Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

"Phá hủy sự trong sạch của cô ta !" - Tào Mộng Bình có chút sửng sốt, sắc mặt trong phút chốc trở nên trắng bệch, môi run run nói: "Cái này. . . không khỏi quá mức ti tiện, sự trong sạch của một cô gái có biết bao quan trọng, cô gái bị mất trinh có thể tự sát vì bảo vệ danh dự gia tộc, chị ơi, em. . . Chúng ta không thể làm chuyện như vậy được!"

Đậu Nguyên Nguyên dụ dỗ nàng, nói: "Đổng đại nhân là trọng thần triều đình, lấy tư cách của một chàng trai vào triều làm quan, bên ngoài đồn cô ta là con riêng của Đổng lão Tư mã, căn bản không có nhiều người biết cô ta là con gái. . . , phá hủy sự trong sạch của cô ta, chẳng qua là để cô ta chung thân không được làm con gái, không có thể diện lập gia đình, cô ta vẫn là Đại Tư mã mà, chẳng qua là để cô ta an phận an phận là nam, việc này có sao đâu?".

"Nhưng. . ." - Tào Mộng Bình vẫn do dự, cảm thấy rất không ổn thỏa, nàng hạ thấp giọng, nói: "Em chỉ không muốn cô ta tranh đoạt Ký ca ca, sao có thể nào phá hủy hạnh phúc chung thân của cô ta cho đành? Việc này làm sao có thể đối xử với cô ta như vậy được? Lương tâm của em sẽ bất an . . ."

Đậu Nguyên Nguyên "Xì” một tiếng, nói: "Đồ ngốc, người đàn ông của mình cũng sắp bị đoạt mất rồi, cô còn ngồi suy nghĩ thay cho cô ả, thế nhưng cô ả sẽ không cảm kích sự thiện lương của cô đâu, kẻ thiện bị người bắt nạt, cô này sao đã mau quên, ngày hôm đó Ninh vương đã cam nguyện vì cô ta mà dâng lên vương vị như thế nào hả? Hôm đó, Ninh vương đã nói gì hả? “Đổng Uyển, đây là chuyện mà nàng mong muốn phải không?”, Đổng Uyển kia chính là Đổng Khanh, tên ‘Uyển’ là khuê danh của cô ta. Có lẽ, Ninh vương đã giãi bày tình yêu đối với cô ta ra rồi đi? Nếu không, cô ta có lý do gì để quyết cự tuyệt cô chứ?"

Tào Mộng Bình nghe xong, lập tức rơi lệ, Ký ca ca thương yêu của mình vì một cô gái lại không giải thích gì mà nhận tội, quyết tuyệt như thế, hoàn toàn không cân nhắc đến an nguy của bản thân, cô gái kia ở trong lòng y quan trọng như thế nào đây?

Đậu Nguyên Nguyên tiếp tục cất giọng, nói: "Thật không biết cô ả đã dùng phương thức gì mê hoặc được Ninh vương chạy vòng vòng, đến đầu óc cũng không tỉnh táo. . ."

Tào Mộng Bình cắn môi dưới, nói: "Chị à, em phải làm sao đây?"

Mục tiêu đã đạt thành, Đậu Nguyên Nguyên lộ ra nụ cười gian hiểm, nói: "Việc này không khó, cô xuống tay từ chỗ Cố Tử Khâm, gã thực sự để ý đến cô, tuyệt đối sẽ không hoài nghi cô." - Đang nói, lại nói vọng ra với a hoàn ở bên ngoài: "Bảo Châu đi mang cây nến ta đặc chế đến đây!"

Bảo Châu thưa một tiếng, rất nhanh cầm đến một cây nến.

Là một cây nến màu trắng rất bình thường, tùy tiện đều có thể bắt gặp, cũng không có gì đặc thù.

Tào Mộng Bình nhíu lông mày, xem xét hồi lâu, vẫn không nhìn ra dùng để làm gì. Đậu Nguyên Nguyên cười nói: "Ngoài mặt chỉ là một cây nến bình thường, quan trọng là trong lõi nến. Trong lõi nến này có chứa chất lỏng độc Nấm tán bay, hòa với Trúc đào và hạt giống Mạn đà la, cùng với một chút hoa kích dục. Một khi đốt nến lên, đốt cháy vào trong lõi, liền sẽ tỏa ra một làn khói mỏng, một khi người nào hít vào khói nến, thì sẽ cảm thấy không khỏi hưng phấn mãnh liệt, thậm chí sinh ra ảo giác, quan trọng là... Sẽ bị kích dục, ngửi vào khói này, trong lòng rạo rực động tình . . ."

Tào Mộng Bình nghe thấy là thứ kinh hoàng đáng sợ như thế, sợ hãi đến độ lập tức ném cấy nến xuống đất. Ánh mắt Đậu Nguyên Nguyên nhanh chóng hiện ra sự ác độc, cao giọng nói: "Nếu cô muốn đoạt trở lại Ninh vương thì phải nghe theo ta."

Vì đế có được chàng trai mình yêu mến, Tào Mộng Bình củng cố lại tâm thần, thả lỏng trong chốc lát, rồi ngồi xổm xuống, một lần nữa cầm cây nến nắm vào trong lòng bàn tay, cắn cắn răng nói: "Mộng Bình hoàn toàn nghe theo sự chỉ bảo của chị!"

Đậu Nguyên Nguyên nhìn nàng, tiếp tục sắp đặt, nói: "Cố Tử Khâm rất thích danh họa, Ninh vương cất dấu không ít những họa phẩm như thế, cô đến chỗ ngài ấy mượn một bức để thưởng lãm. Đến khi vào đêm, cô liền mang theo danh họa và đèn nến đi tìm Cố Tử Khâm. Ban đêm ngắm tranh, mang theo một cây nến sẽ không khiến người khác khả nghi, tùy tình hình ứng phó với gã một chút, sau cô tìm lấy cớ, để lại danh họa và cây nến rồi bỏ đi, Cố Tử Khâm có giao hảo với Đổng Khanh, có được danh họa rồi, hắn nhất định sẽ muốn phỏng theo, cũng nhất định sẽ cho mời Đổng Khanh đến phòng cùng đi thưởng thức, một khi chuyện hay ấy thành, ta sẽ nghĩ biện pháp dẫn Ninh vương đến xem trò vui, để ngài ấy tận mắt nhìn thấy tiện nhân đó dâm đãng đến cỡ nào…, ván đã đóng thuyền, sự việc đi đến tình cảnh không thể vãn hồi, còn sợ cô ả sẽ đến quyến rũ Ký ca ca của cô hay sao?"

Nghĩ đến mình sắp làm ra chuyện đáng xấu hổ, Tào Mộng Bình liền cảm thấy toàn thân rùng mình. Nàng mặt tái nhợt, run run nói: "Toàn bộ nghe theo chị."

"Chuyện cũng không xấu hổ lắm đâu, mà đã bị dọa thành bộ dạng này sao?" - Đậu Nguyên Nguyên rút ra khăn lụa từ ống tay áo, lau mồ hôi lạnh chảy từng giọt trên trán cho nàng ấy, nói: "Đừng căng thẳng, cô để lại danh họa và cây nến rồi lập tức rời khỏi, ổn định hơi thở, nhất thiết đừng để người khác nhìn ra manh mối, đừng để đến lúc đó thất bại trong gang tấc (*), ngược lại rước lấy tai vạ, ngay cả cha của cô cũng bị liên luy theo."

(*) Nguyên tác là: Công khuy nhất quỹ 功虧一簣, câu này trích trong Luận ngữ: Đắp núi cao chín nhận (1 nhận = 8 thước), chỉ vì thiếu mất 1 sọt đất mà không hoàn thành.

"Nhưng mà. . ." - Nàng ấy cầm lấy cây nến, trong lòng thực sự trống rỗng, lên tiếng nói: "Cố Tử Khâm xuất thân thư hương môn đệ, tướng mạo khá đẹp, tương lai nhất định có thể có được hôn phối rất tốt, gã là người tốt, em không muốn hại gã."

"Em gái đừng lo lắng, đàn ông ấy mà, không giống với con gái, cho dù phong lưu một chút, cũng không đến mức bị hỏng danh dự, cô yên tâm hành động đi, vị trí Ninh vương phi không phải của cô thì không còn là của ai khác đâu." - Đậu Nguyên Nguyên cười nói.

*

Trong sương trong tràn ngập mùi hương trà, ánh trăng xuyên qua song cửa sổ loang loáng bàng bạc chiếu vào, trong nhà ánh nến lờ mờ, Lưu Lăng cùng Lưu Hâm ngồi ở trên ghế tựa lớn trạm khắc hình rồng bằng gỗ Hồng Mộc đấu cờ vây, Đổng Khanh đứng bên cạnh bọn họ cắn hạt dưa, nhìn trận cờ không nói gì, Đậu Nguyên Nguyên thì ở một bên đánh đàn trợ hứng, Tiểu An Tử ngồi ở trong một góc phòng, rất không tập trung nấu trà, Như Họa thì bận bịu cắt bỏ tàn nến.

Lưu Hâm nắm lấy một quân cờ trắng trong tay, nhìn chăm chú bàn cờ một lúc lâu, nhưng vẫn chậm chạp không hạ xuống, Lưu Lăng thong dong nâng lên ly trà nhỏ, cười nói: "Hoàng đệ, nghĩ nữa hỏng đầu mất, không bằng sớm đầu hàng đi."

Lưu Hâm lại xoay đầu liếc Đổng Khanh một cái, cười nói: "Đổng đại nhân, cô xem thế cục ván cờ này nên phá như thế nào?"

Đổng Khanh lắc lắc đầu, nói: "Xem cờ thì không nói, chính là quân tử vậy."

Lưu Lăng cười nói: "Viện binh cũng được, ai có thể phá thế cục của trẫm, sẽ trọng thưởng."

Lưu Hâm lại xoay đầu hỏi Đổng Khanh, nói: "Cô có thể giải ván cờ này không?"

Đôi mắt Đổng Khanh chợt lóe lên một tia tinh ranh, thong thả lên tiếng nói: "Đổng Khanh không có khả năng, nhưng mà Anh vương hợp sức với Ninh vương, có lẽ có thể phá thế cục này."

Rõ ràng là trong lời nói có ẩn ý, ám chỉ gã và Ninh vương ngầm thông đồng với nhau.

Lưu Hâm liếc xéo Đổng Khanh một cái, cười lạnh nói: "Thân sơ có phân biệt, bản vương và hoàng huynh là anh em ruột thịt, khi em trai không phá được trận cờ của anh trai, đầu hàng là được rồi, cần gì phải hướng về phía người khác cầu viện đâu? Ta cũng chỉ là tò mò, nghĩ thử một lần cô có thể phá giải thế cục của hoàng thượng hay không mà thôi."

Đổng Khanh thuận tay cầm một miếng bánh chín tầng mấy ở trên bàn, vừa ăn, vừa giả bộ không để ý, nói: "Đổng Khanh cho là Anh vương và Ninh vương thường qua lại, hai người cực kỳ thân mật cơ đấy, hóa ra còn có húy kị phân biệt như thế sao?"

Lưu Lăng im lặng nhìn cảnh Đổng Khanh đấu võ mồm với Lưu Hâm, khóe miệng trước sau vẫn hàm chứa nụ cười. Đậu Nguyên Nguyên dừng tiếng đàn lại, nàng ta bỏ lại đàn, đi đến sát bên.

"Phải chăng là vì chuyện long bào?" - Lưu Hâm thừa dịp biểu lộ lòng trung thành đối với Hoàng đế, rủ rỉ nói tiếp: "Đổng đại nhân suy nghĩ nhiều rồi, khi ấy bản vương chẳng qua là nhận ra Ninh vương vô tội, cho nên mới thay huynh ấy nói nhiều thêm vài câu, huống chi hoàng huynh vẫn là không chứng thực được tình huống, nếu nhỡ cường thế xử trí Ninh vương, đoạt đi tước vương của huynh ấy, điều này tất sẽ khiến cho chư vương gia phản đối, vì suy nghĩ cho hoàng thượng, nên ta phải lên tiếng bảo vệ Ninh vương, đối với Lưu Hâm ta mà nói, hoàng huynh với anh họ Ninh vương, suy cho cùng giữa anh em họ vẫn có một khoảng cách, sao có lý nào so được với anh em ruột thân thiết đâu."

Lưu Lăng nghe được lời nói anh em ruột thịt thân thiết này, vô cùng tán đồng, nói: "Đúng vậy, anh em họ sao có thể so sánh với anh em ruột thân thiết được, Hâm hoàng đệ là chính là tay chân của trẫm, trong sự kiện vừa rồi, khanh với trẫm có cách nhìn bất đồng, trẫm tuyệt đối không trách khanh."

Hắn luôn luôn coi trọng tình cảm anh em, tất nhiên sẽ không hoài nghi Anh vương.

Đối với diễn xuất vô cùng xuất sắc của Anh vương, Đổng Khanh có cảm giác bội phục sâu sắc, bề ngoài vẫn cười châm biếm, nói: "Cái gọi là hoàng quyền, vĩnh viễn đều cưỡi lên cả máu mủ ruột thịt, thời xưa đã có sử, anh em vì tranh vị mà có nhiều chuyện ‘họa khởi tiêu tường’ (**) ."

(**) Họa khởi tiêu tường: tai họa từ bức bình phong, có nghĩa ẩn dụ là tai họa phát sinh từ trong nội bộ, đây là thành ngữ cải biến từ câu “tại tiêu tường chi nội” được chép trong Luận Ngữ. Đó là lời của Khổng Tử dạy 2 học trò Quý Lộ và Nhiễm Hữu về việc họ Quý định đánh nước Chuyên Du. Ngoài ra còn có câu: “Tiêu tường chi ưu”, hay “Tiêu tường chi họa”

Lưu Hâm thả quân cờ trắng trong tay trả về lại trong cái bát, nhìn thẳng vào Lưu Lăng cười nói: "Hoàng huynh, thần đệ thua ván cờ này. Nhưng mà, cận thần của Người thật đúng là miệng lưỡi bén nhọn đó."

Lưu Lăng lóe lên ý cười trong ánh mắt, nói: "Cô bé đáng ghét này, đúng là được lí thì không tha cho ai cả! Quả là tinh thần ganh đua mạnh mẽ, văn võ cả triều cũng không phải là đối thủ của nàng đâu."

Cô bé đáng ghét !?

Đổng Khanh nghe được, bất ngờ bị sặc, không cẩn thận, miếng bánh chín tầng mây bị nghẹn tại cổ họng, trong chớp mắt liền cảm thấy hô hấp không thông, cả khuôn mặt ngay lập tức trướng đỏ, ho sặc không ngừng, Lưu Lăng thấy vậy, lập tức bước nhanh đi tới, đích thân đấm lưng giúp nàng, nhíu mày nói: "Hẳn là bị nghẹn rồi, làm sao lại không cẩn thận như vậy?"

Vừa nói, vừa xoay người đối diện với Tiểu An Tử, nói: "Mau! Đưa chén nước ấm lại đây."

Tiểu An Tử lập tức theo làm, đưa nước lên, Đổng Khanh lại bởi vì ho sặc dữ dội, không cách nào uống nước được, Lưu Lăng rất lo lắng, lập tức cất cao giọng nói: "Ninh vương đâu? Bảo anh ta lập tức phái người đi mời đại phu lại đây!"

Đậu Nguyên Nguyên nói: "Thân thể của Thái phu nhân không tốt, hôm nay hôn mê mệt mỏi, Ninh vương đích thân chăm bệnh, dâng thuốc thang, bây giờ người có lẽ vẫn còn ở chỗ của Thái phu nhân."

Lưu Lăng lòng như lửa đốt, ra lệnh nói: "Ho sặc kéo dài sẽ tổn thương tim phổi. Nhanh! Bảo người báo cho Ninh vương, lập tức mời đại phu lại đây!"

Như Họa thấy Đổng Khanh ho sặc dữ dội, để xuống cây kéo cắt nến, đi tới nói: "Việc này không nên vỗ mạnh, để tôi làm thì tốt hơn!"

Nói xong, liền dời bước đến phía sau Đổng Khanh, hai tay nắm thành quyền, dùng mép ngón tay cái cùng mép ngón trỏ gập lại, hướng chính xác đến bụng của nàng, một tay kia nắm thành nắm tay đặt sát ở cằm, bất thình lình, nhanh gọn hất lên phía trên…, chỉ thấy Đổng Khanh "Wow" một tiếng, theo thanh âm, miếng bánh chín tầng mây bị mắc kẹt trong cổ họng phun ra ngoài.

Hô hấp trở nên thông thuận, Đổng Khanh thả lỏng hơi thở, nhấp một hớp trà nóng, trong lòng lại nhanh chóng hiện lên mối nghi ngờ.

Lưu Hâm thấy nàng thư thái trở lại, mới nhếch miệng cười nói: "Thật may mắn, Đổng Tư mã bình an không việc gì, nếu không bản vương đúng là đã phạm tội rồi, hoàng huynh sẽ quở trách bản vương chọc giận ái thần của huynh ấy mất."

Đậu Nguyên Nguyên hừ lạnh một tiếng nói: "Chính nàng ấy không cẩn thận, có thể trách lên đầu ai? Ai bảo nàng ấy ăn bánh ngọt, lại khong cẩn thận như vậy."

Lưu Lăng nhìn kỹ Đổng Khanh, thấy nàng đã an nhiên vô sự, mới thả lỏng một hơi, cười nói: "Cô nương nhà người ta ăn bánh ngọt đều là cầm một miếng nhỏ, từ từ nếm qua, sao nàng lại nhét cả cái vào như thế? Con gái thì nên có dáng vẻ đáng có của con gái chứ!"

Đổng Khanh có hơi sững sờ, sau đó cất tiếng ho nhẹ, nàng mặc quần áo của nam giới, nếu như cử chỉ còn giống như của nữ, vậy có thể nhìn nổi không?

Đậu Nguyên Nguyên lạnh lùng nói: "Có lẽ là vì có đàn ông rồi, Đổng Tư mã liền không còn giống như một kẻ giả nam nữa."

Lưu Lăng trở về ngồi ngay ngắn trên ghế tựa lớn, nhìn hướng về phía Đổng Khanh, nhu tình cười một tiếng: "Trẫm, chính là người đàn ông đó (***)!"

(***) Ở đây có sự chơi chữ. Đậu Nguyên Nguyên muốn nói tới việc Đỏng Khanh đã có người đàn ông của mình để dựa dẫm, nên không cần đóng giả làm nam nữa. Còn ý của Lưu Lăng chính là tự nhận mình là người đàn ông (của Đổng Khanh). Trong tiếng Hán chữ nam nhân / trượng phu vừa mang nghĩa đàn ông, nam giới, vừa có nghĩa là người chồng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui