Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới

Editor: Qing Yun

Một tòa giáo đường ở phía Đông thôn Tiểu Chu bị sập hơn phân nửa.

Bên trong giáo đường, một góc tường đã bị cỏ dại kiên cường nhấc lên. Ghế dựa bị vỡ nát văng tứ tung, tượng thần bị đẩy ngã xuống đất, chiếc cánh sau lưng bị gãy, khuôn mặt đá xuất hiện vài vết nứt, thân hình điêu khắc tỉ mỉ bị người dùng đao rìu bổ ra, bị dùng sơn đỏ vẽ lung tung lên đó.

Người phụ nữ mặc quần áo mộc mạc, đội khăn trùm đầu quỳ rạp ở bụi cỏ, cất giọng cầu nguyện.

“Thưa Thần, nếu ngài thật sự tồn tại, xin hãy cứu vớt những người đang chịu khổ này, con sẵn lòng dùng sinh mệnh để chuộc tội những lỗi lầm mình đã phạm phải.”

Cô ta nhỏ giọng nỉ non, ánh mặt trời chiếu xuống qua mái nhà rách nát rơi vào cổ cô ta. Giáo đường hoang vu yên tĩnh, không ai có thể trả lời cho câu hỏi của cô ta, một con chim nhỏ đậu trên cánh tượng thần, nó nghiêng đầu nhìn thế giới này, cất vang tiếng hót rồi giương cánh bay lên trời cao.

Nhóm Khổng Hạo Ba đi tới đứng trước cánh cửa của viện nghiên cứu.

So với con đường nhỏ trong thôn thỉnh thoảng vẫn có người qua lại thì nơi đây mới thật sự là hẻo lánh ít dấu chân người. Cỏ dại mọc cao tới đầu gối, cửa sắt bị đánh lồi lõm biến hình, bất chợt có gió thổi đến còn vang lên tiếng kẽo kẹt.

“Khổng không gọi Thiên Tầm đi cùng à, hình như bọn họ cũng muốn đến đây xem tình hình đấy.”

“Tôi cảm thấy chỗ này rất kỳ quái nên nghĩ chúng ta đi thăm dò tình huống trước vẫn hơn.”

“Cũng phải, cấp bậc của bọn họ không cao, nếu xảy ra chuyện gì khéo còn phải phân tâm che chở bọn họ.”

Các đội viên cẩn thận bước vào tòa nhà cỏ mọc lan tràn.

Trên tường mọc đầy cây dây leo, ngoài sân cỏ hoang mọc cao đến nửa người, hai tòa nhà song song với nhau, có lẽ cả hai đều từng bị phá hư nghiêm trọng, cửa kính vỡ nát, mặt tường rạn nứt, khắp nơi văng đầy vết bẩn màu nâu.

Ở góc sân nào đó truyền ra tiếng vang kẽo kẹt, các đội viên tìm theo đó thì thấy một giếng nước ở trong góc, có người phụ nữ quần áo mộc mạc, đội khăn trùm đầu đang đẩy bánh xe múc nước.

Người kia nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn bọn họ, cô ta duỗi tay lau mồ hôi trên đầu, vẻ mặt bình tĩnh không hề có biểu hiện của sự ngạc nhiên, rõ ràng là đã quen với việc có người từ bên ngoài đến đột ngột xuất hiện ở đây.


“Cô là người ở đây à?” Lưu Hòa Chính tiến lên hỏi.

“Đúng vậy, ở đây chỉ có một mình tôi. Tôi phụ trách chăm sóc những người bệnh không rời đi.” Người phụ nữ đổ nước trong xô vừa múc lên vào thùng sau đó ném xô xuống giếng lần nữa: “Tôi biết các anh muốn cái gì, ở đây không có thứ các anh muốn tìm.”

“Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, chúng tôi không có ác ý,” Lưu Hòa Chính mỉm cười: “Chúng tôi nghe nói đến chuyện ở đây nên chỉ muốn vào xem tình hình thôi.”

Người phụ nữ rủ mắt, duỗi tay tiếp tục múc nước: “Các anh có thể tự vào xem nhưng xin đừng thương tổn bọn họ, bọn họ chỉ là người bị hại, chưa từng làm chuyện xấu gì cả.”

Nhóm Khổng Hạo Ba đi vào từ cửa lớn, kiến trúc ở đây cao lớn khí phái hơn nhà cửa của người dân, tràn ngập phong cách thời kỳ công nghiệp hóa. Nhưng bầu không khí yên tĩnh không một bóng người và đổ nát thế này khiến nó trở nên ghê người hơn nhiều.

Bọn họ đi qua một hành lang dài sau đó tiếp tục đi qua sảnh lớn, ánh sáng trong này dần tối hơn, tất cả cửa sổ đều rất nhỏ, ô cửa nào cũng lắp đặt lan can phòng trộm.

Hai bên đường đều là phòng thí nghiệm, có phòng bày đủ loại dụng cụ thí nghiệm kỳ lạ, hầu hết các bình thủy tinh đều dính chất nhầy màu nâu giống như màu của máu khi đã khô.

Rõ ràng thực nghiệm được thực hiện ở đây không phải là một thực nghiệm khiến người vui sướng gì cả.

Càng đi sâu vào trong thì trên hành lang càng xuất hiện nhiều vết máu, tay vịn cầu thang cũng dính máu loang lổ, nhiều tới mức không còn chỗ trống để đặt chân.

“Đây, đây là chỗ nào vậy. Rốt cuộc là viện nghiên cứu hay là lò sát sinh?” Đi một đường đến đây, dù là chiến sĩ kinh nghiệm chiến đấu đầy mình cũng không tránh khỏi sởn da gà.

“Không ngờ Thần Ái lại là tổ chức biến thái thế này, vậy mà chúng vẫn có tư cách sánh cùng Sáng Thế chúng ta.”

Cả nhóm cẩn thận đi lên cầu thang, tiếp tục tiến lên phía trước.

Phần nối tiếp của cầu thang có hai cánh cửa rắn chắc, hiện tại cả hai đều đã bị phá vỡ từ trong ra ngoài, cánh cửa làm từ ma khu kiên cố bị thay đổi hình dạng, đổ sang hai bên, rõ ràng có thứ gì đó đã phá tan cánh cửa từ bên trong để chạy ra ngoài.

Phía sau cánh cửa này là một con đường dài, hai bên đường là phòng giam tối tăm, những căn phòng này có xiềng xích sắt, giường bẩn cũ nát, trên giường và vách tường có vết cào sâu, đủ để thấy nơi này từng được sử dụng.

Một đội viên Sáng Thế vô tình đá phải lon sắt rỗng dưới chân, lon sắt lăn đi lộc cộc phát ra tiếng vọng liên tiếp trên con đường dài yên tĩnh.


Khổng Hạo Ba đột nhiên duỗi tay bắn một ngọn lửa về phía trước, ngọn lửa thiêu đốt lao đến góc nhà tù, ánh lửa chiếu sáng mỗi một góc phòng giam, vách tường loang lổ, xiềng xích, cái bô, chiếc giường cũ nát, cùng với đáy giường trống không.

“Làm sao vậy?” Lưu Hòa Chính quay người hỏi.

“Kỳ quái,” Khổng Hạo Ba nhíu mày: “Em có cảm giác có đôi mắt đang nhìn chúng ta.”

Lưu Hòa Chính nhìn thoáng qua phòng giam, ngọn lửa thiêu đốt kéo dài cả một đường khiến căn phòng sáng trưng có thể nhìn thấy được toàn cảnh.

“Không có gì cả, có phải cậu căng thẳng quá rồi không?” Lưu Hòa Chính vỗ vai Khổng Hạo Ba.

Khổng Hạo Ba nhìn ngọn lửa dần tắt, không thể không gật đầu rồi tiếp tục tiến lên phía trước.

Bọn họ đi qua khu vực nhà giam tiến vào con đường nối liền giữa hai tòa nhà để đi vào tòa nhà khác. Chỗ này vốn là ký túc xá cho công nhân, hoàn cảnh tốt hơn tòa nhà thực nghiệm khi nãy rất nhiều, mỗi căn phòng có ánh sáng sáng ngời, giường ngủ thoải mái, bàn ghế và các loại dụng cụ sinh hoạt.

Không ít phòng truyền ra tiếng vang kỳ quái.

