ muốn tới xem nhi tử một chút.

Trên giường lớn mềm mại trong tẩm điện Đông cung, nằm nghiêng hai hài tử, mặt đối mặt, bên cúi người ngủ chung. Từ nhỏ, Chân nhi liền thường cùng Túc nhi chơi cùng một chỗ rồi. Tình cảm huynh đệ hai người hết sức tốt. Thường ngủ cùng nơi.

Hàng năm vào sinh nhật Chân nhi, Túc nhi sẽ từ Giang Nam xa xăm vào cung thăm hắn, mà nàng cũng tương tự. . . . . . Chỉ là lặng lẽ.

Đổng Uyển cúi đầu nhìn nhi tử ngủ mê, cười nói: "Đứa nhỏ này dáng dấp rất nhanh lớn, càng lúc càng tuấn tú rồi."


Tiểu An Tử nói: "Cùng năm trước một dạng. Chính ta lúc ăn uống thêm vào bên trong ít đồ, giấc ngủ hai hài tử rất sâu, hơn nửa khắc nữa không tỉnh được, còn nữa, người bên trong tẩm điện ta đều sai đi, ngươi không cần phải sợ sẽ đưa tới xôn xao, kinh động hoàng thượng."

Nghe vậy, Đổng Uyển liền ngồi xuống mép giường, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vuốt mặt của Nhi tử. Đồng thời hát lên khúc hát ru.

Lúc này, Chân nhi lại mớ mấy tiếng, giống như là đang nằm mơ, trong miệng không ngừng lẩm bẩm hô, "Thân mẫu. . . . . . . Thân mẫu. . . . . . Ở chỗ nào? Chân nhi nhớ thân mẫu. . . . . ." Thơ_Thơ_diendan

Nghe nhi tử mê sảng trong mộng, Đổng Uyển cố nén không để cho nước mắt chảy xuống, nhanh chóng từ mép giường đứng dậy.

Tiểu An Tử đem một xấp giấy Tuyên Thành đặt lên bàn nói: "Những thứ này đều là thứ ngươi muốn, ta lo lắng số lượng quá nhiều, ngươi không nên mang ra khỏi cung, cho nên đặc biệt tuyển chọn đi một chút. Những thứ này đều là tiểu điện hạ bình thường học tập, Thái Phó luôn tán dương trí thông minh của hắn đấy."

Đổng Uyển nhẹ nhàng lật một phen, trên giấy Tuyên Thành tràn đầy chữ viết trúc trắc, có chữ viết phải nghiêng ngã, có chút tương đối đoan chánh, còn lại là có bị mực nước nhuộm một chút mực, còn có chút thuần túy là bướng bỉnh chữ như gà bới, hơn nữa là vẽ hoa lan, đủ loại kiểu dáng, các loại hình thái hoa lan. . . . . .

"Là hoa lan, hoàng thượng yêu thích nhất là dạy tiểu điện hạ vẽ hoa lan." Tiểu An Tử liếc nàng một cái, có điều ngụ ý nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng chỉ cần rãnh rỗi, sẽ tự mình dạy thái tử vẽ hoa lan. Coi như hắn lời gì cũng không mở miệng, Tiểu An Tử lại cho là, ở trong lòng hoàng thượng một mực chờ mong, chờ Chân nhi vẽ đầy một ngàn bức, thậm chí một vạn bức. . . . . . Lòng thành động thiên, trời xanh sẽ hiện ra kỳ tích, ngươi sẽ xuất hiện rồi. Ngươi cũng đã biết những năm gần đây, hoàng thượng hắn chưa bao giờ ngừng tìm tung tích của ngươi sao?" Thơ_Thơ_diendan

"Đừng có mà lải nhải. . . . . ." Đổng Uyển chú ý che giấu tất cả tình cảm, cẩn thận thu thập xong giấy Tuyên Thành.

"Hàng năm che chở cho ngươi vào cung, ta đều sắp không nhịn nổi, nếu không phải lo lắng ngươi sẽ biến mất, không xuất hiện nữa, ta thật sự muốn nói cho hoàng thượng đó. . . . . ."

Đổng Khanh có chút hiểu tính tình hắn, hắn tuyệt đối không thể bán đứng nàng, nếu không cả đời này của hoàng thượng sẽ rất khó gặp lại nữ nhân mình yêu thích rồi. Thậm chí, ngay cả tiểu điện hạ sau này cũng khó gặp lại nàng một mặt.


Tiểu An Tử nói tiếp: "Đã năm năm rồi, chẳng lẽ còn không đủ để cho ngươi yên tâm quên đi tất cả sao? Tiểu An Tử không phải là một người hiểu được đạo lý lớn, cũng không hiểu tại sao ngươi không chịu cùng hoàng thượng và tiểu điện hạ gặp nhau đấy, rõ ràng có thể cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc."

Tiểu An Tử suy nghĩ một chút, lại tiếp tục nói: "Ngươi có phải lo lắng hoàng thượng sẽ vì ngươi thoái vị làm Thái Thượng Hoàng hay không? Coi như ngươi không muốn cho tiểu điện hạ lên ngôi quá sớm, còn nhỏ tuổi phải chịu đựng áp lực thân là đế vương, ngươi không cần phải bị tôn sùng là Hoàng thái hậu, cũng giống vậy có thể vào cung đó, ở trong Vĩnh Lạc Cung tự mình dưỡng dục tiểu thái tử không tốt sao? Còn có hoàng thượng, hắn vẫn cuồng dại chờ ngươi như vậy. . . . . . , ngươi nhẫn tâm cô phụ hắn một mảnh thâm tình sao? Nếu như ngươi còn cố kỵ thế tục đàm tiếu, Tiểu An Tử từng nghe trong quán trà sách nói qua, tiền triều từng có chuyện bí phi, tuy không Kim Sách, lại là Tần phi, cả ngày theo làm bạn với vua, lưỡng tình gắn bó. . . . . . Mặc dù thân ở trong vườn ngự uyển, ngày lại trôi qua Tiêu Dao vô cùng. . . . . ."

Lời còn chưa nói hết, liền bị cắt đứt, Đổng Uyển nhàn nhạt mở miệng nói: "Căn bản cũng không phải như ngươi cho là như vậy, đừng có mà lải nhải, hoàng thượng đã có nghi ngờ rồi, ta không thể lưu lại hoàng cung nữa rồi, lần này ta phải nhanh chóng xuất cung, dựa vào lực An công công ngươi, chuyện này cũng không khó làm, xin ngươi mau sớm an bài để cho ta xuất cung thôi." Thơ_Thơ_diendan

Tiểu An Tử tức giận liếc nàng một cái, lúc lắc tay áo nói: "Đúng, đúng, ta còn có thể không nghe lời ngươi sao?"

Đổng Uyển kề bên giường lần nữa, đáy mắt nàng lộ ra mấy phần nhu tình không thôi, đưa tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ bé của Chân nhi tròn vo lại tràn đầy ngây thơ, ngay sau đó liền hạ quyết tâm, quay đầu theo Tiểu An Tử rời đi.

*

Trong tẩm điện Đông cung, ánh nến lấp lánh, ánh sáng nhạt dao động túm ở trong không khí lúc lên lúc xuống tán loạn, sau khi Tiểu An Tử đưa Đổng Uyển đi, liền lặng lẽ trở lại tẩm điện thái tử, vừa mới vào cửa, hắn liền bị sợ đến thiếu một chút nữa đứng không vững.

Lúc này, sao hoàng thượng ở chỗ này? !

"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng, trễ như vậy rồi, sao ngài còn chưa có đi ngủ? Sao ngài đột nhiên tới Đông cung đây? Tiểu điện hạ đã đi ngủ đấy." Tiểu An Tử có tật giật mình, không nhịn được ê a lên.

Hoàng thượng đang ngồi yên tại mép giường nơi Đổng Uyển mới vừa ngồi xuống, cúi đầu nhìn tiểu điện hạ đang ngủ say, lộ ra bộ dáng như có điều suy nghĩ. Thơ_Thơ_diendan

Ánh nến âm u chiếu gương mặt của hắn tuấn mỹ vô trù cùng với đầu tóc trắng giống như Ngân Sương, càng lộ vẻ tịch mịch. Giống như tượng đất, lúc này lại đột nhiên quay đầu nhìn hắn một cái. . . . . .

Cái nhìn này, khiến Tiểu An Tử bỗng dưng cả kinh, bị sợ đến cơ hồ cả người phát run, căn cứ kinh nghiệm phong phú hắn lăn lộn bên cạnh hoàng thượng nhiều năm. . . . . . Hắn đã cảm kích rồi.


Nếu như Hoàng thượng đang tức giận, không có mở miệng mà mắng chửi người, đây tuyệt đối là nghiêm trọng bậc nhất!

Trong lòng Tiểu An Tử kinh hãi một hồi, lập tức "Bùm" Một tiếng, quỳ trên mặt đất, gào khóc nói: "Hoàng thượng! Tất cả đều là Tiểu An Tử bị Đổng Khanh uy hiếp, ngài cũng biết, Đổng Khanh đã từng làm Gian Thần gian trá giảo hoạt nhiều năm, nàng rất biết cách trị Tiểu An Tử ra sao. . . . . . Tiểu An Tử tuyệt đối không đấu lại nàng, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời. . . . . ."

Lo lắng đánh thức nhi tử, hắn cố ý hạ thấp giọng, lại không nén được tràn đầy tức giận, trầm mặt nói: "Ngươi còn dám giải thích? !"

Dứt lời, liền phất tay áo đi ra ngoài.

Tiểu An Tử chịu tội ở bên trong, không dám đứng dậy, lập tức quỳ gối đi theo ra. Thơ_Thơ_diendan

Lưu Lăng rời khỏi tẩm điện, đi tới đại điện, liền tự mình ngồi xuống ở trên ghế dựa lớn. Tiểu An Tử quỳ gối qua, vội vàng dập đầu trên đất, kêu khóc nói: "Nô tài đáng chết, xin hoàng thượng tha thứ nô tài đi! Hoàng thượng, nô tài hầu hạ ngài đã lâu như thế. . . . . . Mặc dù còn lẫn vào không ra tiếng, may mắn là một nịnh thần, nhưng nô tài đối với ngài tuyệt đối trung thành! Ngài cũng biết Đổng Khanh đó tính khí thối, một khi nô tài bán đứng nàng, ngài chẳng những không giữ được nàng, ngược lại nàng sẽ từ đó biến mất tích đó!"

"Câm miệng, chớ quấy rầy!" Lưu Lăng nổi giận một tiếng.

Tiểu An Tử lập tức im miệng, không hề cầu xin tha thứ nữa, khóe mắt lại nhanh chóng nặn ra vài giọt nước mắt, ngược lại lấy ánh mắt cầu khẩn nhìn chủ tử, lộ ra bộ dáng đáng thương.

Lưu Lăng cúi đầu nhìn hắn chằm chằm, chậm rãi mở miệng hỏi: "Trẫm hỏi ngươi nói, cần thiết thành thật trả lời, một câu cũng không thể giấu giếm."

Tiểu An Tử vội vàng nói: "Tiểu An Tử nào dám lừa hoàng thượng nữa, chỉ cần là chuyện nô tài biết được, tuyệt đối không dám lừa dối, nhưng mà Tiểu An Tử thật không biết Đổng Khanh cư ngụ ở nơi nào, mỗi lần nàng đều cho nội thị tới thông báo nô tài, sau đó nàng sẽ đợi ở quán rượu trên đường cái Hoàng Thành chờ nô tài an bài nàng vào cung, ta hỏi nàng ở đâu, nàng lại không chịu nói."

Lưu Lăng trầm giọng nói: "bao lâu nàng vào cung một lần, một lần đợi bao lâu?"

Hơn nửa đêm, hắn lẳng lặng đợi ở nơi kín đáo ngoài cửa, ở dưới ánh trăng mờ mịt, cuối cùng cũng nhìn thấy nàng khoác áo choàng màu đen leo cửa sổ tiến vào tẩm điện thái tử, cuối cùng đưa mắt nhìn nàng lặng lẽ rời đi. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận