Chuyện này bắt đầu từ vụ việc bắt cóc không thành công đó, sỡ dĩ Thượng Thiên Thiên có ân huệ này là vì liều mạng đến phòng bệnh xin lỗi Mạc Gia Kỳ, lão Uy giải quyết xong việc quay lại đã thấy màn ôn hoàn giữa Mạc Gia Kỳ và con bé, lập tức đưa ra quyết định, càng thấy hợp lý hơn khi đó lại là em gái của tên vệ sĩ đã xả thân bảo vệ con gái ông ta, xem như tạo cơ hội việc.
Đi vào chậm trễ là do Thượng Thiên Thiên bận chụp lại hành động khả nghi của Lạc Lạc, máy ảnh cũng được cất cẩn thận trước khi bước vào tiệm cafe.
Con bé còn do dự có nên chuyển hết đống ảnh này cho Mạc chủ tịch hay không, khoảng khắc Mạc Gia Kỳ bị ức hiếp Thượng Lâm không có mặt.
Nếu suy xét không chu toàn, anh trai có nguy cơ bị đuổi việc rất cao.
Khi Thượng Thiên Thiên nhắc đến hai nhân vật vừa rồi, biểu cảm của Mạc Gia thay đổi rất nhanh, là ghê tởm cùng khinh bỉ.
Có thể hiểu Lạc Lạc vì tranh giành cái gì, vì trốn tránh cái gì mà làm ra như vậy, còn người phụ nữ kia có oán hận gì đây?
Chậm rãi nhớ lại cái tên Yên Xích, nó khá xa lạ, cô đột nhiên hỏi: “Tiểu Bình cũng họ Yên, Thượng Lâm anh nói đúng không?”
“Cô chủ nhớ không sai là họ Yên.” Anh cũng ra vài phút trước.
Chỉ mỗi con bé ngơ ngác không hiểu hai người bọn họ nói gì.
Trở về nhà tắm rửa qua một lượt, Thượng Thiên Thiên không đem theo đồ đành dùng tạm của cô.
Mạc Gia Kỳ bước xuống lầu, trên tay cầm túi đồ : “Anh đưa Thiên Thiên về đi, hôm nay tôi không có di chuyển.”
Thượng Lâm trầm mặc không nghe thấy lời nói vừa rồi, đến khi con bé huýt tay mới có phản ứng, anh hỏi: “Em có việc gì?”
Thượng Thiên Thiên nhỏ giọng nhắc lại: “Chị ấy bảo anh đưa em về.”
Anh ngước nhìn, cô nhẹ nhàng gật đầu.
Từ trong sâu thẳm Mạc Gia Kỳ cầu mong sự yên bình, giây phút này cô muốn ở một mình, thực sự không tiếp nỗi ai nữa đâu.
Trước khi về Mạc Gia Kỳ đưa một số quyển sách cùng với số điện thoại của mình cho con bé, trực tiếp hỏi phương thức liên lạc có khi Thượng Lâm sẽ không vui, cô tôn trọng anh nên hành động trong âm thầm.
Bọn họ rời đi Mạc Gia Kỳ kìm chế không nỗi mà lộ ra ánh mắt buốt giá, tia oán niệm dần hiện hữu trên gương mặt.
Nếu Lạc Lạc đã không từ chút thủ đoạn để chống đối, vậy thì việc công khai danh tính của người hãm hại trong đoạn hội thoại khi đó cũng là hợp tình hợp lý.
Mạc Gia Kỳ gọi điện đến nhờ Nguyệt Nhi công bố nó trên trang trường, trực tiếp cho mọi người bàn tán.
Nằm trên chiếc giường rộng lớn mắt chăm chú nhìn vào điện thoại, cô lướt xem phản ứng của mọi người, vài ba bình luận bênh vực Lạc Lạc khiến Mạc Gia Kỳ khó hiểu.
Bọn họ biện minh rằng tài khoản của cô ta bị hack.
“Còn có chuyện như vậy nữa sao? Bọn họ bị mù hay giả mù đây?”
Mạc Gia Kỳ ngồi dậy tính khí trở nên cáu gắt, đôi mắt ánh lên lửa giận, thẳng tay ném cái điện thoại vào góc tường.
Nếu trước đây cô sẽ hành xử ra sao?
Nhất định tin tưởng Lạc Lạc, tin cô ta trong sáng vô tội mù quáng giống vài ba bình luận vừa rồi, dù sự thật có phơi bày trước mắt đi chăn nữa vẫn một mực phủ nhận.
Mạc Gia Kỳ căm phẫn bản thân trước đây đã đặt niềm tin vào Lạc Lạc vô điều kiện.
Lúc ném thẳng tay, đến khi bình tĩnh thì hay rồi, còn gì nữa mà dùng? Tức chết cô rồi.
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa thân thuộc, biết chắc người bên ngoài là dì Lý.
Mạc Gia Kỳ chấn chỉnh cảm xúc, đời trước quá xấu xí tính cách cũng méo mó, lần này nhất định không được thể hiện ra bên ngoài.
Cánh cửa mở ra liền xuất hiện gương mặt lo lắng của dì Lý, giọng nói ấp úng hình như rất sợ nhưng vẫn lên xem tình hình.
Tính tới tính lui dì Lý gắn bó hơn một tháng mấy liền hiểu rõ thói xấu của cô như vậy, phải nói bản thân thân như thế nào đây? Từ tồi tệ đứng sau từ quá cũng không thể hiện lên được mức độ.
“Cô, cô chủ, vẫn ổn chứ?”
Nhìn thân người khép nép ánh mắt đầy sợ hãi, sợ cô nổi trận lôi đình đây mà.
Cho dù nhận tiền để quan tâm hay xuất phát từ tận đáy lòng Mạc Gia Kỳ đều không quan tâm, những câu hỏi vừa rồi thật sự rất có tác dụng, xoa dịu vài phần.
“Không sao, vừa rồi làm rơi điện thoại, dì chuẩn bị bữa trưa đi tôi đói rồi.”
Dì Lý quay người rời đi, cô lại nói tiếp: “Cảm ơn dì thời gian qua đã chăm sóc tôi.”
Dì ấy nghe xong liền quay người lại, cười hiền hòa: “Cô chủ không tức giận khi tôi nói điều này chứ?
Cô gật đầu lắng tay nghe.
“Hiện tại cô chủ thật sự đã thay đổi, trước đây nắng mưa thất thường nhưng không tính là con người vô cảm, không phải loại dùng tiền để giết chết một người, cô đừng cảm thấy nặng nề nữa.”
Dì Lý xuống lầu từ bao giờ, Mạc Gia Kỳ vẫn đứng chôn chân tại chỗ.
Lời nói vừa rồi chắc chắn là nói để cô vui vẻ hơn, nhất định là như vậy.
Bàn ăn rộng lớn duy chỉ một người ngồi đó, cô nhàm chán ăn hết chỗ thức ăn dì Lý nấu.
Thượng Lâm về trễ hơn so với dự tính, nhà bọn họ có lẽ xa, quên mất phải nói với anh về việc điện thoại hư hỏng.
Đến tối ngày hôm đó Mạc Gia Kỳ đón vị khách được xem là khắc tinh của mình.
Nguyệt Nhi tay siết thành nắm đấm, vừa vào đã nghiến răng hỏi: “Bạn thân tốt quá nhỉ, tôi gọi cô cả buổi chiều tại sao lại không nhấc máy?”
“Điện thoại hỏng.”
Thượng Lâm liền đưa điện thoại của bản thân sang cho cô, cũng không quá ngạc nhiên khi anh hành động như vậy.
“Mạc phu nhân không nhờ, tôi nhất định sẽ không biết được trên thế gian này vẫn còn người như Lạc Lạc.” Chị ta khinh bỉ nói tiếp “Vốn làm mờ để hai người có thể nói chuyện vậy mà chuyện lại thành ra như thế.”
Mạc Gia Kỳ ngờ nghệch hỏi: “Không phải anh nói rồi chứ?”
Cái gật đầu như thường lệ, Thượng Lâm không hề muốn giấu diếm.
Cô lập tức bấm dãy số của Túy Liên, đợi máy kết nối mà lòng như lửa đốt.
Mở đầu cuộc trò chuyện Túy Liên đã bực dọc nói: “Không cần giải thích, ta đại khái hiểu rồi.”
“Chuyện không phải như vậy đâu.”
Bà ta trầm ngâm nói: “Nếu thích cái người An Phong đó như vậy, ta sẽ làm theo nguyện vọng của con.”
Tại sao lại không ngăn cản như đời trước? Túy Liên đồng ý quá dễ dàng, muốn cô phải phản ứng như thế nào đây? Có phải gần đây biểu hiện của Mạc Gia Kỳ quá tốt nên bọn họ mới như vậy không?
Mạc Gia Kỳ sau một lúc lâu mới đáp lại: “Người hiểu lầm rồi, yêu sao? Trước giờ con chưa hiểu tình yêu là gì, cũng không muốn hiểu.”
Nói xong cô dập máy một cách bất lịch sự, Nguyệt Nhi ngồi phía đối diện mỉa mai: “Còn uống sữa đương nhiên là không hiểu rồi.”
Ngày hôm nay đã đủ rối loạn, cộng thêm việc Túy Liên hành xử như vậy, mọi chuyện đang dồn ép cô đến chân tường sao? Mạc Gia Kỳ nhìn Nguyệt Nhi với ánh mắt vô hồn.
Nguyệt Nhi lảng tránh cái nhìn của cô: “Lo gì chứ? Bạn cô tồi không phải ai cũng giống như vậy đâu.
Tôi nhận sự ủy thác của Mạc phu nhân, cho dù cô có chết tôi cũng hốt xác về cho tên Hàn Nhiên giải phẫu.”
Nghe thì rùng rợn nhưng dám cá chị ta sẽ làm thật, cô xoa xoa mi tâm nói: “Ngày hôm nay mệt mỏi quá chị về trước đi hoặc là ở đây nghỉ ngơi cũng được.”
“Tôi đến đây để gây rối cho cô sao, có chuyện cần nói.”
Sắc mặt kém cỏi của Mạc Gia Kỳ hiện lên rất rõ, chị ta có chút không nỡ, từ khi nào con nhỏ cao ngạo nhà họ Mạc lại trở nên ưu phiền như vậy?
Chị ta xua tay nói tiếp: “Chuyện đó để sau cũng được.”
Đến khi căn phòng khách chỉ còn lại cô và Thượng Lâm, dì Lý lui vào phòng bếp.
Mạc Gia Kỳ mới lên tiếng, chất giọng có muộn phiền: “Tôi biết anh nhận tiền để làm việc, sau này có thể bàn bạc với nhau không?”
Anh bình tĩnh đáp: “Những điều đó tổn hại đến cô chủ.”
Chuyện những bức ảnh được dán khắp trường ảnh hưởng đến danh tiếng, chuyện sáng nay tổn hại đến cơ thể.
Thượng Lâm làm theo mệnh lệnh nhưng một nữa đã nghe theo cảm tính của bản thân.
“Phu nhân có làm gì anh không? Anh không ngu đến mức thuật lại toàn bộ chứ?”
Thời điểm bị người phụ nữ kia tát Thượng Lâm không thể can dự, cô cũng hiểu rõ một điều thuê vệ sĩ về không phải để trưng cho đẹp mắt.
Thượng Lâm nhẹ như không mà đáp: “Không, Mạc phu nhân không làm gì cả.”
“À?” Mạc Gia Kỳ nắm lấy cánh tay Thượng Lâm dứt khoát kéo tay áo anh lên “Đừng nói anh vấp cục đá té ngã?”
Cánh tay đầy vết bầm tím lẫn xanh đen, đây là dùng vật cứng đánh vào.
Mạc Gia Kỳ mờ mịt đoán được từ khi Thượng Lâm về đã mặc thêm áo ngoài, đến buổi tối vẫn mặc áo tay dài, hoàn toàn không giống với phong cách thường ngày.
Chẳng ngờ Túy Liên ra tay nặng như vậy, lòng cô lại nặng thêm một tầng.
Hẳn là cảm giác tội lỗi, vì cô mà Thượng Lâm mới bị như vậy.
Thượng Lâm khẳng định: “Không liên quan đến Mạc phu nhân.”
Nếu người ta làm việc không tốt cứ đuổi việc là được, gia đình cô từ khi nào lại thích bạo lực? Mạc Gia Kỳ chẳng đoán được Túy Liên dùng vật gì mà làm ra vết thương kinh khủng như vậy.
Cô điều chỉnh giọng, gọi: “Dì Lý, ở đây có người cần chăm sóc.”
Dì Lý nhìn tổng thể liền hiểu ra, nhanh chóng tìm hộp sơ cứu.
Trong lúc dì ấy bận bịu xử lý vết thương cho Thượng Lâm, cô tiện tay lấy chìa khóa xe rời khỏi nhà.
Anh nhìn thấy thế gấp gáp nhấc thân người, liền bị dì Lý giữ lại.
“Cô chủ, tối rồi còn muốn đi đâu.” Thượng Lâm khó hiểu hỏi.
Mạc Gia Kỳ đắc ý nói: “Xem anh còn báo cáo được với phu nhân không?”
Thượng Lâm sợ làm dì Lý bị thương đôi co mãi mà không thoát ra được, Mạc Gia Kỳ đưa ngón giữa lên chào tạm biệt rồi chạy mất hút.
Anh vì đặt quá nhiều tâm tư mà quên mất một điều, chỉ đến khi được dì Lý nhắc nhở mới ngộ ra.
“Cậu Lâm ngồi yên một chút tôi còn phải xử lý chỗ này nữa.
Cô chủ không ngốc mà ra đường một mình đâu, chỉ là muốn tránh mặt cậu thôi, bên ngoài vẫn còn rất nhiều vệ sĩ.”.