Khổng Hạo Ba cẩn thận đẩy một cánh cửa phòng, tình huống trong phòng lại làm mấy người chiến sĩ trẻ tuổi phía sau anh ta không nhịn được lùi mấy bước.

Trong phòng có một người đàn ông trung niên, từ da thịt không hoàn mỹ và mái tóc lưa thưa của ông ta có thể nhìn ra ông ta là một con người, ông ta đau đớn ngồi trên ghế, đôi tay che mặt, quần áo sau lưng vỡ ra, tầng tầng lớp lớp ma khu dữ tợn trồi lên từ vết nứt, ma khu kéo dài xuống đất, nặng nề khiến không ta không thể đi lại.

Ông ta vừa không giống người vừa không biến thành ma vật hoàn toàn, chỉ có thể xem như nửa người nửa ma.

“Là cô Đan Cầm à?” Người đàn ông nghe thấy tiếng động thì hỏi: “Tôi đã nói rồi, đừng lãng phí đồ ăn, quái vật như tôi nên chết đói đi mới phải.”

Nói xong ông ta buông tay xuống, nghiêng người nhìn mới thấy nhóm Khổng Hạo Ba đứng ở cửa: “Thì ra là người ở nơi khác, đi đi, chỗ này không có thứ các anh muốn.”

“Ông là ai?” Khổng Hạo Ba hỏi.


“Tôi vốn là người dân trong thôn Tiểu Chu, bây giờ chỉ là một quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ mà thôi.”

“Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Đã xảy ra chuyện gì,” người đàn ông buông thõng tay, mở to mắt, rụt cổ nói với giọng điệu quái lạ: “Trước đây mọi người trong thôn đều tín ngưỡng thần linh, coi việc hiến người nhà đi phụng dưỡng thần linh trong thánh điện làm vinh hạnh. Kết quả những kẻ đó lấy danh thần linh để làm chuyện ma quỷ. Điên rồi, thế giới này đã điên cuồng từ lâu rồi.”

Khổng Hạo Ba rời khỏi phòng, người nổi hết da gà.

Lưu Hòa Chính không cho anh ta có thời gian do dự mà kiên định đẩy cánh cửa phòng tiếp theo ra, chủ nhà này là một phụ nữ, nửa người trên của cô ta vẫn là người nhưng phần lớn đã biến thành ma khu giống động vật thân mềm, cô ta nằm bò trên đất, tuyệt vọng vươn cánh tay gầy chỉ còn da bọc xương ra ngoài, miệng cười vặn vẹo đáng sợ.

Suốt dọc đường đi, tất cả những người bọn họ gặp được đều là quái vật nửa người nửa ma.

Những người này đã không còn tỉnh táo hoàn toàn, nói chuyện không lưu loát, cũng có một vài người có thể nói ra thân thế của mình khi bị hỏi chuyện.

“Chúng tôi là sản phẩm thất bại cho nên bị vứt bỏ ở đây.”

“Không có chỗ nào để đi cả, có người chạy ra khỏi đây nhưng lại bị người dân, bị người mà mình coi là người thân đánh chết, thi thể của những người đó hiện tại còn treo ngoài cổng thôn.”

“Dù là mẹ ruột thì cũng không muốn đón đứa con đã biến thành quái vật về nhà, hu hu hu.”

“May mà có cô Đan Cầm, chỉ có cô ấy vẫn luôn chăm sóc chúng tôi.”

“Tôi không phải quái vật, là người, tôi là người.”

“Rời khỏi đây, đừng quấy rầy chúng tôi nữa, ở đây không có thứ các anh muốn đâu.”

Bi thương, đau đớn, căm hận, những cảm xúc ấy bộc lộ rõ trong từng lời nói.

Các chiến sĩ trẻ tuổi chưa từng sợ hãi trước mặt ma vật lại phải dừng bước ở đây.

“Đừng đi vào, chúng ta về đi.”

“Thật quá đáng, thì ra những người ma hóa có sức mạnh khủng bố của Thần Ái bị tạo ra từ phương pháp ghê tởm thế này.”

“Chúng ta vẫn cần thâm nhập sâu vào hơn.” Lưu Hòa Chính lấy sổ tay ra lật đến một tờ vẽ bản đồ: “Cần phải đi vào nơi sâu nhất theo yêu cầu của hội trưởng.”


Tại một căn hầm tối tăm của tòa nhà, một con chim cả người đen nhánh đứng trên đất, nó có khuôn mặt của một người thiếu nữ, màu đỏ sậm trong đôi mắt dần rút đi quay trở về hai màu đen trắng bình thường.

“Có một người rất nhạy bén, suýt chút nữa là phát hiện em nhìn trộm.” Cô bé nói.

Cô bé đứng bên cạnh giường, chiếc giường này nối liền với rất nhiều thiết bị, một người đàn ông gầy trơ xương, mái tóc bạc trắng nằm trên giường. Người kia nhắm hai mắt, trên mặt đeo ống thở, người gắn đầy các loại thiết bị duy trì sinh mệnh. Anh ta không mở miệng nhưng lại có một tiếng nói trầm thấp kỳ lạ truyền ra từ trên người.

“Thánh đồ hệ hỏa cấp tám, phái cả cao thủ đỉnh cấp như vậy, xem ra Sáng Thế không chịu buông tha bí mật này.”

“Để em đuổi bọn họ đi.” Thiếu nữ nói.

“Không, anh tự đi, để anh nghĩ xem nên giết chết hay là giữ anh ta lại, biến anh ta thành đồng bọn của chúng ta. Được rồi, lần này cho bọn họ cũng nếm chút đau khổ giống hai ta vậy.”

Ống truyền dịch truyền chất lỏng vào cánh tay khô gầy của anh ta. Da thịt đầy nếp nhăn như người già dần dần căng tràn, ngay cả mái tóc bạc khô khốc cũng trở thành màu sáng bạc, anh ta chậm rãi ngồi dậy tháo mặt nạ thở oxy xuống để lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn, khuôn mặt kia quay sang nhìn thiếu nữ, cười khẽ nói.

“Đi thôi, cùng đi gặp bạn mới một lần nào.”

Ngoài cửa viện nghiên cứu, Diệp Bùi Thiên và Sở Thiên Tầm đứng trong đám cỏ dại.

“Anh xác định mình muốn đi vào à?” Sở Thiên Tầm hỏi.

Diệp Bùi Thiên ngẩng đầu nhìn logo cánh chim màu vang trên tấm biển treo cao.

“Anh đã từng nghĩ dùng giết chóc để giải quyết tất cả thù hận. Giết chết tất cả những người anh căm hận.” Anh quay sang nhìn Sở Thiên Tầm: “Nhưng bây giờ cái anh muốn là chặt đứt căn nguyên của tội ác.”

Anh nắm tay Sở Thiên Tầm: “Thiên Tầm, lúc hủy diệt căn cứ của Thần Ái ở Nga thành anh đã biết được một tin tức. Kỹ thuật quan trọng nhất để Thần Ái có thể cải tạo con người nằm ở thôn Tiểu Chu. Anh muốn tìm được và tiêu hủy nó.”

Hai người đi vào viện nghiên cứu, đi qua hành lang tối tăm, đi qua phòng thí nghiệm loang lổ, đi qua những phòng giải phẫu yên tĩnh, những bàn mổ màu sắc nhợt nhạt vẫn còn dính vết máu, các loại thiết bị dữ tợn rơi rụng xung quanh.

Sở Thiên Tầm nắm chặt tay Diệp Bùi Thiên, dù cô đã nghe nói đến chuyện Diệp Bùi Thiên từng trải qua nhiều như thế nào thì cũng không bằng tự mình đi đến nơi này, nhìn thấy cảnh tượng khiến lòng người run sợ này. Nhưng Diệp Bùi Thiên đi ở trước mặt cô, bước chân của anh rất vững vàng, nắm tay cũng rất vững vàng, hoàn toàn không hề sợ hãi gì cả.

Lúc này Sở Thiên Tầm mới phát hiện người đàn ông này kiên cường hơn mình nghĩ nhiều. Cho dù từng gặp trắc trở như vậy thì anh vẫn có một trái tim kiên định ấm áp, có thể mỉm cười vươn tay với người khác, có thể nắm tay cô đi ở trước mặt cô.

Sở Thiên Tầm không khỏi rảo bước đuổi kịp anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận