Hắn rất cẩn trọng, lựa thời điểm Lạc Lạc không có mặt ở trường mà tiếp cận Mạc Gia Kỳ, muốn cho cô biết sự thật chuẩn bị thời gian để xoay sở.
Nhưng do dự một thời gian dài cũng không gom góp đủ can đảm, đến khi hạ quyết tâm Mạc Gia Kỳ lại không chịu nghe.
Thượng Lâm ngồi một bên, ngồi xem cô chủ nhà anh từ trên cao nhìn xuống dạy dỗ kẻ khác.
An Phong tiếp tục nói: “Lạc Lạc có chứng cứ cô gây ra tai nạn xe ngày hôm đó, tôi biết gia đình cô thừa sức xử lý nhưng vẫn là muốn báo cho cô một tiếng.”
Mạc Gia Kỳ có hơi bất ngờ, liên quan đến vụ tai nạn thì ra là như vậy sao? Cô giúp người ta gọi xe cứu thương gọi cảnh sát, còn chạy luôn vào phòng phẫu thuật đến cả chi phí đều tự trả thì được gọi là hung thủ sao?
“Cô ta uy hiếp anh sao?” Mạc Gia Kỳ chưa biết chuyện, chỉ là suy đoán.
An Phong chần chừ một lúc mới kể lại toàn bộ sự việc.
Mạc Gia Kỳ không nghĩ rằng An Phong lo lắng cho cô, nếu hắn cảm thấy cô phiền thì sớm một chút cho Lạc Lạc công bố sự thực về vụ tai nạn, cần gì làm khó bản thân để cô hiểu lầm như vậy.
Lạc Lạc đã hiểu được con người của An Phong từ trước rồi sao? Nếu không hiểu rõ cô ta sẽ chẳng liều mạng như vậy.
Lấy vụ tai nạn ra uy hiếp, lỡ như An Phong không đồng ý cô ta sẽ phơi bày thật? Nắm trong tay chứng cứ giả mà tự mãn.
Cứ có cảm giác bản thân làm sai nhưng cô cũng đâu có mượn hắn làm như vậy, là tự An Phong cam chịu, Mạc Gia Kỳ quyết định mặc kệ hắn.
“Nói cũng nói rồi, anh đừng xen vào chuyện này nữa.” Cô tiếp tục “Từ nay chúng ta cứ coi nhau như người xa lạ, nếu cần chào hỏi thì cứ việc.”
Hắn nhìn thấy sự cương quyết trong mắt cô, lời nói dừng lại ở khóa môi.
An Phong muốn hỏi rất nhiều thứ vì sao lại để mắt đến hắn, ít nhất là khoảng thời gian trước đây.
Hiện tại có còn cảm giác đó không, hắn hình như không rời mắt khỏi cô được rồi, nếu xem nhau như người lạ… Bọn họ trước giờ vẫn là người xa lạ.
Có cũng là Mạc Gia Kỳ chủ động, hắn nhận ra không chỉ Mạc Gia Kỳ thay đổi mà ngay cả bản thân cũng bắt đầu thay đổi.
Bắt đầu tham lam, bắt đầu ham muốn những thứ trên cao, ôm mộng tưởng.
Nhìn thấy cô gái trước mắt có sức hút, hắn thấy hối hận vì sao lúc đó lại không nắm bắt cơ hội.
Hắn ước gì mình là tên vệ sĩ kia có thể đi bên cạnh Mạc Gia Kỳ mà không cần lý do.
Cô đứng dậy rời đi trước, thứ hắn nhìn thấy là bóng lưng, vẫn luôn là như vậy.
Mạc Gia Kỳ một đường về thẳng nhà, tò mò về sản phẩm được gửi đến.
Thượng Lâm khẽ cười khi thấy biểu cảm lộ liễu, đây mới đúng là con người thật của cô.
Thích thì vui vẻ, háo hức, chờ mong, lâu lắm rồi anh mới thấy dáng vẻ này.
Anh cũng mong rằng Mạc Gia Kỳ đừng giấu đi cảm xúc của mình, hãy là chính cô.
Nhưng ý nghĩ này chẳng biết khi nào thì nói ra khỏi miệng, cô nhất định sẽ gạt bỏ câu nói này sang một bên.
Về đến nhà còn chưa đợi Mạc Gia Kỳ hỏi, dì Lý đã nói: “Có người giao hàng đến, bên trên ghi tên cô chủ, tôi mang lên phòng cô rồi.”
Mạc Gia Kỳ vui vẻ gật đầu, nhanh chân chạy lên lầu.
Mắt thấy Thượng Lâm đi về phòng, cô dặn dò: “Anh nhanh một chút rồi lên phòng tôi.”
Anh vẫn chưa quên lời nói giúp Mạc Gia Kỳ, sau khi dẹp vài thứ Thượng Lâm đã có mặt tại phòng cô.
Sản phẩm lần này là bộ mỹ phẩm gồm ba món sữa rửa mặt, mặt nạ ngủ và nước hoa hồng.
Mạc Gia Kỳ sau khi nhìn thấy chúng liền trầm trồ cả buổi, Thượng Lâm muốn hỏi có muốn tiếp tục công việc hay không đây?
“Của thương hiệu nổi tiếng, còn tặng luôn sản phẩm để dùng thử.” Mạc Gia Kỳ nhìn anh với đôi mắt sáng rực “Sau khi xong việc anh dùng thử xem, không phải hàng nhái đâu cứ yên tâm sử dụng.”
Thượng Lâm để ý trên bàn trang điểm của Mạc Gia Kỳ chỉ lát đát vài món, anh không rành nhưng so với Thiên Thiên thực sự còn thua con bé.
Da mặt của cô mềm mại tuy chưa chạm qua nhưng cảm giác nhìn bằng mắt rất tốt, ít đi vài món đồ cũng dễ hiểu.
“Tôi không dùng những thứ này.” Thượng Lâm khước từ.
“Thành phần toàn bộ từ thiên nhiên.” Cô thắc mắc hỏi “Anh là đang sợ dị ứng?”
Trước đây Thượng Thiên Thiên có khuyên anh nên dưỡng lại làn da của mình nhưng anh cảm thấy không cần thiết, da dẻ của anh cũng không đến nỗi nào.
“Thật sự không cần thiết.”
Mạc Gia Kỳ gật đầu, có vẻ hơi thất vọng.
Cô đưa điện thoại cho Thượng Lâm: “Tôi đã tìm hiểu qua rồi, chúng ta bắt đầu thôi.”
Sản phẩm đầu tiên là mặt nạ ngủ, có thiết kế nhỏ gọn màu chủ đạo là xanh dương.
Mạc Gia Kỳ cho nó nằm lên mu bàn tay trái, vì vỏ hộp có thiết kế hình tròn rất dễ lăn khỏi tay.
Cô loay hoay một lúc mới giữ nó nằm yên.
Thượng Lâm canh chỉnh chụp được vài tấm, đưa cho Mạc Gia Kỳ xem cô lại bĩu môi lắc đầu.
Kết quả không được ưng ý, anh kiên nhẫn phối hợp chụp thêm khoảng ba mươi phút nữa, đến khi mấy ngón tay rã rời vì mỏi mới chọn được một tấm phù hợp.
Bởi vì bọn họ chưa có đầu tư, chụp trên điện thoại nên phải chụp đi chụp lại rất nhiều lần.
Từ trưa đến tối công việc mới hoàn thành bởi vì tính luôn cả bữa ăn mà dì Lý đem lên.
Mạc Gia Kỳ chọn những tấm bàn tay tạo dáng tự nhiên nhất, sản phẩm được thể hiện trọn vẹn gửi hết cho bên phụ trách.
Người tên Thất Diệp sẽ thảo luận với cô, hai bên vẫn chưa gặp mặt trực tiếp lần nào.
“Đây là lần đầu làm sao? Tôi có chút không tin.”
Mạc Gia Kỳ lo sợ nhập tin nhắn: “Toàn bộ sử dụng không được sao?”
Thất Diệp trả lời rất nhanh: “Xuất sắc, bàn tay tạo dáng rất tự nhiên người chụp lợi hại.
Tôi muốn gặp hai người quá đi, lần sau có thể đến chỗ tôi để người bên tôi chứng kiến tận mắt không, đem theo máy ảnh hay sử dụng của chúng tôi đều được.”
Lần đầu chụp mất rất nhiều thời gian, lần sau cô đoán chắc cũng sẽ không hoàn thành sớm.
Mạc Gia Kỳ cân nhắc kỹ lưỡng rồi từ chối, với cả cô sợ Thượng Lâm không đồng ý.
“Thật xin lỗi, tôi có chút vướng mắc, sợ gặp người ngoài.”
“Không sao, không sao.
Chúng ta mới hợp tác cô nghi ngờ là phải, nhưng hợp tác lâu dài đến lúc đó cô không thể từ chối.”
Mạc Gia Kỳ hết cách, tạm thời như vậy.
Tránh cái mác tiểu thư nhà họ Mạc, người ngoài phát hiện nhất định cô sẽ nổi hơn nhà họ Thẩm bây giờ, vài người sẽ có phản ứng như Mạc Gia sắp phá sản rồi sao? Mạc tiểu thư dùng tiền mua công việc, thật tội với những ứng cử viên.
Mạc Gia Kỳ đời trước không phải là chưa từng thử tìm việc, là bọn người đó không cho phép.
Bọn săn tin tức nhanh nhạy đến nỗi cô phải phục sát đất.
Tính luôn cả hai đời đây là công việc đầu tiên cũng không sai.
Thượng Lâm dọn dẹp một chút định trở về phòng, anh cứ ngỡ cô sẽ quên ý định lúc nãy.
Nào ngờ trí nhớ của cô rất tốt, nhìn thái độ thì biết sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Mạc Gia Kỳ đưa sữa rửa mặt cho anh: “Rửa mặt trước đã.
Có bàn chải đánh răng mới, anh cứ mở tủ ra sẽ thấy.”
Mạc Gia Kỳ tự nhiên, nhưng Thượng Lâm có hơi để ý đến môi trường xung quanh: “Tôi về phòng rồi dùng.”
Có chắc là sử dụng? Mạc Gia Kỳ trầm ngâm một lúc rồi nở nụ cười thân thiện: “Không nhìn thấy tận mắt tôi không yên tâm, nhanh chân lên.”
Thượng Lâm nhìn về phía phòng vệ sinh, e ngại rất nhiều.
Chung một nhà với Thượng Thiên Thiên, hai anh em vẫn dùng chung phòng vệ sinh nhưng đối với Mạc Gia Kỳ thì có hơi khó nói.
“Tôi không để ý nhiều như vậy đâu.” Mạc Gia Kỳ cầm hũ mặt nạ ngủ ngồi lên giường “Dì Lý dọn dẹp rất sạch sẽ, tôi cũng có tính gọn gàng anh đừng ngại bẩn.”
Thượng Lâm không ngại chuyện ấy, anh vào trong một lúc bước ra với vài giọt nước.
Gương mặt của Mạc Gia Kỳ nóng bừng bừng vì nhìn thấy hình ảnh quyến rũ, xém chút nữa mở miệng khen đẹp.
Cô dứt khoát ném cái khăn vừa chuẩn bị lên đầu Thượng Lâm, che khuất khuôn mặt khiêu gợi kia, còn định đưa sang cho tử tế nhưng anh khiến cô không tự tế nổi.
Cái khăn ném tới vừa lúc có giọt nước rơi vào mắt, anh không kịp phản ứng.
Hành động tùy tiện của Mạc Gia Kỳ qua ý nghĩ của Thượng Lâm, là trách anh vô dụng.
Thượng Lâm lau những giọt nước còn đọng lại, bước tiếp theo không biết phải làm như thế nào? Mạc Gia Kỳ đã ngồi sẵn trên giường đợi, là nói anh nên ngồi ở đâu thì hợp lý.
“Đến đây.” Mạc Gia Kỳ vỗ vỗ xuống giường “Anh đợi một lát, tôi đi rửa tay.
Đừng nghĩ sẽ thoát nhé, tôi quay lại không thấy người sẽ chạy xuống phòng tìm.”
Nói rồi cô chạy nhanh vào phòng vệ sinh, hành động cứ sợ Thượng Lâm sẽ đi mất.
Mạc Gia Kỳ đi ra với hai bàn tay sạch sẽ, cô thấm nước hoa hồng lên bông tẩy trang rồi thoa lên mặt Thượng Lâm, thực hiện thao tác theo hướng từ dưới lên trên, từ trong ra ngoài.
Anh nhắm hờ mắt, để lại khuôn mặt tuấn mĩ cho Mạc Gia Kỳ chậm rãi ngắm nhìn.
Đến khi mở mắt thì thấy cô ngồi đối diện nhìn chằm chằm động tác cũng dừng lại, anh thấy lạ nên hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Cô lắc đầu đáp: “Đợi năm đến mười phút mới thoa mặt nạ ngủ.”
Dứt lời điện thoại của Mạc Gia Kỳ đổ chuông, vừa mới rửa tay cô không tiện nghe máy.
Định ngó lơ nhưng người gọi đến là Mạc Gia Uy, có chút khó xử.
Thượng Lâm tỏ ý muốn giúp cô liền đồng ý, anh nhấn nút nghe bật loa ngoài.
Đầu dây bên kia là giọng nói của Mạc chủ tịch: “Ba ngày nữa tổ chức tiệc rượu tại Thất Gia, con có muốn đi không?”
Những buổi tiệc hội tụ các gia tộc lớn hoặc là những người giàu mới nổi, được mời đến là một loại vinh hạnh.
Nhà họ Mạc một năm không biết phải tham gia bao nhiêu cái, Mạc Gia Kỳ chán ngái không khí tại các buổi tiệc.
Bọn họ đứng sau lưng bàn tán đánh giá nhân phẩm người khác, chào kéo mối quan hệ, tìm kiếm các tài nguyên đều không thiếu.
Mạc Gia Uy mỗi lần đi đều chừa một vị trí, giữ mặt mũi cho cô.
Túy Liên thì biết tổng các buổi tiệc này nên luôn từ chối, hiếm khi đi.
Để Mạc chủ tịch đi một mình thì có hơi vô tâm nhưng cô không muốn hít thở trong cái không thí áp bức đó.
“Con không đi.”.