Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Đậu Nguyên Nguyên sợ run một hồi, thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, nàng ta vậy mà biến khéo thành vụng rồi... .

Nếu nàng ta không đi vén chăn lên, như vậy hoàng thượng sẽ vĩnh viễn hiểu lầm Đổng Khanh, một cái vén này, thành ra Đậu Nguyên Nguyên nàng không đúng mực, bản thân mất thể diện.

Nhưng. . . Vì sao, vì sao cô gái trên giường không phải là Đổng Uyển?

Như vậy, Đổng Uyển ở đâu? Rốt cuộc nàng ấy đã đi đâu?

Nàng ấy tuyệt đối không thể nào có cơ hội chuồn đi được? Trong nhà, mình đã nhìn kỹ lưỡng rồi, căn bản không có chỗ nào để giấu người, người sao có thể nào biến mất vào khoảng không được?

Chẳng lẽ là tin tức của mình nhầm lẫn, Ninh vương cũng không mang theo Đổng Uyển quay về tẩm điện nhỏ?

Lưu Lăng nét mặt sa sầm, nói: "Là nàng thất lễ, còn không xin lỗi đi?"

Quả thực là nàng ta đuối lý, chuyện liên quan đến mặt mũi của hoàng tộc, Đậu Nguyên Nguyên chỉ đành phải cắn răng, tiến lên một bước, hướng về phía thị nữ ở sau màn che, thấp giọng, nói: "Là ta thất lễ, hi vọng hãy tha thứ!"

Nàng ta xuất thân danh môn thế gia, từ nhỏ được trọng vọng ưu ái, đâu có nếm qua tình cảnh thế này, đối diện với một tiện tỳ nhỏ nhoi, lại phải hạ giọng hạ khí?

Nàng ta vừa tức vừa thẹn vừa bực, lại vừa ngại có hoàng thượng ở chỗ này, phải cúi đầu với một thị nữ xuất thân ti tiện.

Lưu Ký thấy nàng ta khó chịu, nhớ tới quá khứ từng một thời luyến mộ, trong lòng không nỡ, cho nên giúp lấy lại mặt mũi, nói: "Văn Tâm chỉ là bị kinh sợ một lúc, không có gì nghiêm trọng cả."

Đậu Nguyên Nguyên liếc Lưu Lăng một cái, thấy thần sắc của hắn vẫn không vui, sợ là đang chán ghét mình không có tiêu chuẩn mẫu nghi thiên hạ yêu dân như con rồi chăng? Cho nên, nàng ta đành phải một lần nữa hạ giọng, nói: "Là ta quá lỗ mãng xông vào, . . .vô cùng không nên làm như vậy!"

Chốc lát, từ sau màn che truyền tới giọng nói e lệ, lí nhí nói: "Ta, không có chuyện gì. . . , chị cũng đừng để trong lòng. . . "

Chị?

Một tiện tỳ dựa vào cái gì mà gọi nàng là chị gái?

Đậu Nguyên Nguyên âm thầm ghét bỏ không thôi, nhưng ở trước mặt hoàng thượng, nàng ta phải hiền lương thục đức, kính cẩn khiêm tốn, cho nên phải giả vờ, tiếp tục nói: "Em gái lòng dạ rộng lớn, tha thứ cho chị đây lỗ mãng, chị cảm kích không thôi."

"Nếu đã nói xin lỗi rồi, chuyện tình đến đây cũng kết thúc đi?" - Lưu Ký hòa hoãn nói: "Gian trong này là tẩm cư của tiểu vương, quá mức riêng tư, chúng ta vẫn nên dời bước ra gian ngoài đi?"

"Thôi! Thôi!" - Xác nhận Đổng Khanh không có ở đây, tinh thần Lưu Lăng đã sớm buông lỏng, lại cảm thấy thân thể không khỏe, ho nhẹ vài tiếng, nói: "Phong hàn mới khỏi, vẫn không thể quá cậy mạnh, gió lạnh vừa thổi đến, đã lại cảm thấy không khỏe rồi . . ."

Lưu Ký nghe vậy liền chắp tay nói: "Như vậy mời hoàng thượng nghỉ ngơi một lúc, tiểu vương lập tức phái người đi mời đại phu đến đây."

Lưu Lăng rõ ràng mệt mỏi, xua xua tay, nói: "Không cần, trẫm không yếu đến nỗi không chịu nổi cơn gió, trẫm muốn nghỉ ngơi rồi. Ninh vương dừng bước đi thôi." - Nói xong liền sải bước đi ra ngoài.

Đậu Nguyên Nguyên lập tức đi theo phía sau, lại không ngừng quay đầu liếc về phương hướng tẩm điện, vừa đi vừa nghiêng mắt nhìn, cho đến khi đi xa rồi, nàng ta mới hết hy vọng, cắn răng, oán hận rời đi.

Lưu Ký đưa giá đáo ra cửa, lập tức quay trở lại tẩm điện, đứng một lúc lâu ở trước giường, nghi ngờ nhìn màn che màu vàng buông ở bên giường.

"Điện hạ?" – Bên trong truyền tới giọng nói thăm dò.

Y lại trầm mặc không đáp.

Lúc này, một người mặc quần áo lụa đào của thị nữ vội vã chạy vào, trên người nàng mặc kiểu dáng quần áo a hoàn quy định của phủ Ninh vương, đơn giản quấn lên búi tóc lỏng lẻo. Trên tóc gài một cây trâm bạc cực bình thường.

Thị nữ này không nói một câu, tiến vào cửa, liền trực tiếp tiến sát vào bên giường, mò mò ở dưới giường, rốt cuộc mò ra một bộ áo dài ẩm ướt màu xanh của nam, sau đó ở túi trong của áo dài lấy ra một khối ngọc đẹp trong suốt, đứng dậy, đưa cho a hoàn ở trên giường sau màn che, nói: "Nhờ ơn tương trợ , đây là tạ lễ cho nàng!"

Sau màn che dầy nặng lập tức truyền tới thanh âm sợ hãi, nói: "Đại nhân, cái này. . . quá quý giá, Văn Tâm không dám nhận."

Đại nhân?

Lưu Ký lúc này mới đem ánh mắt chuyển đến trên người thị nữ kia, hơi kinh ngạc, sau đó lập tức hiểu ý, ánh mắt đầy tán thưởng, nhẹ nhàng cười nói: "Lúc nào thì thay đổi vậy?"

Đổng Khanh một thân trang phục thị nữ quy định của vương phủ, cười nói: "Trong lúc ngài đi đến hành lang phía trước nghênh đón thánh giá, ta không trèo được tường, liền lập tức trở lại tẩm điện, vẫy gọi Văn Tâm cô nương đang vội vàng thay hương xông ở gian kế, để nàng ấy cởi bỏ xiêm y, núp ở trên giường, ta thì thay lên xiêm y của nàng ấy, thừa dịp khi trong nhà đang bận rộn chuẩn bị nước trà, xen lẫn vào giữa mấy người thị nữ, lui ra ngoài. . . , Đậu Nguyên Nguyên một lòng chỉ muốn tìm đến Đổng Tư mã mặc thanh sam nam trang, đâu có nhìn đến thị nữ trong nhà một cái, nàng ta phát hiện giường rèm đã rũ xuống, liền đoán chắc trên giường tất có người, trọng tâm liền đặt vào đó rồi, tìm kiếm trong phòng chỉ là để bản thân càng thêm xác định, bên trong phòng không có chỗ nào giấu người, vậy người trên giường tất nhiên là ta . . ."

Như vậy, nàng ta nhất định sẽ không để ý đến thân phận, làm ra chuyện xấu hổ cử chỉ không thỏa đáng.

Bởi vậy, chẳng những giải trừ lòng nghi ngờ của hoàng thượng, cũng khiến chính nàng ta mất hết thể diện.

Lưu Ký nhìn nàng một lúc, rồi cười nói: "Trong lúc vội vàng, cứ cho là nàng sẽ kéo thị nữ ở trong nhà đến làm đệm kê, dẫm lên rồi trèo tường đi ra ngoài cơ đấy!"

Nghe nói xong, nàng có chút sững sờ.

Phương pháp này thật đơn giản, sao nàng lại không nghĩ đến cơ chứ?

"Ha ha ha ha ha!" - Lưu Ký đột nhiên phá lên cười to, nhẫn nhịn cơn kích động muốn vỗ bàn cười to, cười nói: "Phương pháp đào thoát đơn giản đó, sao nàng lại không nghĩ đến? Mặc dù thông tuệ hơn người, nàng lại cố gắng xử lý chuyện làm cho phức tạp rồi."

Đổng Khanh sắc mặt phút chốc đỏ hồng, buồn bực nói: "Xin Ninh vương tạm thời rời khỏi phòng, cho ta thay trở lại xiêm y đi!"

Lưu Ký liếc nàng hiếm khi mặc trang phục của nữ một cái, rất chi là tiếc hận nói: "Mặc dù ta rất ít khi vào kinh thành, nhưng cũng đã nghe qua Đổng Uyển mỹ nhân tuyệt sắc của đế đô, quả thật danh bất hư truyền. Trang phục thị nữ bình thường của phủ Ninh vương không che hết được phong thái của Đổng Uyển, nếu nàng không làm nam, vẫn có thể chống đỡ cho Đổng gia."

Nàng nghe xong, cười lạnh nói: "Lấy sắc hầu người, không phải là chuyện Đổng Khanh ta nên làm."

Lưu Ký cười nói: "Nàng biết ta cũng không phải chỉ nữ sắc, mà là quay trở về làm chính mình, Trường Phong muốn để Đổng Uyển quay trở về làm chính mình! Đôi vai nho nhỏ của nàng không nên gánh trọng trách nặng như vậy."

Nghe nói xong, Đổng Khanh thấy sợ run một hồi, tâm thần khẽ động, Vệ Sùng Văn cũng đã từng nói lời này với nàng . . . Nàng không nên phải cực khổ như vậy, đem trọng trách giao cho gã, để gã đến thay nàng gánh vác Đổng gia.

Bất chợt giật mình, trên tay Lưu Ký không biết khi nào có thêm một chiếc áo choàng màu đen, y đưa tay ra phủ lên giúp nàng, thắt dây lại, nói: "Áo dài cũng ướt đẫm rồi, đừng mặc vào nữa, ban đêm gió lạnh."

Áo choàng dầy nặng mang đến sự ấm áp, Đổng Khanh bình tĩnh trở lại, lập tức chắp tay, nói: "Đa tạ Ninh vương cứu giúp, Đổng Khanh nên cáo từ rồi!"

Nói xong liền đi ra ngoài, nhưng dường như nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên quay đầu lại, nhìn màn giường một hồi, ánh mắt tựa hồ xuyên thấu vào, phảng phất đang nhìn lấy thân người bên trong trướng, lúc này mới thấp giọng nói: "Văn Tâm cô nương bị ta liên luy, trải qua chuyện hôm nay, còn có thể hứa gả cho người tốt sao? Đổng Khanh có một yêu cầu quá đáng. . ."

Lời chưa nói xong, đã thấy sắc mặt Lưu Ký tối lại, y trầm thấp lên tiếng nói: "Nàng yêu cầu bản vương thu nàng ấy vào phòng sao ? Nàng cho là bản vương một lòng muốn kết hôn lấy nàng làm phi, nàng liền xem như có thể thay Bổn vương làm chủ nạp thiếp sao?" - Nói đến đây, lông mày nhíu một cái, thấp giọng nói: "Một Tào Mộng Bình đã đủ khiến bản vương bị sức ép rồi."

Chuyện Tào Mộng Bình đâm vào cột, bị hủy dung chỉ do ngoài ý muốn, hơn nữa còn là do Anh vương ban tặng; ngoài ra, nàng cũng không có ý định trở thành Ninh vương phi, nàng tỏ vẻ nghiêm trang, nói: "Đổng Khanh tuyệt đối không dám đi quá giới hạn, ta chỉ muốn xin Ninh vương ở trong phạm vi khả năng, thay Văn Tâm tìm kiếm một người tốt, chung quy nàng ấy là bị Đổng Khanh liên luy, ta cảm thấy rất không yên tâm."

Nghe được lời nói này, từ sau màn giường truyền tới thanh âm trầm thấp, nói: "Văn Tâm xin lĩnh nhận tâm ý của Đổng đại nhân. Tôi xuất thân ti tiện, cũng không dám suy nghĩ nhiều, chim sẻ có thể bay cao bao nhiêu chứ? Chỗ bầu trời bao la, đó là lãnh địa của chim ưng, chim sẻ chỉ có thể cúi đầu bay ở vị trí của mình, không ganh không cầu. . . , chỉ cần có thể giữ được an ổn yên bình, chính là hạnh phúc vậy."

Nàng là một cô nương an phận, cũng không dám hy vọng xa vời.

Lưu Ký đối diện với Đổng Khanh, nói: "Nàng yên tâm đi, Đậu Nguyên Nguyên lấy tư thế hoàng hậu, lại không để ý đến thân phận đi tới tẩm điện của bản vương vén giường bắt gian, làm trò cười cho người, có liên quan đến thể diện của Hoàng thất, chuyện hôm nay tuyệt đối sẽ không truyền đi, bản vương cũng sẽ hạ lệnh kín miệng, danh tiết của Văn Tâm cũng sẽ không có bất kỳ tổn thương nào, nàng không cần cảm thấy áp lực."

Đổng Khanh nghe được lời này, cho nên lập tức cáo từ rời đi.

Lại nói, Đổng Khanh trở lại sương phòng nghỉ ngơi một đêm, đến giờ ngọ mới đứng dậy rửa mặt, bước ra cửa phòng, đi vài bước, trên đường qua cửa của Cố Tử Khâm, thấy gã đột nhiên vọt ra, đứng thẳng tắp ở phía trước nàng, vẻ mặt hơi quái dị, cứ nhìn chòng chọc nàng . . .

Nhất định là sau khi tỉnh lại, Cố Tử Khâm liền nhìn chòng chọc cửa sổ, đợi nàng ra cửa đã lâu.

Chắc là chuyện tối ngày hôm qua làm gã rất ngượng ngùng, hình dạng mới kỳ quái như thế.

Đổng Khanh giả bộ như không có chuyện gì, đánh tiếng chào hỏi, chắp tay, nói: "Cố huynh, chào buổi sáng!"

Cố Tử Khâm tức giận, chắp tay nói: "Cũng giờ ngọ rồi, còn sớm gì chứ."

Đổng Khanh liếc trên đầu gã mang theo một miếng băng màu trắng: "Trên đầu huynh sưng một cục u, tốt hơn chút nào chưa?"

Sắc mặt Cố Tử Khâm đột nhiên đỏ lên, rất không thoải mái, nói: "Tối hôm qua đã quá thất lễ."

Nhớ tới chuyện tình dục mất khống chế tối hôm qua, hẳn làm gã ngượng ngùng không dứt, gã chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng rốt cuộc ấp a ấp úng lên tiếng, nói: "Nàng. . . . . . , nàng. . . . . . Sau đó không phát sinh chuyện gì chứ? Thân là đàn ông phải bảo vệ nữ nhân, mà ta thì ốc không mang nổi mình ốc, không có cách nào bảo vệ nàng chu toàn. . . , buổi sáng tỉnh lại không thấy nàng nữa, nàng không đi tìm nam nhân giải quyết chuyện kia chứ? Nàng cũng đừng thực sự đúc ra sai lầm lớn đi. . . ."

Hóa ra là đang lo lắng cho nàng.

Đổng Khanh cười nhẹ một tiếng, nói: "Đừng lo lắng, ta chạy đến ao lạnh ngồi một lúc thôi."

"Nàng không có chuyện thì tốt, nước lạnh có thể làm giảm dục vọng, nhưng trái lại có thể bị nhiễm lạnh." - Cố Tử Khâm liếc nàng một cái, rất là thẹn thùng nói: "Vốn cho là nàng là con riêng của Đổng Bá Trung, lấy danh nghĩa trưởng nữ xuất sĩ làm quan, Đổng Khanh và Đổng Uyển căn bản là hai anh em, ai biết được nàng lại là một người thật, Đổng Khanh kỳ thật chính là Đổng Uyển, sao nàng lại đi theo mấy gã đàn ông thối như chúng ta thỉnh thoảng ra vào loại địa phương không đứng đắn vậy?"

Nhớ tới những ngày thanh sắc khuyển mã, cuộc sống dâm thi đàn nhạc kiêm cua gái hoan khoái trước kia, hôm nay lại cảm thấy ngượng ngùng không thôi.

"Cố huynh à, Đổng Khanh rốt cuộc vẫn là Đổng Khanh, không có gì thay đổi, huynh đừng vì vậy mà không còn thân thiết nữa." - Nói đến đây, nàng đột nhiên thu lại nụ cười, cẩn trọng nói: "Huynh nên biết tối hôm qua là có người cố ý hãm hại chúng ta đi?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui