Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới

Editor: Qing Yun

Cổng thôn Tiểu Chu cũng giống như hầu hết các cánh cổng của những căn cứ khác, cổng thôn, tường vây và tháp canh được dựng lên từ nhiều vật liệu hỗn tạp với ma khu cứng rắn.

Lá cờ trên vách tường đã hoàn toàn trở thành mảnh vải rách nát gục xuống đầu tường. Trên tường không có một người canh giữ nào, chỉ có một ông cụ tiều tụy ngồi trên tháp canh, ông ấy liếc nhìn người xứ khác đi đến bằng ánh mắt gần đất xa trời, sau khi xác định bọn họ là người chứ không phải ma vật thì quay đi, tiếp tục gật gù buồn ngủ.

Hai người có thân hình kỳ lạ đứng trong một tòa tháp cao ở giữa thôn.

“Lại có người tới nữa, kết nhóm này đến nhóm khác, thật là tham lam làm người ghê tởm.” Tiếng nói chuyện nghe ra là của một thanh niên trẻ tuổi.

Bên cạnh anh ta là một quái vật mặt người thân chim, khuôn mặt thiếu nữ thanh tú nhưng bốn xung quanh mọc đầy lông chim màu đen dung hợp với thân hình đen to lớn, cô ấy vẫy cánh, mở miệng phát ra tiếng nói non nớt thanh thúy.

“Có một người, làm em rất để ý.” Đôi mắt của thiếu nữ dần dần thay đổi, toàn bộ đồng tử đều chuyển sang màu đỏ sậm quỷ dị: “Thì ra là anh ta, khởi nguyên của tất cả những điều này, người ở hữu thánh huyết.”

“Diệp Bùi Thiên? Sao anh ta lại đến đây. Nhưng mà cũng tốt, nếu là anh ta thì chắc sẽ hiểu được nỗi đau của chúng ta, chúng ta sẽ có thêm một đồng bọn hùng mạnh.” Tiếng nói của anh ta khá nhẹ, gió thổi hất tung mái tóc màu sắc tái nhợt không phù hợp với lứa tuổi của ta lên.

Nhóm Sở Thiên Tầm đi trên con đường bùn lầy qua cổng tò vò hẹp. Bên trong tường vây là thôn xóm với những căn nhà có kiến trúc theo phong cách cổ, hai bên đường là những căn nhà mái ngói và gỗ kết hợp, rêu phong và dây leo bò trên mái hiên và góc đường, khắp nơi đều hiện ra một loại hơi thở tối tăm hủ bại.

Một thi thể người gần giống ma vật bị treo ở cửa thành. Thi thể đã bị khô quắt chuyển màu đen nhánh, hai tay và móng vuốt sắc đan chéo ôm lấy bả vai, khuôn mặt kia nhìn rất giống người, vẻ mặt của y vẫn còn giữ nguyên như khi vừa chết, nó không vô cảm như hầu hết các ma vật mà cau mày cực kỳ đau đớn.

Sau lưng y có một đôi cánh giống cánh dơi, một cánh cố bọc lấy nửa người của mình, một cánh khác bị bẻ gãy gục ở sau lưng.

Một đường đi vào thôn, những thi thể như vậy không hề ít, làm cho người nhìn thấy có cảm giác không thoải mái.


Trên đường không hề có một bóng người đi đường, thỉnh thoảng có một hai tờ giấy bay qua, quay vòng trên không trung rồi đập vào cửa sổ một căn nhà nào đó. Đưa mắt nhìn lại, trong những căn nhà san sát nhau thỉnh thoảng có một vài căn có sáng lên ánh đèn le lói.

Nơi này giống như một thôn chết bị bỏ hoang, không có dáng vẻ nơi mà con người tụ tập.

Đế giày của mọi người dẫm lên vũng nước trên đất làm bọt nước bắn lên, tiếng nước lõm bõm vang lên trên con đường yên tĩnh nghe có vẻ rõ ràng hơn rất nhiều.

Trong con ngõ tối tăm, một người đàn ông quần áo tả tơi, mặt mày đờ đẫn, chòm râu xồm xoàm, người đầy vết bẩn, là một kẻ lang thang đầu óc không tỉnh táo, ông ta kéo xác ma vật chỉ còn một nửa, vừ đi vừa lẩm bẩm gì đó.

“Hình như là người điên, có muốn gọi anh ta lại hỏi thăm gì đó không?” Một đồng đội của Khổng Hạo Ba hỏi.

Người lang thang ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ, thoạt đầu ông ta hơi ngẩn người sau đó phát cuồng múa may nửa cái xác khô xông tới chỗ bọn họ.

“Là chúng mày, chính là bọn xấu chúng mày, trả con trai lại cho tao!”

Khổng Hạo Ba giơ kiếm đập ngất người lang thang rồi đá sang bên, nhìn người đàn ông kia lăn trong vũng nước, Khổng Hạo Ba nhăn mày.

“Người dân ở đây vẫn còn không ít, chúng ta tìm nhà nào sáng đèn hỏi tình huống đi.” Lưu Hòa Chính nói.

Bên ngoài một căn nhà sáng đèn, chủ nhà vừa nghe bọn họ là người bên ngoài đến liền nói từ bên trong ra mà không mở cửa: “Viện nghiên cứu của Thần Ái ở phía Đông, người đến từ bên ngoài, mấy người đi tìm đáp án mình muốn đi, đừng đến quấy rầy chúng tôi nữa.”

Bên cạnh một căn nhà tỏa khói bếp có một chiếc lều tranh cao cao đơn giản, trong lều tranh có một con ma vật thân hình to lớn bị xích sắt khóa cổ, nó cuộn người ngồi xổm ở một góc.

Thấy người lạ tới gần, con ma vật kia giơ bàn tay với móng vuốt sắc ra che khuôn mặt mình, mặt nó đầy vẻ kinh hoàng.


Một người phụ nữ trung niên mở cửa phòng đi ra, bà ta vung cái chổi trong tay, thái độ rất không kiên nhẫn: “Tránh ra, tránh ra, người xứ khác. Đừng đến đây quấy rầy cuộc sống của chúng tôi.”

Sau đó bà ta bưng một chậu đồ ăn nóng hổi đi ra đặt xuống trước mặt ma vật, đồ ăn trong chậu là món ăn làm từ đậu, không phải là máu thịt mà ma vật muốn ăn. Nhưng con ma vật kia bưng chậu lên ăn lấy ăn để.

Người phụ nữ nhìn con ma vật ăn cơm một lúc lâu, bà ta thở dài một hơi rồi quay người vào nhà.

Cách thành viên trẻ tuổi của Sáng Thế nhìn nhau, chậm rãi lùi về phía sau vài bước.

“Theo tin tức chúng tôi có được, Thần Ái thông qua phương pháp nào đó sáng tạo ra quái vật có năng lực của ma vật nhưng vẫn giữ lại ý thức của loài người.” Lưu Hòa Chính nói: “Thần Ái muốn lợi dụng sức lực của quái vật nửa người nửa ma này để giành chiến thắng trên chiến trường. Lần trước khuyển nhân mà chúng ta thấy chính là một trong những sản phẩm của nghiên cứu này.”

“Đương nhiên, phần lớn những con còn ở lại thôn này đều là sản phẩm thất bại không có giá trị lợi dụng. Ví dụ như con mọi người đang thấy. Đa số bọn họ đều từng là người của thôn này.”

Ma vật ngồi xổm trong góc cầm chậu liên tục nhét đồ ăn vào mồm, đồng thời lộ ra vẻ đề phòng cực kỳ nhân cách hóa nhìn về phía bọn họ.

Trong lòng mọi người đều phát lạnh, cảm thấy bi ai và không thể tin vì sự độc ác của con người.

Sắc trời đã tối sầm xuống, đã không thích hợp để đi tìm hiểu về viện nghiên cứu rộng lớn ở phía Đông của thôn.

Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên tạm biệt nhóm Khổng Hạo Ba, từng người đi tìm chỗ không người ở trong thôn để qua đêm.

“Lạnh quá.” Sở Thiên Tầm ngồi xổm ở bên đống lửa, xoa tay nói: “Có phải đã đến mùa Đông rồi không.”


Mùa Đông đã từng rất ngắn ngủi, vậy mà bây giờ nó như mượn trận thiên tai này thoát khỏi sự công nghiệp hóa của con người để trở nên rõ ràng và lâu dài hơn, Hạ qua Đông đến, bốn mùa luân phiên.

Vài bông tuyết rơi xuống từ trên trời, Sở Thiên Tầm duỗi tay đón được, cô đưa ra cho Diệp Bùi Thiên xem bông tuyết đã hòa tan: “Tuyết bắt đầu rơi rồi này.”

Diệp Bùi Thiên nhìn cô mà không nói gì, anh cúi đầu thêm củi cho đống lửa. Trên đống lửa có bắc một cái ấm sành nấu canh chim đang sôi sùng sục.

Sở Thiên Tầm ghé mặt đến trước mặt Diệp Bùi Thiên, nhìn kỹ khuôn mặt bị mặt nạ che hơn một nửa của anh.

Trên thực tế, từ sau khi đi vào thôn Tiểu Chu, nhìn thấy tình cảnh ở ven đường, trong lòng Sở Thiên Tâm đã cảm thấy hơi áp lực, cô lo lắng cho Diệp Bùi Thiên vì anh từng rơi vào hoàn cảnh đó.

Diệp Bùi Thiên nhấc nắp ấm sành lên, món canh ngoài con chim bọn họ bắt được ở khu rừng ngoài cửa thôn thì còn có một ít nấm và măng mùa Đông. Cái nắp vừa xốc lên là mùi thơm lập tức tràn ngập khắp không khí.

Thôn Tiểu Chu ba mặt giáp núi, dân cư thưa thớt, thảm thực vật rậm rạp khiến cho việc tìm kiếm những thực phẩm ngoài thiên nhiên rất dễ dàng, cây to và dây đằng trải khắp núi, đẩy cành lá ra là có thể thấy các loại nấm có thể ăn được, chỉ cần bỏ chút thời gian là có thể tìm được không ít nguyên liệu nấu ăn. Sở Thiên Tầm thậm chí còn tìm được mấy cây nấm tùng nhung.

Diệp Bùi Thiên múc một bát canh đưa cho Sở Thiên Tầm, cô nhận lấy uống một ngụm, món canh có mùi vị tươi ngon chứa đầy chất dinh dưỡng mà cơ thể cần lập tức trôi xuống theo cổ hỏng, làm cả người cô đều thoải mái hơn nhiều.

Hai tay cô cầm bát canh nóng, ngồi sóng vai với Diệp Bùi Thiên, nhìn mưa tuyết lưa thưa rơi xuống, uống từng ngụm canh thơm nồng.

Diệp Bùi Thiên gắp tùng nhung trong bát của mình bỏ vào bát của Sở Thiên Tầm làm cô không nhịn được nhìn anh.

Anh thật sự rất tốt, diện mạo tuấn tú, nấu ăn rất ngon, còn dịu dàng săn sóc. Nhưng điểm hấp dẫn nhất của anh chính là lúc anh thẹn thùng, luôn là mặt mang xuân sắc, vành tai đỏ bừng, dáng vẻ vừa muốn lảng tránh vừa mừng thầm, đáng thương lại đáng yêu, khiến ai cũng không kiềm lòng được muốn bắt nạt anh một chút.

Sở Thiên Tầm nhận ra tâm ý của mình, dù anh Nhân Ma hay là ai đi nữa thì có sao, cô thật sự thích anh, rất muốn ở bên anh.

Ngón tay trắng nõn của Diệp Bùi Thiên cầm vững chiếc bát được anh làm từ cát vàng, cầm bát đến bên môi uống một ngụm, trong miệng thở ra chút sương mù màu trắng. Đôi môi nhạt màu kia bị khí nóng nhuộm một tầng sáng hồng nhạt, vừa thu hút vừa cảm tính.


Dường như nhận ra Sở Thiên Tầm đang nhìn mình chăm chú, đôi môi bên dưới mặt nạ lập tức mím lại, hầu kết hơi lăn nhẹ, sống lưng cũng dần thẳng lên.

Sở Thiên Tầm đặt bát xuống, cô tiến đến gần cầm một tay của Diệp Bùi Thiên lên nhẹ nhàng vuốt ve.

“Bùi Thiên,” cô ngẩng đầu ngóng nhìn khuôn mặt Diệp Bùi Thiên, đáy mắt đựng đầy chân thành: “Em rất thích anh, muốn ở bên anh mãi mãi, muốn ăn cơm anh nấu mỗi ngày.”

Diệp Bùi Thiên lập tức quay đầu sang, đối diện với tấm mắt nóng bỏng của Sở Thiên Tầm, đôi môi khép mở mấy lần, cuối cùng gian nan nói.

“Thật… Sao?”

Sở Thiên Tầm vuốt ve tay của Diệp Bùi Thiên, giơ lên bên môi nhẹ nhàng hôn mu bàn tay lạnh kia một chút.

“Đương nhiên, em đã bao giờ lừa gạt anh đâu.”

Sau đó cô liền bị kéo mạnh vào lòng, người kia ôm rất dùng sức, cơ bắp căng chặt lại như đang cố kiềm chế gì đó.

“Thì ra tất cả đều là thật.”

Đôi tay to rộng kia nâng mặt Sở Thiên Tầm lên, người kia ngón nhìn hồi lâu mới cẩn thận để nụ hôn rơi xuống, anh hôn trúc trắc như vậy, cũng nóng bỏng như vậy.

Anh cô độc lâu lắm, chợt gặp được yêu nên chỉ muốn mạnh mẽ vây quanh, liều mạng hấp thu độ ấm mà mình khát vọng đã lâu.

Sở Thiên Tầm vươn tay vòng quanh cổ anh, ngón tay xuyên sợi tóc mềm mại, trấn an cảm xúc kích động trong anh.

Cô đáp lại sự nhiệt tình của người đàn ông này, từng chút từng chút hôn anh đến mặt đỏ tai hồng, giam cầm anh ở trên thân cây không cho anh lùi bước, làm anh không thể không chìm nghỉm trong vực sâu ngọt ngào.

Bông tuyết trắng tinh bay xuống từ bầu trời đêm yên tĩnh, rơi vào thế gian mà vật hoành hành, có bông rụng trên ngọn cây, có bông tiếp tục rơi xuống qua tàng cây, dừng trên đầu vai đôi tình lữ đang trao nhau nụ hôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận